Đăng Nhập Đăng Ký

Chó Điên Và Nữ Phụ Độc Ác - Chương 1

Chiến tranh lạnh với anh ấy suốt một tháng.

Hôm tôi đi giảng hòa, vô tình bắt gặp anh đang ôm một cô gái nhỏ nhắn, giọng điệu đùa cợt:

“Minh Hi dính anh lắm, không giận dỗi một chút thì chẳng chịu để anh ra ngoài đâu.”

“Tối nay cô ấy sẽ đến tìm anh xin lỗi, mấy người đừng lỡ miệng nói ra đấy.”

Ngay lúc đó, trước mắt tôi như xuất hiện hàng loạt bình luận nhấp nháy:

【Dù cô là nữ phụ độc ác, nhưng giây phút này tôi thật lòng thấy thương cô đấy.】

【Đừng đối đầu với nữ chính, chúng ta là con gái phải giúp nhau! Đưa lão đàn ông này xuống địa ngục đi!】

【Mấy người vẫn chưa hiểu nữ phụ độc ác rồi. Cô ta ngay giây sau sẽ đi tìm một chàng trai trẻ đẹp hơn thôi!】

Tôi quay người, nhưng không tìm “tiểu thịt tươi” nào cả.

Mà ở góc đường, tôi nhặt về một con chó điên không ai cần.

Bình luận lập tức bùng nổ:

【Cô ấy vừa nhặt tên đại phản diện về nhà à?】

【Trời ơi, tuyệt phối luôn! Một nữ phụ độc ác u ám vặn vẹo và một tên phản diện tàn nhẫn tham lam!】

Tối hôm đó, anh ấy chờ mãi không thấy tôi, liền gọi điện đến:

“Em chạy đi đâu rồi?”

Tôi chống tay lên múi bụng săn chắc kia, khóe mắt đọng nước:

“Nhặt được một con chó điên, đang chơi với nó đây.”

1

Mỗi lần chiến tranh lạnh với Thẩm Dịch Lễ, người chủ động giảng hòa luôn là tôi.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Tôi bị chứng khao khát tiếp xúc da thịt, mỗi khi lên cơn chỉ có thể tìm anh ấy để xoa dịu, tiện thể sờ soạng chút đỉnh.

Thẩm Dịch Lễ tính cách bảo thủ, lại có ràng buộc danh nghĩa “chú cháu” với tôi. Anh chưa từng đồng tình với hành vi này của tôi, nhưng lại không thể chịu được khi tôi năn nỉ, càng không đành lòng thấy tôi đáng thương.

Thế nên lần nào cũng vậy, vừa từ chối vừa mặc cho tôi dán lên người.

Sau đó anh lại tự mình tức giận, không thèm để ý đến tôi. Tôi đành phải nghĩ cách dỗ dành.

Nhưng lần này, anh giận thật rồi, tránh mặt tôi suốt một tháng.

Nghe nói anh đang ở quán bar, tôi lập tức chạy đến, trong đầu đã soạn sẵn bản nháp xin lỗi.

Thế nhưng, khoảnh khắc đẩy cửa ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt lại là một Thẩm Dịch Lễ xưa nay luôn nghiêm túc cấm dục, giờ đang ôm một cô gái trong lòng, tay xoắn lấy lọn tóc cô ta mà nghịch.

Trên mặt, là nụ cười nhàn nhã, ung dung.

“Cô ấy đến chưa?”

Người bên cạnh nhìn điện thoại, đáp:

“Vẫn đang kẹt xe trên đường Ngân Huy, ít nhất một tiếng nữa mới đến.”

Tôi sững sờ nhìn cảnh tượng này.

Đúng là đường bị tắc thật, nhưng tôi đã đổi xe giữa chừng, đi đường vòng đến đây.

Anh không biết điều đó.

Cũng như tôi không biết, trên xe tôi có gắn thiết bị định vị của anh.

Trước đây, tôi sẽ nghĩ đây là biểu hiện của sự quan tâm, là chiếm hữu.

Tôi sẽ vui mừng, sẽ thấy thỏa mãn.

Nhưng bây giờ, trong lòng anh lại đang ôm một người phụ nữ khác, tư thế thân mật đến vậy.

Cô gái kia nhấp một ngụm rượu, rồi ngậm lấy, truyền vào miệng anh.

Anh giữ chặt cô ấy, hôn sâu.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng hét phấn khích và những gương mặt đỏ bừng.

“Xem ra anh Thẩm nhịn lâu lắm rồi, cô bé chim hoàng yến này có chịu nổi không đây?”

“Người ta nói rồi mà, ngoài mặt càng nghiêm túc, sau lưng càng hư hỏng.”

“À mà này, sao anh Thẩm không trực tiếp chốt hạ Minh Hi luôn? Cô ấy thích anh đến thế cơ mà.”

“Cứ mỗi chục ngày nửa tháng lại kiếm cớ chiến tranh lạnh, trốn cô ấy để ra ngoài tìm chim hoàng yến, chẳng phải quá mệt à?”

Nụ hôn nóng bỏng kết thúc, cô gái tựa đầu vào ngực anh, thở hổn hển.

Anh xoa nhẹ mái tóc cô ấy, giọng nói trầm ổn vang lên:

“Minh Hi cứng đầu lắm. Nếu tôi có gì với cô ấy, cô ấy sẽ một lòng một dạ muốn gả cho tôi.”

“Trên danh nghĩa, tôi và Minh Hi là chú cháu.

Ông già nhà tôi cổ hủ bảo thủ, nếu biết tôi và Minh Hi có gì với nhau, chắc chắn lột da tôi mất.

Đến lúc đó, chuyện tiếp quản nhà họ Thẩm cũng đừng mơ nữa.”

Cuối cùng, anh thở dài một hơi:

“Thực ra, Minh Hi rất tốt.

Chỉ là cô ấy quá bám tôi, chiếm hữu quá mạnh.

Chờ tôi tiếp quản Thẩm gia xong, có lẽ sẽ cân nhắc đến với cô ấy.

Nhưng bây giờ, tôi cũng cần một chút không gian để thở.”

Bạn anh cười trêu:

“Vậy anh sẽ cưới Trình Minh Hi sao?”

Nghe đến đây, tim tôi như nghẹn lại, bàn tay bên người siết chặt.

Thẩm Dịch Lễ trầm tư hồi lâu, rồi chậm rãi lắc đầu.

“Cô ấy không hợp để kết hôn.

Quá trẻ con.”

“Rắc!”

Một sợi dây căng trong đầu tôi đứt phựt.

Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Thẩm Dịch Lễ lại quay sang cảnh cáo mọi người:

“Minh Hi sắp đến xin lỗi tôi, ai dám lỡ lời thì đừng trách tôi không nể mặt.”

Mọi người cười đùa, vỗ ngực cam đoan.

Tôi cắn chặt răng, đang định xông vào thì bất ngờ trước mắt lóe lên một loạt bình luận:

【Dù cô là nữ phụ độc ác, nhưng giây phút này tôi thật lòng thấy thương cô đấy.】

【Phải nói là lão đàn ông này diễn quá đạt, suýt chút nữa tôi cũng bị hắn lừa.】

【Nữ chính sắp xuất hiện rồi, đừng đối đầu với nữ chính, con gái phải giúp nhau! Đưa lão đàn ông này xuống địa ngục đi!】

【Mấy người vẫn chưa hiểu nữ phụ độc ác rồi. Cô ta ngay giây sau sẽ đi tìm một chàng trai trẻ đẹp hơn thôi!】

【…】

Những dòng bình luận nhấp nháy làm đầu tôi choáng váng.

Tôi thu tay lại, không đẩy cửa phòng nữa.

Mà quay người, rời khỏi quán bar.

Nhìn những dòng bình luận trôi qua, tôi dần ghép lại mọi thứ.

Hóa ra thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết.

Còn tôi, là nữ phụ độc ác yêu mà không được, u ám vặn vẹo, chuyên đối đầu với nữ chính.

Từ khi nữ chính xuất hiện, tôi làm gì cũng không bằng cô ta, ngay cả ánh mắt của Thẩm Dịch Lễ cũng đặt lên người cô ấy.

“…”

“Đúng là cốt truyện rác rưởi.”

Tôi – Trình Minh Hi – là đại tiểu thư đất Cảng, cần gì phải tranh giành đàn ông với kẻ khác?

Trước đây không biết bộ mặt thật của Thẩm Dịch Lễ thì thôi.

Nhưng bây giờ nhìn rõ anh ta là loại đàn ông khốn nạn này, tôi chỉ hận không thể băm nát anh ta ra.

Chân tình đúng là cho chó ăn mất rồi, buồn nôn không chịu nổi.

2

Tôi đang nghĩ cách trả đũa Thẩm Dịch Lễ, không để ý thời gian đã muộn dần.

Mà hôm nay, đúng là ngày tôi phát bệnh khao khát tiếp xúc da thịt.

Đến khi cảm thấy cơ thể có gì không ổn, thì đã quá muộn.

Xung quanh đèn đuốc sáng trưng, nhưng người qua lại thưa thớt.

Tôi chống tay lên tường, cố ổn định cơ thể, rút điện thoại gọi người đến đón.

Đúng lúc đó, tôi liếc thấy một người đàn ông ngồi dựa bên vệ đường.

Anh ta cúi đầu, mái tóc hơi xoăn rủ xuống che đi đôi mắt, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, chỉ nhìn thấy đường nét xương hàm sắc bén.

Cơ thể anh ta gầy gò, chiếc áo trắng tinh đã bị máu nhuộm đỏ.

Lồng ngực lộ ra, hơi thở gấp gáp, từng đường nét cơ bắp phập phồng theo nhịp thở.

Ngay cả bàn tay chống trên mặt đất cũng thon dài, nổi lên từng đường gân xanh.

Rõ ràng anh ta đang rất thảm hại.

Nhưng tôi lại thấy, có chút gợi cảm.

Một vẻ đẹp bị tra tấn đến cực hạn.

Không biết từ lúc nào, tôi đã bước đến bên cạnh.

Gót giày cao gót đế đỏ dừng lại bên người đàn ông, tôi cúi xuống, nhìn anh ta từ trên cao.

Cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo khiến tôi ngứa ngáy khắp người.

Muốn chạm vào anh ta.

Nhưng… bẩn quá.

Vì vậy, tôi nhấc chân lên, dùng mũi giày chạm nhẹ vào ngực anh ta.

“Anh tên gì?”

Người đàn ông khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đó là một gương mặt thế nào nhỉ?

Trông chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi.

Non nớt, thanh thuần, mang theo vẻ trẻ trung của một chàng trai mới lớn.

Dưới lớp tóc lòa xòa, đôi mắt đen láy trong veo như nước, lặng lẽ nhìn tôi.

“Chu Yến Kim.”

Rõ ràng sắc mặt anh ta rất yếu ớt, ánh mắt đáng thương, ngay cả giọng nói cũng mềm mại.

Nhưng kỳ lạ thay…

Tôi lại thấy anh ta giống một con chó.

Một con chó hoang không ai cần.

Một con chó điên, bị hành hạ đến cùng cực, có thể cắn người bất cứ lúc nào.

Sự yếu đuối trước mắt, chỉ là lớp ngụy trang.

Rồi sẽ có lúc, anh ta nhe nanh.

Hung hăng xé nát mọi thứ.

Tôi trầm tư nhìn anh ta.

Ngay lúc đó, Chu Yến Kim động đậy.

Đôi tay vấy bẩn bởi bụi đất và máu nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân tôi.

Lạnh lẽo, nhớp nháp.

Nhưng linh hồn run rẩy của tôi, vào khoảnh khắc ấy, lại được xoa dịu.

Trước đây, Thẩm Dịch Lễ mang đến cho tôi cảm giác nóng rực và an toàn.

Còn Chu Yến Kim…

Anh ta giống tôi.

m u, quỷ dị.

Anh ta ngước lên nhìn tôi, ánh mắt như cầu xin:

“Chị.”

Lời nói đầy van nài.

Nhưng bàn tay lại men theo bắp chân tôi, mang theo từng cơn rùng mình.

Tôi nhíu mày, đá anh ta ra, rồi dùng vạt áo anh ta đang chạm đất để chà sạch vết máu dính dưới giày.

“Anh bẩn quá.”

Sự ghét bỏ không hề che giấu.

Chu Yến Kim thoáng sững sờ, cúi gằm mặt, vẻ hoang mang xen lẫn mất mát.

Trong mắt lóe lên chút tự ti và mặc cảm.

“Xin lỗi.”

Đúng lúc xe đến đón tôi, vệ sĩ cung kính bước xuống.

“Tiểu thư.”

Thấy có người đến, Chu Yến Kim càng siết chặt đôi môi, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Tôi liếc anh ta một cái, bỗng dưng nảy ra một ý tưởng, khóe môi cong lên.

“Tôi chưa từng nuôi chó bao giờ.”

Đặc biệt là… chó điên.

Tôi phất tay, ra hiệu cho vệ sĩ vác cả anh ta lên xe.

Chẳng buồn hỏi xem anh ta có đồng ý hay không.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!