Chậm Rãi Rời Xa - Chương 1
1
Sau khi sửa nguyện vọng trong văn phòng, tôi ôm tập bài tập chậm rãi quay lại lớp học.
Giờ tự học buổi sáng vừa kết thúc, các bạn trong lớp đều nằm gục xuống bàn tranh thủ ngủ bù.
Ở góc cuối lớp, Bùi Hằng đang cúi đầu, chăm chú giảng bài vật lý cho Giang Tử Du.
Ánh nắng bên ngoài len qua kẽ lá, chiếu xuống khuôn mặt của hai người đang kề sát nhau.
Khung cảnh yên tĩnh mà đẹp đẽ vô cùng.
Ánh mắt tôi lướt qua khuôn mặt rạng rỡ, kiêu hãnh của Giang Tử Du rồi dừng lại ở góc áo còn vương vết ướt của cô ấy.
Lúc nãy, tôi lỡ làm đổ cháo trứng bắc thảo của cô ấy, Bùi Hằng đã đi cùng cô ấy vào nhà vệ sinh để lau dọn.
Nghĩ đến bóng dáng anh ấy bước đi nhanh chóng, trên tay còn đỏ rát vì bị cháo đổ, tôi lại cảm thấy đ,au âm ỉ nơi làn da bị bỏng.
“Bốp…”
Khi phát bài tập, không biết ai cố ý đưa chân ngáng tôi, khiến chồng bài tập cao ngất trong tay đổ tung tóe xuống đất.
Tiếng động làm góc lớp có vài người chú ý.
Bùi Hằng, đang dịu dàng giảng bài, ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái rồi lại cúi xuống.
Chỉ có đám bạn bên cạnh anh ấy là ồn ào chọc ghẹo.
“Bùi ca, cái đuôi nhỏ của anh hình như cũng muốn nhờ anh dạy vật lý kìa.”
Lên lớp 12, tôi học khá tốt các môn khác, chỉ riêng môn vật lý mãi không tiến bộ.
Trước khi Giang Tử Du chuyển đến, mỗi buổi tự học sáng, Bùi Hằng đều giảng bài vật lý cho tôi.
Trong lớp học yên tĩnh, tiếng trêu chọc của các bạn vang lên khắp nơi.
Tôi lờ đi, lặng lẽ cúi người nhặt lại đống bài tập trên sàn.
Có lẽ thấy tôi nhặt bài một cách vụng về, Bùi Hằng hơi cau mày, định đứng dậy giúp.
Nhưng đúng lúc này, Giang Tử Du, đang gặm bút suy nghĩ, bỗng nhiên níu lấy tay anh ấy.
Cô ấy như vừa nhận ra tôi, quay đầu nở nụ cười rạng rỡ đầy kiêu hãnh:
“Bạn Lâm Thư, ngại quá nhé, mình học vật lý không tốt, thầy giao mình vào cùng nhóm học vật lý với anh ấy rồi.”
“Đến trước thì học trước, mình không thể nhường anh ấy cho bạn được đâu nhé.”
Nói xong, Giang Tử Du nghịch ngợm lè lưỡi, hai má hơi đỏ ửng.
Khuôn mặt xinh đẹp, biểu cảm tự nhiên phóng khoáng của cô ấy, hoàn toàn trái ngược với tôi – một người trầm lặng ít nói.
“Thầy Bùi, em hình như hiểu ra chút rồi, thầy giảng tiếp được không?”
“Được.”
Bùi Hằng ngồi lại chỗ bên cạnh cô ấy, quay đầu không nhìn tôi nữa, coi như mặc nhận lời của cô ấy.
Ánh nắng ấm áp một lần nữa chiếu lên người họ, như ngăn cách tôi – người đứng trong bóng râm của bàn học – với thế giới của họ.
Kiến thức ngày càng khó, Giang Tử Du bắt đầu không theo kịp.
Cô ấy nhíu mày, cắn đầu bút, rồi nghiêng đầu, chống cằm, nhìn anh ấy chăm chú:
“Bùi Hằng, lông mi của anh dài thật đấy.”
“Tập trung đi.”
Khuôn mặt Bùi Hằng vẫn lạnh nhạt, dường như không động lòng trước những lời trêu đùa của cô ấy.
“Rồi mà, rồi mà.”
Cô ấy lẩm bẩm, lại len lén ngồi gần anh ấy hơn chút nữa.
Khung cảnh đẹp đẽ ấy, tôi ôm bài tập nhìn vài giây, sau đó yên lặng quay người rời đi.
“Đến trước thì học trước…”
Nhưng rõ ràng, chính anh là người từng cúi đầu ghé sát tai tôi, dịu dàng hỏi:
“Lâm Thư, từ nay em có thể chỉ nhìn thấy mình tôi không?”
2
Trong giờ nghỉ trưa, trong lớp không có mấy người.
Tôi vừa ăn cơm vừa làm bài tập vật lý.
Bên cạnh là một hộp cơm khác đã nguội, bên trong là sườn xào chua ngọt và đùi gà kho mà tôi xếp hàng rất lâu mới mua được.
Nhưng Giang Tử Du vừa mới chuyển trường, không quen đồ ăn trong nhà ăn của trường Nhất Trung, nên Bùi Hằng đã đưa cô ấy ra ngoài ăn cơm.
Hôm nay thức ăn hơi mặn, tôi bắt đầu phân tâm, không tập trung vào bài.
“Khóc gì mà khóc, yếu đuối ch,et đi được.”
Một bàn tay thon dài gõ lên bàn tôi, kèm theo một gói khăn giấy và một hộp bánh kem dâu tây được đặt trước mặt.
Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy một người đang đặt tấm huy chương lên bàn tôi.
Huy chương vàng cuộc thi Vật lý toàn quốc…
“Tần Triệu Xuyên, cậu quay lại rồi à?”
Tôi rút hai tờ khăn giấy, lau vội những vệt nước mắt trên mặt, có chút ngạc nhiên.
Tần Triệu Xuyên là bạn cùng bàn của tôi hồi lớp 11, năm lớp 12 cậu ấy chuyển sang lớp ôn thi vật lý.
Đầu năm nay, cậu ấy rời trường để tham gia đội tuyển tập huấn ở Đại học Thanh Hoa, từ đó tôi rất ít gặp.
Hôm nay, Tần Triệu Xuyên mặc áo nỉ đen mỏng, tay áo xắn đến khuỷu, để lộ đường nét cơ bắp ở cánh tay, trông trưởng thành hơn trước.
“Không về, chẳng phải cậu bị Bùi Hằng bắt nạt ch,et sao?”
“Từ hôm nay, tôi sẽ dạy cậu vật lý.”
Tần Triệu Xuyên kéo ghế bên cạnh tôi, tự nhiên ngồi xuống.
Tập bài tập đang nằm trên bàn bị cậu ấy cầm lấy, ngón tay thon dài cầm bút đỏ, bắt đầu sửa bài lia lịa.
Nghe đến tên Bùi Hằng, tôi lại hít mũi, không nói gì thêm.
Nhìn những dấu gạch chéo đỏ rực trên bài, tôi thấy xấu hổ, định từ chối.
“Không… không cần đâu.”
Nhưng Tần Triệu Xuyên vẫn cương quyết, sửa xong bài lập tức lấy giấy nháp bắt đầu giảng.
“Câu này cậu dùng sai công thức rồi…”
Giọng cậu ấy trầm, rõ ràng và dứt khoát.
Khác hẳn với phong cách từ tốn của Bùi Hằng, cách giảng của Tần Triệu Xuyên rất nhanh, logic nhảy vọt.
Chẳng mấy chốc, tờ giấy nháp đã đầy kín những ghi chú rõ ràng.
Tôi cũng không rảnh để từ chối, vội vàng tập trung theo kịp lời cậu ấy giảng.
Cho đến khi sửa xong các bài sai, tôi mới nhận ra cậu ấy đã cầm hộp cơm sườn chua ngọt của tôi lên ăn ngon lành.
Nghĩ lại, hình như tôi và cậu ấy không thân đến vậy…
Có lẽ cậu ấy chỉ đơn giản là người nhiệt tình giúp bạn mà thôi.
5
Sáng hôm sau, khi ra khỏi nhà, tôi và Bùi Hằng đều lặng lẽ không nói lời nào.
Xuống đến dưới tầng, anh dừng xe đạp cách tôi vài mét.
“Giang Tử Du tối qua bị trật chân, tôi phải qua chở cô ấy. Em tự đi nhé.”
Anh hiếm khi giải thích, dường như sợ tôi sẽ đòi ngồi sau xe anh.
Tôi chỉ thản nhiên gật đầu.
“Em…”
Bùi Hằng không quen với thái độ lạnh nhạt của tôi, hơi nhíu mày. Nhưng có lẽ nghĩ ra điều gì đó, anh nhanh chóng bỏ qua cảm giác khó chịu này.
“Từ nay chúng ta không ra khỏi nhà cùng nhau nữa. Có bạn học mới chuyển đến khu này, nếu bị nhìn thấy sẽ dễ bị hiểu lầm.”
“Tôi không muốn trong lớp lại xuất hiện mấy lời đồn kỳ lạ.”
Nói đến đây, môi anh thoáng hiện nụ cười nhạt, không biết đang nghĩ gì.
Có lẽ anh đang nghĩ đến gương mặt giận dỗi đáng yêu của Giang Tử Du khi ghen. Đúng là rất sống động và xinh đẹp.
“Ừ.”
Tôi gật đầu, quay lưng bước đi không ngoảnh lại.
Tôi không nói với Bùi Hằng rằng, từ nay sẽ chẳng còn cơ hội nào để chúng tôi ra khỏi nhà cùng nhau và bị hiểu lầm nữa.
Bởi vì, từ giờ tôi sẽ không còn ở đây nữa.
6
Sáng sớm trời còn lạnh, trên đường rất ít người qua lại.
Tôi kéo chặt chiếc áo len bên trong đồng phục, bước chậm rãi đến trường.
“Lâm Thư.”
Một bàn tay ấm áp bất ngờ đặt lên đầu tôi, gạt đi những giọt sương đọng trên tóc.
Giật mình ngẩng lên, tôi thấy đó là Tần Triệu Xuyên.
Cậu ấy cao gần 1m9, một chân chống lên xe đạp mà vẫn trông rất cao lớn.
Ánh nắng sớm mai phủ lên người cậu ấy, làm nổi bật đôi mắt sáng và vẻ ngoài thanh tú, như thể đang phát sáng.
Cậu dúi vào tay tôi hai chiếc bánh mì kẹp thịt nóng hổi, rồi vỗ vào yên sau, ý bảo tôi lên xe.
“Cảm ơn, nhưng tôi ăn sáng rồi.”
Thấy đã gần đến giờ học, tôi nhẹ nhàng từ chối nhưng vẫn leo lên yên sau xe.
“Cầm giúp tôi, tôi còn chưa ăn sáng đâu.”
Bờ vai rộng của Tần Triệu Xuyên chắn hết luồng gió lạnh trên đường.
Tôi mở khóa kéo balo, cất hai chiếc bánh mì vào trong, rồi ôm chặt lấy balo trước ngực.
“Tần Triệu Xuyên, cậu không phải được tuyển thẳng rồi sao? Sao còn đến trường?”
Hôm qua, lớp thi đấu của họ vừa trở về, trường còn treo băng rôn chúc mừng.
Tần Triệu Xuyên giành giải vàng cuộc thi vật lý toàn quốc và được tuyển thẳng vào ngành vật lý hàng đầu của Đại học Thanh Hoa.
“Dù sao tôi với cậu cũng là thanh mai trúc mã. Tôi phải đến đây để bảo vệ cậu, tránh bị người ta bắt nạt.”
“Hơn nữa, cậu học vật lý kém như thế, không có tôi thì làm sao mà học được.”
Cậu ấy biết chuyện của tôi và Bùi Hằng, dường như cũng hiểu những gì đã xảy ra sau khi học sinh mới chuyển đến.
Nhưng tâm trí tôi lại bị câu “thanh mai trúc mã” làm xao động.
Thanh mai trúc mã, có được coi là vậy không?
Lần đầu tôi gặp Tần Triệu Xuyên là năm lớp 8.
Một lần tan học, tôi ra sau trường mua xiên nướng thì thấy cậu ấy bị vài tên côn đồ chặn đ,ánh.
Cậu ấy bị đ,ánh đến mức nằm bệt xuống đất, mặt mũi đầy m,áu.
Tôi khóc nức nở gọi điện cho bố đang trực ở sở cảnh sát, cầu cứu ông đến.
Trời gần tối, mưa lạnh lất phất.
Tôi quỳ bên cạnh Tần Triệu Xuyên, cầm ô che cho cậu ấy, không dám chạm vào người, chỉ sợ hãi mà rơi nước mắt.
“Này, tỉnh lại đi. Cậu đừng ch,et mà.”
Bàn tay bị tôi vô tình đè lên đ,au đớn, cậu ấy mơ màng tỉnh lại, hé mắt nhìn tôi.
“Cậu đè lên tay tôi rồi.”
“Khóc gì chứ, nhìn chán ch,et.”
Sau này tôi mới biết, bố mẹ Tần Triệu Xuyên là giáo sư rất giỏi, thường xuyên đi nước ngoài nghiên cứu.
Vì thế, cậu ấy có nhiều tiền tiêu vặt, đám côn đồ đó là đến để tống tiền.
Để cảm ơn tôi, Tần Triệu Xuyên mời tôi ăn xiên nướng suốt một thời gian dài.
Sau đó cậu ấy được gia đình đưa ra nước ngoài, mãi đến học kỳ hai lớp 11 mới quay lại.
Ừm… nếu nghĩ như thế, cũng có thể gọi là thanh mai trúc mã nhỉ.
7
Khi tôi bước vào cổng trường, tiết tự học buổi sáng vừa bắt đầu.
Tay cầm cuốn sách bài tập vật lý, tôi đứng ngoài hành lang, lặng lẽ nghe Tần Triệu Xuyên giảng bài.
Cậu ấy đứng chắn gió lùa trong hành lang, giúp tôi khỏi bị lạnh.
Đột nhiên, sự im lặng bị phá vỡ bởi một tiếng hét to ở cửa lớp.
“Bùi ca, cái đuôi nhỏ của cậu sắp bị người khác cưa mất rồi!”
Bình luận
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!