Đăng Nhập Đăng Ký

Bạn Trai Thanh Mai Trúc Mã Muốn Tôi Nhớ Lại - Chương 1

Tai nạn xe cộ khiến tôi mất trí nhớ, chỉ quên mỗi kẻ thù không đội trời chung.

Nhưng anh không tin, còn cho rằng tôi đang giở trò lừa bịp, cố ý chọc tức anh:

“À đúng đúng, thực ra tôi là bạn trai mà cậu yêu nhất đấy.”

Thế là tôi liền ghé sát môi anh, hôn chụt chụt chụt.

Trong chớp mắt, mặt anh đỏ bừng.

1

Mười phút trước, một mỹ nam xông vào phòng bệnh, lải nhải không ngừng.

Tôi tựa đầu vào gối, nghiêng đầu nhìn anh.

Làn da trắng lạnh, từng đường nét trên gương mặt đều mang vẻ cao ngạo, lạnh lùng.

Ngũ quan tinh tế như thể được nghệ nhân nào đó chạm khắc cẩn thận.

Nhưng anh nói gì tôi chẳng nghe nổi câu nào.

Ánh mắt chỉ dán chặt vào đôi môi mỏng quyến rũ kia, vô thức liếm môi mình.

Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ:

Thèm quá.

Muốn hôn.

“Tóm lại, quan hệ giữa hai chúng ta là gì?”

Tôi mở miệng, cắt ngang lời anh.

Anh sững người vài giây, rồi bật cười vì tức:

“Được lắm, Cố Thanh Lê, cậu vẫn muốn tiếp tục lừa tôi à?”

Ý cười bên khóe môi anh chợt trở nên gian xảo.

Anh ghé sát tai tôi, cố tình hạ giọng:

“Thật ra, tôi là bạn trai mà cậu yêu nhất đấy. Ngày nào cậu cũng phải dính lấy tôi, không nhớ sao?”

Hơi thở nóng rực phả vào tai, giọng trầm khàn như có móc câu, khiến lòng tôi ngứa ngáy.

Tiêu rồi.

Chỉ nghe giọng thôi đã muốn hôn rồi thì phải làm sao đây?

Tôi ngước mắt, sững sờ trước gương mặt gần trong gang tấc.

Đặc biệt là đôi mắt dài hẹp, nơi đuôi mắt còn có một nốt ruồi nhỏ.

Lúc này anh đang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt tựa hồ ly, vừa mê hoặc vừa hoang dã.

Chỉ là…

Tôi cảm thấy trong ánh mắt đó còn lẫn chút ý đồ xấu xa.

Vậy nên tôi thử dò hỏi:

“Cậu nói thật chứ?”

“Đương nhiên.”

Anh trả lời không chút do dự.

Thấy thái độ anh chắc chắn như vậy, tôi cuối cùng cũng yên tâm.

Đưa tay lên.

Khoảnh khắc chạm vào má anh, hơi thở anh khựng lại trong giây lát, như thể không lường trước được.

Giây tiếp theo, tôi áp môi xuống:

“Chụt chụt chụt!”

2

Đồng tử Lục Trạch co rút dữ dội.

“… Cậulàm gì thế?!”

Anh vội vàng đẩy tôi ra, lùi lại một bước.

Tôi ngước mắt nhìn, phát hiện từ tai xuống cổ anh đã đỏ bừng.

Không nhịn được nhướng mày.

Lạ thật, chẳng phải anh nói tôi với anh là người yêu sao?

“Chẳng lẽ trước đây cậu chưa từng hôn?”

Phản ứng này… có phải quá ngây thơ rồi không?!

Lời vừa dứt, Lục Trạch bỗng trở nên kích động hơn.

“Ai, ai hôn rồi?! Tôi hôn ai chứ?!”

Đm!

Chẳng lẽ bắt tôi chịu khổ thế này à?!

Anh ta đúng là đáng chết mà!

“Vậy nãy giờ là nụ hôn đầu của cậu sao?

Chúng ta ở bên nhau từ khi nào?

Lại còn quen nhau kiểu gì?”

Tôi thắc mắc một lúc ba câu liền.

Tôi cảm thấy đầu óc mình chắc chắn đã bị đụng hỏng thật rồi.

Bởi vì dù có cố gắng lục lại ký ức thế nào, tôi cũng chẳng nhớ nổi một chút gì về anh ta.

Nhưng nhìn dáng vẻ hoảng hốt lao vào phòng bệnh ban nãy của anh…

Có vẻ quan hệ giữa chúng tôi không hề đơn giản.

“Anh…?”

“Rầm!”

Điện thoại trên tay Lục Trạch rơi xuống, đập mạnh xuống đất.

Anh trợn tròn mắt, bối rối rồi lại mừng rỡ.

“Thật sự không phải đang lừa tôi sao?!”

3

Sau đó, Lục Trạch muốn đưa tôi về nhà.

Tôi không nhịn được mà ngạc nhiên:

“Vậy là hai ta sống chung sao?”

“Không, không có.”

Tay anh vô thức siết chặt vô lăng, vành tai thoáng ửng hồng.

“Đã nói tôi là bạn trai của cậu, tất nhiên phải giúp cậu khôi phục ký ức rồi.

Không ở bên nhau thì làm sao tìm lại đây?”

“Tsk—”

Nghe cũng có lý đấy nhỉ!

“Vậy bình thường chúng ta hay làm gì cùng nhau?”

“Ăn uống, trò chuyện, đi chơi.”

Tôi: “… Hết rồi?”

Lục Trạch: “Hết rồi.”

Tôi: “…”

Không phải chứ, tình yêu gì mà nhạt nhẽo vậy sao?!

Nhưng mà nói đến chuyện trò chuyện—

Tôi thò tay vào túi áo, móc ra chiếc điện thoại.

Màn hình vỡ tan tành thành tám mảnh.

Lục Trạch liếc thấy bằng khóe mắt, đồng tử co rút mạnh.

“Bị đụng nặng vậy à?”

Có vẻ anh đang ngạc nhiên vì điện thoại tôi nát đến mức này, vậy mà tôi chỉ bị thương nhẹ cộng với chấn động não.

Tôi cười gượng, có chút ngại ngùng gãi đầu.

“Cũng không hẳn.”

Sau khi tỉnh dậy, bác sĩ đã mô tả lại cảnh tượng lúc tôi bị đụng xe.

Là do tôi né một chiếc xe ba gác đang lao thẳng tới, nên quay đầu lại và đập đầu vào cột điện phía sau.

Điện thoại thì rơi khỏi tay, bay thẳng ra đường.

Đúng lúc đó, một chiếc xe điện của ông lão đi ngang qua, chèn qua luôn.

Còn tôi thì… bịch một cái, úp mặt xuống đất, té sml.

Lục Trạch: “…”

4

Sau khi mua điện thoại mới xong, tôi mở WeChat.

“Oh đúng rồi, bạn trai nhỏ, cậu tên gì ấy nhỉ?”

Anh mở miệng, giọng nói trầm ấm và rõ ràng.

“Lục Trạch.”

Thế là tôi gõ hai chữ đó vào thanh tìm kiếm.

Danh sách bạn bè trống trơn.

Thử tìm một chữ “Trạch”, cũng không có.

Vậy nên tôi tiếp tục thử hàng loạt cái tên:

【Bảo bối】.

【Chồng yêu】.

【…】

Tất cả những biệt danh ngọt ngào, tôi đều thử một lượt.

Mặt Lục Trạch đỏ lên từng chút một, đến mức sắp nhỏ ra máu.

Mãi một lúc lâu sau, anh mới ngượng ngùng mở miệng:

“Không thì… thử tìm Đồ ngốc đi?”

Tôi: “Hả? Chửi tôi làm gì?”

Lục Trạch: “Không, ý tôi là, cậu thử tìm xem.”

Không ngờ thật sự có!

Một avatar hình Hello Kitty đang bẻ đôi quả lê hiện ra trước mắt.

Và ghi chú tôi đặt cho anh ấy là:

【Siêu cấp vô địch lốc xoáy sấm sét đại ngốc】.

Tôi: “?”

Lục Trạch cười hề hề, chỉ vào avatar của mình:

“Đây gọi là đánh là thương.”

Rồi lại chỉ vào cái biệt danh tôi đặt cho anh ấy:

“Còn đây là mắng là yêu.”

Giây tiếp theo, anh nắm lấy tay tôi, đan chặt mười ngón.

“Càng chứng minh chúng ta là trời sinh một cặp, rất hợp nhau!”

Tôi nhất thời nghẹn lời.

Cảm giác có gì đó… sai sai.

Vậy nên tôi gửi thử một sticker cho anh.

Ngay lập tức, một dấu chấm than màu đỏ bật lên cùng dòng thông báo:

Bạn đã chặn người này.

Tôi trầm mặc lần nữa.

“Giải thích đi?”

“Baby à!”

Lục Trạch trượt gối cái soạt, ôm chặt lấy đùi tôi!

“Tôi sai rồi, tôi không nên chọc cậu giận, hu hu hu!”

Anh bắt đầu rền rĩ.

Theo lời anh kể, vì chúng tôi cãi nhau nên tôi mới tức giận chặn anh.

Còn nguyên nhân?

Tôi đòi… xì hơi vào mặt anh.

Anh sống chết không chịu.

Tôi: “?”

Chờ chút.

Đối diện với một gương mặt đẹp trai thế này, lúc đó tôi thật sự nghiêm túc với đề nghị của mình sao?

Tôi bắt đầu nghi ngờ, nhưng cũng không thể chắc chắn.

“Được rồi, đừng khóc nữa.”

Dứt khoát đưa tay ra, bịt miệng Lục Trạch lại.

Giây tiếp theo, lòng bàn tay truyền đến một cảm giác ấm nóng, ươn ướt.

Tôi giật bắn mình.

“Bốp—”

Phản xạ giơ tay tát thẳng vào mặt anh.

Lục Trạch đang quỳ trên sàn, đôi mắt lập tức đỏ lên.

Tôi ngừng thở, không khí trong phòng như đông cứng lại.

“Xin lỗi, tôi…”

Cảm giác áy náy ập tới, như muốn nhấn chìm tôi.

Tôi cũng không biết tại sao mà tát vào mặt anh ấy lại thuận tay đến thế.

Giống như một phản xạ tự nhiên, cứ như đã làm vô số lần rồi vậy.

Nhưng ngay lúc tôi còn chưa rút tay lại, một bàn tay to lớn đã nắm chặt lấy nó.

Lục Trạch nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay tôi, giống như một chú chó lớn ngoan ngoãn, giọng điệu đầy vui sướng.

“A! Cảm giác này quen thuộc ghê~

Mặc dù mất trí nhớ rồi, nhưng lực đánh vẫn y như trước luôn!”

Tôi: “?”

Trong phút chốc, tim tôi như bị bóp chặt, dường như vừa nhận ra một bí mật kinh khủng nào đó!

Chẳng lẽ trước đây chúng tôi quen nhau theo kiểu… động tay động chân à?!

Bảo sao đến hôn còn chưa hôn bao giờ…

Là vì cảm thấy chỉ hôn thôi thì không đủ kích thích sao?

“Anh chắc chứ? Chúng ta quen nhau trong một hoàn cảnh đàng hoàng chứ?”

“Nói thừa.”

Lục Trạch cong nhẹ ngón tay thon dài.

“Chóc!”

Một cú búng trán giòn tan vang lên, chuẩn xác hạ cánh lên trán tôi.

“Chúng ta là thanh mai trúc mã, quen nhau từ nhỏ, đảm bảo chính thống.”

Cơn đau nhẹ nhàng lan ra trên trán, kỳ lạ thay lại khiến tôi thấy quen thuộc.

Sao cứ có cảm giác… trước đây tôi thường xuyên bị búng trán thế này?

Tôi cố gắng lục lại trí nhớ, nhưng trong đầu chỉ hiện lên một bóng dáng mơ hồ.

“Tsk—”

Thái dương nhói lên như bị kim đâm mạnh.

“Tôi đau đầu quá!”

“Gì cơ?”

Lục Trạch không nghe rõ.

Tôi lắc đầu vài cái, quyết định không nghĩ nữa.

Chỉ khẽ thở dài, nói với anh:

“Tôi bảo là, cứ về nhà trước đi.”

Ngồi ghế phụ lái, tôi cứ liên tục liếc trộm mặt anh.

Dù gì tôi cũng là một kẻ cuồng nhan sắc.

Huống hồ có một cực phẩm nhan sắc ngay bên cạnh, ai mà nhịn nổi chứ?

“Thích nhìn tôi đến vậy à?”

Lục Trạch đột nhiên lên tiếng, giọng nói ẩn chứa ý cười.

“Vậy thì đợi về nhà rồi, cho cậu nhìn thỏa thích.”

Bị bắt quả tang, mặt tôi nóng bừng, vội vã quay đi.

“Gì đây, giờ còn không cho người ta nhìn à?”

Tôi bĩu môi, cố tình tỏ vẻ bất mãn để che giấu sự bối rối.

“Bởi vì tôi sẽ ngại.”

Lục Trạch khẽ cười, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, giọng điệu có vẻ tùy ý:

“Nếu tâm loạn rồi, lúc lái xe sẽ bị phân tâm đấy.”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi như bị một luồng điện chạy dọc cơ thể.

Cúi đầu xuống, tim đập thình thịch.

Nhưng tôi lại có cảm giác—

Người đang bị rối loạn, rõ ràng là tôi mới đúng.

Lục Trạch nhập dãy số vào khóa mật mã, sau tiếng tít báo hiệu, cánh cửa chậm rãi mở ra.

Tôi nhướng mày.

“Dãy số này, là sinh nhật của anh sao?”

Dù gì tôi cũng chắc chắn nó không phải của mình.

Lục Trạch: “Cũng không phải của tôi.”

Tôi: “Vậy là…”

Lục Trạch: “Đoán đúng thì tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Tôi: “?”

Nhìn vẻ mặt cạn lời của tôi, Lục Trạch giơ hai tay lên ngang tai, bày ra dáng vẻ vô tội.

“Là do cậu không nhớ ra trước, không thể trách tôi được nha.”

Tôi: “…”

Hừ!

Cứ đợi đấy!

Sớm muộn gì tôi cũng sẽ lấy lại ký ức đã mất!

Tôi hừ lạnh, đẩy Lục Trạch sang một bên, nhanh chóng bước vào trước anh.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!