Tài khoản mạng xã hội bị bới tung, vô số gã bỉ ổi nhắn tin làm nhục tôi.
2
Khi tôi quyết tâm báo cảnh sát, thì bảng thông báo học cao học lại xóa tên tôi, thay vào đó là tên của Thẩm Thanh Thanh.
Tôi đến tìm giáo viên phụ trách, nhưng chỉ nhận được cái nhìn khinh thường:
“Chuyện gì cũng nên nhìn lại mình trước, nếu em không làm thì sao người ta lại nói em?”
Tôi thất vọng quay về ký túc xá.
Đúng lúc Thẩm Thanh Thanh đang thu dọn đồ đạc.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của cô ta, tôi không nhịn được mở miệng:
“Đứa bé là của cô đúng không?”
Cô ta chỉ cười nhạt:
“Thì sao? Bây giờ tôi là sinh viên ưu tú nổi tiếng của trường, chị nghĩ trường sẽ bảo vệ ai?”
“Dùng một đứa con hoang đổi lấy một suất học cao học, tôi vẫn là người lời.”
Tôi giận đến phát điên, kéo cô ta thẳng ra ban công.
Cô ta không khỏe bằng tôi, cứ thế bị tôi lôi đi, hai đứa cùng rơi xuống, máu me be bét.
Không ngờ ông trời có mắt, cho tôi sống lại một lần nữa — đúng vào thời điểm mọi chuyện chưa xảy ra.
3
Tôi lấy lại bình tĩnh, đang định hành động tiếp thì cánh cửa phòng ký túc xá bỗng bị đẩy ra.
Thẩm Thanh Thanh dẫn theo giáo viên phụ trách hùng hổ bước vào phòng:
“Cố Tuyết, không ngờ mày lại sinh con trong ký túc xá!”
Mấy nữ sinh hóng chuyện đi phía sau liền xì xào, thậm chí có người đã rút điện thoại ra quay video.
Thẩm Thanh Thanh ra vẻ đã hiểu rõ mọi chuyện, nhìn tôi nói đầy châm chọc:
“Bảo sao dạo gần đây mày cứ chạy ra vào bệnh viện, chắc là đi khám thai đúng không?”
“Nhưng nếu đã sắp sinh, thì sao không xin nghỉ đàng hoàng? Dù gì cũng là người lớn cả rồi, sinh con khi còn học đại học, mọi người chắc cũng thông cảm được thôi.”
“Nhưng giờ sinh luôn trong ký túc xá, thế những người ở cùng phòng sau này phải làm sao?”
Từ ngoài cửa vang lên tiếng thì thầm: “Phải đấy, may mà không ở cùng phòng với cô ta, chứ tao chắc tức chết.”
“Nhìn Cố Tuyết ngoan ngoãn vậy mà làm ra chuyện như thế, không ngờ đấy.”
Giáo viên phụ trách bước lên trước, giọng chắc nịch: “Cố Tuyết, em gọi điện cho phụ huynh đến đi.”
Thẩm Thanh Thanh khoanh tay trước ngực:
“Bố mẹ cô ta chỉ là nông dân, chắc phải vài ngày mới tới được.”
Giáo viên bắt đầu mất kiên nhẫn: “Nếu không được thì gọi chồng em đến cũng được.”
Thấy tôi im lặng, có người buông lời giễu cợt: “Bình thường cũng chẳng thấy cô ta thân thiết với ai, chắc là dính với thằng nào bên ngoài rồi, con rơi chứ gì.” “Ghê thật, giới trẻ bây giờ chơi bạo ghê.”
Tôi nhếch môi: “Tôi thật sự rất tò mò, sao mọi người lại khẳng định đứa trẻ này là do tôi sinh ra?”
3
Thẩm Thanh Thanh lập tức sốt ruột: “Con bé nằm ngay trên giường mày, mày còn dám chối?”
Tôi đáp trả:
“Vậy cô thường xuyên lén dùng đồ trang điểm của tôi, chẳng lẽ dùng rồi thì nó thành của cô chắc?”
Bị tôi vạch trần chuyện ai cũng biết mà không nói, Thẩm Thanh Thanh lập tức nổi điên:
“Mày đừng có mà vu oan cho tao! Với lại nhìn cái bộ dạng yếu ớt của mày bây giờ, không phải mới sinh thì là gì?”
Tôi lấy điện thoại ra, bấm gọi 110: “Đứa trẻ không phải do tôi sinh, nếu không ai biết là của ai thì gọi cảnh sát đến kiểm tra luôn đi cho rõ.”
“Không được!” Thẩm Thanh Thanh vung tay đánh rơi điện thoại của tôi.
Hành động đó khiến những người xung quanh bắt đầu nghi ngờ, ánh mắt nhìn cô ta thay đổi rõ rệt.
Thẩm Thanh Thanh mặt đỏ bừng: “Trường đang trong kỳ đánh giá thi đua, cô báo cảnh sát loạn lên như thế chẳng phải đang phá hoại danh tiếng của trường sao?”
Giáo viên lập tức đứng về phía cô ta: “Đúng rồi, nếu không phải của em thì thôi, đừng làm lớn chuyện, làm thế không có lợi cho ai cả.”
Tôi bật cười lạnh trong lòng — đây là đang ép tôi im miệng sao?
Nhưng tôi từng chết một lần rồi, còn gì đáng sợ nữa?