Đăng Nhập Đăng Ký

Chị Kế Độc Ác Và Tiểu Phản Diện - Chương 1

Xuyên Thành Chị Kế Độc Ác Của Tiểu Phản Diện

Vì muốn tích lũy giá trị hắc hóa của hắn, thế nên ngày nào tôi cũng giành tiền tiêu vặt của hắn, xé vở bài tập của hắn, cưỡi lên lưng hắn đi qua đường, còn ra sức véo má hắn nữa.

Giờ tôi đang sai hắn bóp chân cho mình.

Đúng lúc này, dòng bình luận chợt trôi qua:

【Nữ phụ sẽ không nghĩ rằng làm thế sẽ khiến tiểu phản diện hắc hóa đấy chứ? Thực ra hắn thích chết đi được!】

【Lúc cô bắt hắn cõng qua đường, hắn cười muốn méo cả miệng!】

【Cô nói muốn ăn bánh nhỏ ở phía nam thành phố, hắn chạy nhanh đến mức sắp tóe lửa luôn rồi!】

【Lần trước cô phát điên đòi ôm hắn hôn, hắn giả vờ chống cự một chút, kết quả cô lại bảo “Thôi, không hôn nữa”. Tiểu phản diện sụp đổ luôn, trốn trong chăn tự vả cả đêm!】

1.

“Trần Tinh Ly!” — Tôi nằm trên giường hét to.

Chẳng bao lâu sau, một cậu bé khoảng mười lăm tuổi xuất hiện ở cửa. Gương mặt trắng trẻo lạnh lùng, mày hơi nhíu, trông cực kỳ mất kiên nhẫn.

Tôi cười hì hì nhìn hắn: “Tôi đói rồi.”

Cả người cậu bé gầy gò khựng lại, trong mắt lóe lên tia cảnh giác:

“Chị muốn ăn gì?”

Phản ứng này cũng dễ hiểu.

Lần trước, chỉ để hành hắn, tôi nói muốn ăn snack cá mập vị dâu. Hắn lùng sục khắp các siêu thị gần đây, tìm mọi ngóc ngách trên kệ hàng mà vẫn không thấy.

Chiều tà buông xuống, chiếc áo phông mỏng của hắn bị mồ hôi thấm ướt, hoảng hốt và lúng túng ngồi bệt bên lề đường. Đang chần chừ không biết có nên bắt xe buýt ra ngoại ô tìm tiếp không thì điện thoại reo lên.

Tôi vừa ngủ dậy, ngáp một cái, lười biếng bảo:

“À quên mất, hình như chẳng có vị dâu thật. Thôi, không thèm nữa, về đi.”

Hoàn toàn không bận tâm đến việc hắn đã chạy suốt năm tiếng đồng hồ chỉ vì một món đồ không tồn tại lại còn nhịn đói nữa.

Nghĩ đến đây, thú vui xấu xa trong tôi lại bùng lên:

“Tôi muốn ăn bánh nhỏ ở phía nam thành phố, hình đám mây, làm từ kem.”

Dĩ nhiên cũng là bịa ra thôi.

Tôi chẳng mong Trần Tinh Ly – người từng bị lừa một vố – sẽ đồng ý.

Nói xong, tôi kéo chăn trùm kín người, xoay người ngủ tiếp.

Cậu bé đứng yên một lúc ở cửa, sau đó rời đi mà không gây tiếng động, còn nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Vài tiếng sau.

Tôi tỉnh dậy, thấy cổ họng hơi khát nên vào bếp rót nước uống. Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng hắt xì nghe rất quen tai.

Tôi ngẩn ra một giây, chạy đến phòng Trần Tinh Ly nhìn thử.

Không có ai!

Không thể nào…

Tôi vừa cầu nguyện vừa mở cửa ra, và rồi chạm mắt với cậu thiếu niên đang co ro ở góc tường, ôm chặt một chiếc hộp trong lòng.

Toàn thân hắn ướt đẫm như vừa chui ra từ sông, nước nhỏ tí tách khắp nơi. Hàng mi dài rậm dính bết lại, khẽ run nhẹ.

Đôi mắt đen láy của Trần Tinh Ly tràn đầy mệt mỏi, nhưng khi thấy tôi, ánh mắt ấy bỗng nhiên sáng lên, như một ngọn nến bất ngờ bừng cháy giữa đêm đen.

Hắn không có chìa khóa, cũng không dám gõ cửa.

Thấy tôi mở cửa, hắn chỉ im lặng đứng dậy, nâng chiếc hộp trong tay lên, đưa đến trước mặt tôi.

“Bánh đám mây, làm từ kem.”

Tim tôi đập mạnh một cái.

2.

Lúc vừa xuyên vào thế giới này, hệ thống giao cho tôi nhiệm vụ trở thành người chị kế độc ác của tiểu phản diện Trần Tinh Ly. Còn yêu cầu tôi tích lũy giá trị hắc hóa của hắn.

“Chờ đến khi giá trị hắc hóa đạt 100%, hắn trở thành phản diện thực thụ, ngươi sẽ được trở về nhà.”

Tôi chẳng quan tâm chuyện có về nhà hay không.

Bởi vì ở thế giới kia, ba mẹ tôi vất vả lắm mới sinh được một đứa con trai, mọi sự chú ý đều dồn hết lên người em trai. Không ai bận tâm đến đứa bé gái bị đuổi ra sofa ngủ có đói hay không, có buồn ngủ hay không.

Con bé ngồi lặng lẽ trong bếp, ăn cơm thừa nguội lạnh. Ăn xong, nó rửa sạch đống bát đĩa lộn xộn trên bàn rồi đeo cặp đi học.

Cũng may, tôi vốn dĩ không có cảm xúc, chẳng hề bận tâm đến thứ gọi là tình thân hay tình yêu của ba mẹ, cho nên làm một chị kế độc ác đối với tôi mà nói, rất nhẹ nhàng.

Trong thế giới này, ba mẹ thường xuyên đi công tác nước ngoài, chỉ gửi tiền về cho tôi và Trần Tinh Ly đúng hạn.

Để gia tăng giá trị hắc hóa của hắn, tôi cướp toàn bộ số tiền ba mẹ gửi cho hắn.

Muốn có lại tiền? Gọi một tiếng “chị”, tôi cho một đồng.

Tên nhóc này bướng bỉnh cực kỳ, nhất quyết không gọi, nên một xu cũng chẳng có.

Chậc.

Thích thì gọi, không thích thì thôi.

Quả nhiên, em trai trên đời này đều đáng ghét như nhau.

Kể từ đó, tôi càng lấn tới, ngày càng bắt nạt hắn nhiều hơn.

Cướp tiền tiêu vặt, xé vở bài tập, cưỡi lên người hắn băng qua đường, đôi khi hứng lên còn đè hắn xuống sofa, ra sức bẹo má hắn.

Cảm giác thật thích!

Giống như bánh bao trắng mới lên men vậy, mềm mềm dẻo dẻo.

Tôi cũng không bóp má hắn miễn phí, mỗi lần xong đều tiện tay thưởng cho hắn năm, mười đồng.

Tôi thích nhất là dáng vẻ hắn cầm tiền trong tay, đầy nhục nhã, như thể bị bắt nạt đến thê thảm nhưng không dám phản kháng.

3.

Nhưng Giây Phút Này…

Nhìn Trần Tinh Ly toàn thân ướt sũng, nhưng chiếc bánh trong tay lại chẳng vương một giọt nước, lần đầu tiên tôi cảm thấy có chút áy náy.

Nhưng cảm giác đó vụt qua rất nhanh.

Tôi kéo hắn vào phòng tắm:

“Tự tắm rửa sạch sẽ đi, dùng nước nóng. Đừng để mai bị cảm rồi lại bắt tôi chăm sóc.”

Chăm sóc?

Không đời nào, tôi ghét phiền phức nhất.

Sau đó, thấy vẫn chưa yên tâm, tôi lại pha thuốc cảm, ép hắn uống hết:

“Bị ốm thì không đi học được, mà không đi học thì ai làm bài tập giúp tôi?”

Đúng vậy.

Toàn bộ bài tập của tôi, gần như đều do Trần Tinh Ly viết.

Trường tư thục này quản lý rất nghiêm, bài tập phải hoàn thành ngay trong ngày rồi nộp luôn. Mỗi ngày, sau khi làm xong bài của mình, hắn lại lén luồn qua cửa sau vào lớp tôi để làm bài giúp tôi.

Là phản diện, hắn thông minh bẩm sinh, bài tập đối với hắn chẳng khác gì phép cộng đơn giản 1+1.

Uống thuốc xong, tôi tiện tay lôi thêm một chiếc chăn, đắp kín người hắn:

“Đừng có đá chăn. Ngày mai mà ốm thì biết tay tôi.”

Lúc tôi kéo chăn lên, đôi mắt đen láy của Trần Tinh Ly cứ nhìn chằm chằm vào tôi, không chớp lấy một lần, như thể sợ bỏ lỡ dù chỉ một khoảnh khắc.

Bị hắn nhìn đến mức khó chịu, tôi lạnh giọng ra lệnh:

“Đừng nhìn nữa.”

Hắn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Ngày Hôm Sau

Cuối cùng, Trần Tinh Ly vẫn bị ốm.

Khi tôi bị chuông báo thức đánh thức, hắn đã đi học rồi.

Tôi an tâm ngồi trong lớp học. Đột nhiên, có giáo viên tìm đến:

“Em là chị của Trần Tinh Ly, Trần Gia Ngư?”

Tôi gật đầu.

“Cuối cùng cũng tìm được em. Mau theo tôi, Trần Tinh Ly sốt cao lắm. Gọi cho phụ huynh thì hắn bảo tìm em đến.”

Hắn sốt cao, dường như cơn sốt này đã kéo dài từ tối qua.

Tôi chợt nhớ đến chiếc bánh kem kia, nhớ đến dáng vẻ hắn ướt đẫm lúc đó. Có một góc nào đó trong lòng bỗng dưng ngứa ngáy lạ thường.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!