“Gửi tiền.” Tôi cười khổ, mặt mày méo xệch giải thích: “Trời đất chứng giám, cảnh sát à, chúng tôi thật sự chỉ đến gửi tiền thôi. Ba đời nhà tôi đều chính trực ngay thẳng, sao có thể đi c,uop ngân hàng được chứ?”
“Vậy tại sao thấy cảnh sát lại bỏ chạy?” Viên cảnh sát đối diện híp mắt, trông có vẻ khá nghiêm nghị.
Tôi thành thật khai báo: “Anh tôi bảo tôi ngồi trên xe trông chừng, nếu có cảnh sát giao thông tới thì lái xe đi ngay, không thì sẽ bị dán vé phạt. Nhưng tôi hoảng quá, lại tắt máy xe mất…”
Cửa phòng thẩm vấn mở ra, một cảnh sát trẻ đi vào: “Thông tin điều tra lý lịch đã có rồi.”
Viên cảnh sát thẩm vấn nhận lấy tập hồ sơ từ tay người kia, lật xem một lúc.
Có vẻ sau khi thấy rõ hai anh em chúng tôi thực sự trong sạch, ba đời tổ tiên chưa từng vào đồn cảnh sát, một người là luật sư, một người là nhà thiết kế, hoàn toàn không có động cơ c,uop ngân hàng, anh ta không nhịn được mà bật cười:
“Hai anh em nhà cô có làm chuyện gì mờ ám đâu, vậy mà thấy cảnh sát giao thông lại hoảng hốt như vậy?”
Tôi chột dạ đáp: “Đỗ xe trái phép.”
Anh ta cạn lời.
Cuối cùng sau một hồi thẩm vấn, xe cũng đã được kiểm tra, xác nhận đây chỉ là một hiểu lầm.
Viên cảnh sát thẩm vấn vừa dặn dò tôi sau này đừng làm mấy trò ảnh hưởng đến trật tự công cộng nữa, vừa nhấp một ngụm trà:
“Được rồi, không có vấn đề gì nữa. Gọi người nhà đến đón đi.”
Tôi tối sầm mặt.
Ba mẹ tôi vừa đi du lịch hôm qua, sáng nay còn thấy mẹ tôi đăng ảnh ngắm bình minh ở Tam Á lên mạng xã hội.
Nếu bây giờ tôi gọi điện bảo mẹ về đón vì cái chuyện mất mặt này, bà nhất định sẽ đánh tôi và Lộ Kính Mộ một trận nhừ tử.
Tôi cắn răng trả lời: “Ba mẹ tôi đang ở xa, không đến được.”
Viên cảnh sát ngẩng đầu nhìn tôi, lại nhìn tập hồ sơ: “Cô đã kết hôn rồi à? Gọi chồng cô đến đi.”
Cuối cùng cũng không thoát khỏi cảnh mất mặt này.
Tôi do dự nửa ngày, không biết phải nói thế nào về việc tôi và chồng không thân thiết lắm.
Anh ta thấy vẻ mặt tôi kỳ lạ, bèn hỏi: “Sao thế? Chồng cô tên gì?”
Tôi yếu ớt đáp: “Giang Du Bạch.”
Anh ta sững người, sau đó bật cười ngạc nhiên: “Thật trùng hợp! Ở tổ trọng án bên tôi cũng có một người tên này!”
Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn đào lỗ chui xuống, chẳng biết giải thích ra sao.
Cửa phòng thẩm vấn lại mở ra.
Không khí lạnh từ ngoài tràn vào, tiếng ồn ào vọng đến, Giang Du Bạch đứng ở cửa, dáng người cao lớn, ngược sáng: “Anh Lâm.”
Viên cảnh sát thẩm vấn đứng dậy, khoác vai anh, cười ha hả chào hỏi: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay! Cậu nhóc, sao lại tới đây?”
Tôi chỉ muốn chui thẳng vào gầm bàn.
Giang Du Bạch chỉ vào tôi, cười bất đắc dĩ: “Đến đón vợ tôi.”
2
Vừa ra khỏi đồn cảnh sát, Lộ Kính Mộ liền bắt taxi đi ngay, không muốn đi chung xe với tôi.
Nhìn ánh mắt anh trai, tôi cũng hiểu, chắc anh ấy ghét tôi đến tận xương tủy rồi.
Tôi biết mình lần này đúng là ngốc quá, ủ rũ đi theo Giang Du Bạch lên xe.
Anh vừa mở cửa sổ cho thoáng khí, vừa nhắc nhở: “Dây an toàn.”
“A, ừ.”
Tôi hơi căng thẳng, cứ như học sinh nhỏ gặp thầy giáo, vội vàng thắt dây an toàn rồi ngồi ngay ngắn.
Anh liếc tôi một cái, bật cười: “Ngồi thẳng đơ làm gì?”
Tôi cứng miệng: “Lúc nào tôi cũng vậy.”
Anh khởi động xe, không phản bác.
Bầu không khí trong xe có chút lúng túng.
Không thân thiết là như vậy đó.
Tôi ho nhẹ, lấy hết can đảm hỏi: “Anh tan làm rồi à?”
Anh gật đầu: “Vụ án này gần xong rồi, bận hơn một tháng, giờ được nghỉ vài ngày.”
Anh lại liếc đồng hồ: “Hơn mười một giờ rồi, em có đói không? Trong hộc xe có sữa, đói thì lấy uống đi.”
Tôi lắc đầu: “Không đói.”
Anh cũng không ép, vừa rẽ tay lái vừa hỏi: “Trưa muốn ăn gì? Tôi đi mua đồ nấu.”
Tay nghề nấu ăn của Giang Du Bạch rất tốt, lần đầu ăn đồ anh nấu tôi đã phải kinh ngạc.
Nhưng chúng tôi mới lấy giấy đăng ký kết hôn hai tháng, trong hai tháng này, anh bận hết vụ án này đến vụ án khác, gần như không có thời gian về nhà, càng đừng nói đến chuyện nấu ăn.
Hôm nay anh nghỉ phép, chủ động muốn nấu cơm, tất nhiên tôi giơ hai tay tán thành.
Đang do dự giữa thịt bò kho tàu và sườn xào chua ngọt, điện thoại anh reo lên.
Điện thoại kết nối Bluetooth với xe, vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã ồn ào vang lên:
“Nghe nói cậu vừa dắt vợ đi khỏi đồn cảnh sát?”
Mất mặt chết đi được!
Tôi đỏ mặt, không dám hé răng.
Giang Du Bạch liếc tôi một cái, giọng mang ý cười: “Ừ, vừa rời đi.”
Anh từ từ tấp xe vào lề đường.
Điện thoại vẫn rất ồn, có vẻ bên đó tụ tập khá đông, người cầm máy phải hét lên:
“Đi đâu vậy? Mau quay lại! Nghe nói vợ cậu vào đồn, tôi vừa nằm xuống đã bật dậy chạy sang đây… Mau quay lại, dẫn em dâu đến cho anh em gặp mặt nào!”
Có người phụ họa: “Đúng đấy! Tụi tôi còn chưa gặp chị dâu đâu!”
Giang Du Bạch nhìn tôi, cười lơ đãng, hất cằm ra hiệu tôi trả lời.
Tôi xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, lắc đầu như trống bỏi, nhưng không dám lên tiếng.
Đầu dây bên kia thúc giục: “Nói gì đi chứ! Không lẽ chết rồi?”
Giang Du Bạch nhìn tôi, thong thả đáp: “Mấy cậu làm cô ấy sợ rồi, hình như không muốn tới đâu.”
“!”
Tôi hoảng hốt trừng mắt nhìn anh.
Anh cười khẽ.
Bên kia im lặng, một lúc sau, có người dò hỏi: “Em dâu, có bên cạnh à?”
Giang Du Bạch kìm nén tiếng cười, đáp: “Ừ.”
Rồi anh nhìn tôi: “Muốn chào hỏi họ không? Hửm? Bảo bối?”
Một tiếng “bảo bối” này khiến tôi nóng bừng cả người, như có một luồng nhiệt phả thẳng lên đầu, lập tức hóa thành một chú khỉ mặt đỏ.
Chúng tôi lấy giấy chứng nhận kết hôn được hai tháng, bình thường anh cũng chỉ theo ba mẹ tôi mà gọi tôi là “Gia Gia”, gọi “bảo bối” cũng không phải chưa từng, nhưng chỉ có một hai lần…
Ờm, trong lúc trên giường.
Điện thoại bên kia bỗng chốc bùng nổ, ồn ào như bầy khỉ trong sở thú.
Tôi đối diện với đôi mắt mang ý cười của Giang Du Bạch, đầu óc quay cuồng, mất một lúc lâu mới rặn ra được một câu nhỏ như muỗi kêu:
“Chào mọi người.”
Đáp lại tôi là một loạt tiếng hô vang: “Chào chị dâu!”
Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ, vội vàng úp mặt vào cửa kính, quyết không mở miệng thêm lần nào nữa.
Đầu dây bên kia có người hắng giọng, giọng nói trở nên dịu dàng hơn:
“Em dâu, tới đây ăn bữa cơm đi? Anh em đều biết Giang Du Bạch kết hôn rồi, ai cũng tò mò, dạo trước bận quá không có thời gian, hôm nay cuối cùng cũng rảnh rỗi, muốn gặp em một lần… Không có ý gì khác đâu, chỉ là để nhận mặt làm quen, sau này em đi đâu trong Giang Thành cũng tiện.”
“Chị dâu, có rảnh tới không?”
Giang Du Bạch từ đầu đến cuối không lên tiếng, chỉ ngồi đó nhìn tôi cười.
Bên kia thực sự rất nhiệt tình.
Tôi chỉ đành do dự một hồi lâu, rồi lí nhí: “Được.”
3
Chúng tôi chọn một quán ăn tư nhân gần đồn cảnh sát, nghe nói là của một người bạn của Giang Du Bạch.
Gần như cả đội cảnh sát đều đến, ngồi kín một bàn lớn.
Toàn là những chàng trai trẻ trung tràn đầy năng lượng, giọng ai cũng vang như loa phát thanh, còn chưa vào đến nơi đã thấy họ lớn tiếng gọi “chị dâu”, làm tôi xấu hổ muốn trốn luôn.
Chủ đề nói chuyện trong bữa ăn tất nhiên xoay quanh tôi và Giang Du Bạch.
Một người trẻ nhất trong nhóm, tên là Mạnh Tinh, vừa mới vào đội năm nay, khuôn mặt búng ra sữa, khi cười có lúm đồng tiền và răng khểnh, trông rất đáng yêu, ai trong đội cũng coi cậu ta như em trai.
Mạnh Tinh ngồi đối diện tôi, hóng chuyện nhất: “Chị dâu, chị và đội phó Giang quen nhau thế nào vậy?”
Tôi nghĩ một lúc rồi trả lời: “Biết nhau từ nhỏ, nhà hai bên có quan hệ thân thiết.”
Cả bàn phấn khích: “Vậy là thanh mai trúc mã rồi?”
Tôi liếc Giang Du Bạch một cái, anh vẫn cười nhìn tôi, không có ý giúp tôi giải vây.
Tôi đành phải nói thật: “Không hẳn. Hồi nhỏ anh ấy chẳng bao giờ chơi với tôi, chỉ toàn bắt nạt tôi thôi, tôi sợ anh ấy lắm.”
Tiếng cười vang rần cả quán ăn.
“Đội phó Giang, anh làm sao vậy?”
“Chị dâu, tối nay về nhà đừng cho anh ấy lên giường nhé!”
Giang Du Bạch cũng bật cười, không nói gì, đợi mọi người ồn ào một lúc rồi mới bóc một con tôm đặt vào bát tôi, giải thích: “Lúc nhỏ cô ấy dễ thương lắm, tôi chỉ thích trêu cho cô ấy khóc, thấy vui thôi.”
Tôi vừa ngượng vừa giận, trừng mắt nhìn anh.
Mọi người lại hứng thú hơn, tiếp tục hỏi:
“Chị dâu, thế sau này chị không ghét nữa à?”
Xung quanh lập tức rộ lên tiếng trêu chọc.
“Câu hỏi này hay đó!”
“Bắt đúng trọng điểm rồi!”
Câu này làm tôi chững lại.
Tôi và Giang Du Bạch chỉ thân thiết lúc nhỏ, nhưng anh hơn tôi ba tuổi, cấp hai, cấp ba đều học khác trường, sau đó anh vào học viện cảnh sát, quản lý khép kín, tôi thì đi du học, trưởng thành rồi gặp nhau không quá nhiều lần.
Hai nhà quả thực có chút “hôn ước từ bé”, nhưng thời đại này rồi, ai còn quan tâm chuyện đó nữa? Cả hai bên gia đình cũng chưa từng nhắc đến.
Mãi đến nửa năm trước, bà nội của Giang Du Bạch bệnh nặng, lúc gần đi vẫn lo lắng cho anh, gần ba mươi tuổi rồi mà chưa có bạn gái, bà chỉ muốn nhìn thấy anh yên bề gia thất trước khi nhắm mắt.
Anh không còn cách nào, bèn tìm tôi.
Ban đầu, anh chỉ muốn tôi giả vờ yêu đương, làm bà nội yên tâm, nhưng tôi hiểu lầm, tưởng anh muốn thực sự thực hiện “hôn ước thời thơ ấu” đó.