Một bức ảnh hiện ra giữa màn hình, chàng trai trong ảnh ánh mắt dịu dàng, ngập tràn ấm áp.
Góc nhìn chuẩn kiểu “người yêu tôi chụp”.
Chính tay tôi chụp. Người trong ảnh là… Giang Nhượng.
Bạn trai cũ của tôi.
Tôi chưa nỡ xóa, thậm chí còn âm thầm cài làm hình nền.
Thầy im lặng hai giây rồi hỏi như vô tình:
“Người quen à?”
“Thầy chỉ tò mò chút thôi, nghe nói giờ mấy đứa trẻ hay lấy ảnh người thân quen làm hình nền.”
“Không lẽ là bạn trai em?”
Tôi khựng lại.
Vì mỗi lần không đến trường, tôi đều lấy bạn trai ra làm cái cớ.
Lâu dần, thầy bắt đầu nghi ngờ.
Tôi bối rối gãi gãi mũi:
“Thầy… đoán đúng rồi ạ.”
Thầy “ồ” một tiếng đầy ẩn ý, mặt không biến sắc… nhưng hình như dễ chịu hơn trước thì phải.
Hôm sau, đang trên đường đến căn-tin, tôi lại nhận được cuộc gọi từ thầy.
Lần này, giọng thầy hồ hởi hơn hẳn:
“Chi Dư à, em ăn cơm chưa?”
Tôi ngơ ngác:
“Dạ! thầy… em chưa, ạ.”
“Vậy thì qua nhà thầy ăn cơm đi. Hôm nay vợ thầy nấu nhiều món ngon lắm.”
Tôi suýt thì té xuống bụi cây bên đường.
Tôi lúng túng từ chối:
“Thầy, thôi ạ, hai người cứ ăn đi…”
Thầy không buông tha:
“Vợ thầy dậy từ sáng sớm đi chợ, háo hức suốt cả buổi. Làm nào là tôm chiên, thịt viên sốt cua, sườn kho…”
Tuyệt lắm. Vừa nghe đã đói.
Mấy điều kỳ lạ trong lời thầy nói, tôi tạm gác lại.
Thầy đã mời nhiệt tình, với tư cách là sinh viên thì sao có thể từ chối?
Chuyện gì thì cứ ăn đã rồi tính.
“Thầy ơi, gửi địa chỉ cho em nhé, em qua ngay!”
02
Tôi đứng trước cửa, gần như còn chưa kịp bấm chuông.
Cửa đã mở ra trước rồi.
“Chi Dư phải không? Mau vào đi, mau vào đi!”
Người phụ nữ trước mặt cười rạng rỡ, tươi như hoa Tết.
Tôi sực tỉnh, vội nở một nụ cười lễ phép.
“Cháu là Lâm Chi Dư, chào sư mẫu ạ.”
“Bác gái thôi là được rồi, biết đâu chưa bao lâu nữa lại phải đổi cách xưng hô đấy.”
Bà cười đến không khép được miệng. Tôi do dự đến nỗi không dám bước chân vào nhà.
Bà kéo tay tôi, gọi to vào trong bếp:
“Chung Thư Văn, mau gọi con trai anh ra đây cho tôi!”
Hả? Con trai? Con trai của thầy cũng có ở đây à?
Không phải chứ, cả nhà ăn cơm lại gọi tôi đến làm gì?
Thầy lau tay, chạy vội ra ngoài.
“Biết rồi, bà xã.”
Tôi nhịn cười không nổi.
Cũng không ngờ, thầy Chung lại là kiểu sợ vợ điển hình.
Nhưng ngay giây sau, nụ cười của tôi đông cứng lại.
Thầy hô to, khí thế ngút trời:
“Con trai, ba đưa bạn gái con về rồi đây!”
“Mau ra đây!”
Bạn gái?
Là đang nói tôi sao?
Sinh viên thành con dâu?
Chuyện này… không ổn đâu!
Thầy à, danh phận con dâu đâu thể tùy tiện nhận như vậy được!
Chẳng lẽ đây là hình phạt vì bài luận của tôi chỉnh sửa cẩu thả?
Nhưng… chẳng phải thầy biết tôi có bạn trai rồi mà?
Đầu óc bỗng xoẹt qua một tia sáng, còn chưa kịp nghĩ cho rõ ràng.
“Gì mà bạn gái?”
“Tôi đâu có…”
Âm thanh quen thuộc vang lên rồi im bặt. Tôi liếc thấy một bên mặt quen thuộc, theo phản xạ liền kéo mũ đội lại lên đầu.
Muốn khóc mà không ra nước mắt.
Ai mà ngờ con trai thầy Chung lại họ Giang chứ?
Biết vậy hôm qua đã không lười, chịu khó gội đầu rồi.
Thậm chí vừa rồi cũng không quên thay quần áo.
Áo khoác cởi ra.
Bên trong chỉ mặc mỗi chiếc áo thun trắng và quần caro.
Bây giờ nhìn lại chẳng khác gì… mặc nguyên bộ đồ ngủ.
Có cách nào viện cớ chuồn đi không?
Bức tường này có khe nào để tôi chui được vào không?
Càng nghĩ càng cúi gằm đầu xuống.
Tự dưng ghen tỵ với rùa, vì rùa có thể thụt đầu vào vỏ.
Nhưng chuyện đáng sợ vẫn cứ xảy ra.
“Ba nói này, con cứ chần chừ mãi không chịu về nhà, yêu đương cũng không thèm nói với ba mẹ một câu. Nếu không phải hôm qua ba thấy ảnh nền máy tính của Chi Dư, hai đứa còn giấu tụi ba mẹ đến bao giờ?”
Hai tai tôi đỏ bừng lên.
“Ảnh nền?”
“Đúng đó, ba tận mắt thấy, con phải đối xử thật tốt với Chi Dư đấy.”