Đăng Nhập Đăng Ký

Chương Trình Hẹn Hò Bí Ẩn - Chương 1

Tôi bị đẩy vào một show hẹn hò.

Tiểu hoa nhỏ do chính bạn trai tôi nâng đỡ muốn chơi khăm tôi, nên cô ta xúi giục đạo diễn bắt tôi theo đuổi vị thái tử lạnh lùng của giới quyền quý Bắc Kinh.

Tôi nhìn sang đối diện, nơi Thẩm Yến Sâm đang nở nụ cười đầy ẩn ý, rồi chìm vào suy tư.

Họ không biết rằng, đêm qua, trong bữa tiệc mừng đóng máy bộ phim mới, Thẩm Yến Sâm – người nồng nặc mùi rượu – đã chặn tôi ngay trước cửa nhà vệ sinh nữ.

Không chỉ cư/ỡ/n/g hôn tôi, anh ta còn liếm vành tai tôi, lời nói như van xin:

“Nghe nói em chia tay Cố Minh Châu rồi?”

“Vậy… thử với tôi xem? Được không?”

1

Khi thông báo tham gia show hẹn hò được gửi đến, quản lý của tôi còn bàng hoàng hơn cả tôi.

“Tô Tinh Ninh, em đắc tội với ai à? Cố Minh Châu rõ ràng là bạn trai em, sao công ty lại sắp xếp cho em tham gia show hẹn hò chứ? Cứ cái đà này, chẳng phải chẳng mấy mà hai người chia tay à?”

Tôi im lặng.

Bởi vì cô ấy nói đúng.

Tôi thực sự đã đề nghị chia tay với Cố Minh Châu.

2

Cố Minh Châu là ảnh đế nổi tiếng, cũng là ông chủ của tôi.

Ba năm trước, khi tôi vừa chập chững bước vào giới giải trí với danh xưng “tiểu hoa lưu lượng” (nữ diễn viên nổi tiếng nhờ lưu lượng, không nhờ thực lực), anh ta đã là nam chính của hàng loạt bộ phim đình đám.

Là một tiểu hoa, tôi luôn bị cư dân mạng soi từng li từng tí. Chỉ cần sơ suất một chút thôi, tôi có thể lên hot search vì một scandal nào đó.

Nhưng tin đồn cũng chỉ là tin đồn, không thực sự ảnh hưởng đến tôi.

Mãi cho đến khi có kẻ đào lại bức ảnh thời niên thiếu của tôi.

Trong ảnh, tôi trang điểm đậm, ngồi trong quán bar với vài cậu trai trông khá hổ báo. Kết quả, tôi bị ném đá thậm tệ.

Dân mạng gọi tôi là “tiểu lưu manh”, thậm chí còn có kẻ dựng chuyện nói tôi từng bắt nạt bạn học.

Giữa lúc sóng gió bủa vây, Cố Minh Châu đứng ra, tự mình tìm ra kẻ tung tin đồn.

Dưới sức ép của anh ta, người kia nhanh chóng lên tiếng đính chính rằng bức ảnh chỉ là góc chụp sai lệch. Những kẻ dựng chuyện khác cũng lần lượt xin lỗi, thừa nhận bịa đặt.

Tôi vô cùng biết ơn Cố Minh Châu. Vì thế, tôi đã ký hợp đồng với công ty của anh ta. Sau đó, anh ta theo đuổi tôi, và chúng tôi đến với nhau một cách tự nhiên.

Nhưng… là yêu đương bí mật.

Là tôi đề nghị như vậy.

Vì tôi vẫn là một gương mặt mới trong ngành, tôi không muốn chuyện tình cảm ảnh hưởng đến sự nghiệp.

Anh ấy rất bám tôi, ngay cả lúc ngủ cũng phải gọi điện thoại để nghe giọng tôi, lúc nào cũng chủ động báo cáo lịch trình. Nhưng nửa năm trở lại đây, số lần chúng tôi gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, phần lớn là trong các sự kiện.

Đã yêu trong bóng tối, lại còn chẳng có cơ hội nói chuyện, nên mối quan hệ của chúng tôi cứ thế phai nhạt dần.

Mà bên cạnh anh ấy, lúc nào cũng có một cô gái khác – Hạ Uyển, người mới vừa ký hợp đồng với công ty.

Giống như bây giờ, tin đồn hẹn hò giữa anh ta và Hạ Uyển đã trụ vững trên hot search suốt một tuần.

Tôi hỏi Cố Minh Châu tại sao không xử lý, anh ta chỉ lạnh lùng đáp:

“Đừng làm loạn, chỉ là cách giúp tân binh thu hút sự chú ý thôi.”

Nhưng tôi vẫn thấy bất an.

Có một lần, tôi bất ngờ lên hot search chỉ vì một bức ảnh đẹp. Hiếm hoi lắm anti-fan mới chịu công nhận nhan sắc của tôi. Nhưng ngay lúc đó, Cố Minh Châu lại gửi tin nhắn:

“Em đổi màu tóc đi.”

Anh ta nói tóc đen dài quá nhạt nhẽo, bảo tôi nên thử phong cách khác. Nhưng trước đây, anh ta luôn khen kiểu tóc này hợp với tôi nhất.

Trên mạng có một bình luận rất hot:

[Khi một người đàn ông bắt đầu so sánh bạn với người khác, có nghĩa là bên ngoài anh ta đã tìm được một kiểu phụ nữ mới.]

Mà Hạ Uyển chính là kiểu người luôn đổi màu tóc xoành xoạch – khi thì vàng, lúc thì hồng, khi thì tóc đen dài, lúc lại uốn xoăn sóng.

Tôi trằn trọc đến tận một giờ sáng mà vẫn không ngủ được, nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi. Thế nên, tôi quyết định không nghĩ nữa.

——– Tôi nhắn cho Cố Minh Châu một tin nhắn chia tay.

3

“Tôi sẽ gọi cho Minh Châu hỏi rõ xem có phải công ty nhầm lẫn không. Sao có thể để em tham gia show hẹn hò được chứ?”

Quản lý vừa nói vừa lấy điện thoại ra, nhưng tôi giữ tay cô ấy lại.

“Không cần đâu. Show này tôi sẽ tham gia.”

Dù có phải do Cố Minh Châu chỉ thị hay không, tôi cũng quyết định tham gia rồi.

Tôi liếc nhìn danh sách khách mời của chương trình. Quả nhiên, Hạ Uyển – người mới được chính tay Cố Minh Châu nâng đỡ – cũng có mặt.

Cô ta dám tham gia, thì tại sao tôi không dám?

Hơn nữa, mức cát-xê lần này cao hơn tất cả những chương trình tôi từng tham gia trước đây. Đàn ông có thể không đáng tin, nhưng tiền thì không phản bội ai bao giờ.

Từ hôm nay trở đi, tôi sống vì tiền!

4

Ngày ghi hình đầu tiên, tôi ngồi trên xe bảo mẫu đến địa điểm quay.

Chương trình lần này diễn ra trên một hòn đảo.

Tôi cùng ba nữ, bốn nam sẽ trải qua ba ngày hai đêm trên đảo. Mỗi ngày, tổ chương trình sẽ giao nhiệm vụ để chúng tôi tích lũy điểm ăn ý.

Cuối chương trình, cặp đôi có điểm cao nhất sẽ nhận được một món quà bí mật. Ngoài ra, điểm ăn ý cũng là điều kiện để các cặp đôi có cơ hội hẹn hò riêng.

Vừa thấy tôi, Hạ Uyển lập tức nhướn mày, còn tôi thì chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái. Nhưng cô ta lại không biết điều, cố tình bước đến gần.

“Tô Tinh Ninh, tôi có một món quà bất ngờ dành cho cô.”

Vừa nói, cô ta vừa nhét vào tay tôi một quyển sổ.

Tôi liếc nhìn.

——- Là kịch bản của chương trình.

Việc show giải trí có kịch bản vốn chẳng phải chuyện lạ. Nhưng thường thì chỉ những nghệ sĩ kém nổi, không có chỗ dựa hoặc cần tạo hiệu ứng hài hước mới bị giao vai trò theo kịch bản.

Tôi tuy nổi tiếng nhờ thị phi, nhưng chưa từng có chương trình nào dám biến tôi thành trò đùa.

Dù sao, đen hay đỏ thì cũng vẫn là nổi tiếng.

“Dạo này cô chẳng có tài nguyên nào tìm đến đúng không? Chương trình này là tôi phải nhờ đạo diễn mới xin được cho cô đó.”

Cô ta cười khinh khỉnh, trông đến phát bực.

Cô ta nói không sai.

Tôi thực sự rất lâu rồi không có tài nguyên mới.

Tôi vốn là người nổi tiếng nhờ thị phi, nhưng từ sau khi vài bộ phim tôi đóng bị cấm chiếu, gần như không còn đạo diễn nào dám mời tôi. Quảng cáo thì lại càng không, vì khán giả sợ mua nhầm sản phẩm tôi quảng bá sẽ gặp xui xẻo.

Tôi giống như một bình hoa đẹp nhưng vô dụng – bỏ thì tiếc, giữ lại cũng chẳng được gì.

Tôi mở kịch bản ra xem nội dung.

Trong chương trình này, tôi phải đóng vai một kẻ thiếu văn hóa, không biết xấu hổ, còn tham vọng trèo cao, chạy theo nịnh bợ thái tử gia nhà họ Thẩm – Thẩm Yến Sâm.

Tôi: “…”

Tôi định đi tìm đạo diễn, nhưng Hạ Uyển đã bước lên chặn đường tôi.

“Tôi hỏi rồi. Nếu không muốn quay thì có thể đi. Nhưng…” Cô ta cười lạnh — “Phí bồi thường là gấp mười lần thù lao của cô đấy. Tài nguyên khó kiếm, biết điều mà trân trọng đi.”

Thảo nào mức cát-xê lần này lại cao hơn hẳn, ra là cái bẫy nằm ở đây.

Hạ Uyển giơ điện thoại lên, vẫy vẫy trước mặt tôi, trên màn hình là ảnh cô ta và Cố Minh Châu chụp chung. Trong ảnh, Cố Minh Châu gối đầu lên ngực cô ta, ngủ say, còn Hạ Uyển không mặc gì cả.

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt mỉa mai:

“Yên tâm mà theo đuổi giấc mộng hào môn của cô đi. Minh Châu đã có tôi lo rồi.”

Thế nào là tiến thoái lưỡng nan? Chính là tình cảnh của tôi lúc này.

Nếu bỏ quay mà đi, tôi sẽ phải bồi thường hàng chục triệu. Mà số tiền tôi kiếm được sau bao năm còn chưa bằng một nửa con số đó.

Nhưng nếu tôi thực sự đi nịnh bợ vị thái tử lạnh lùng của nhà họ Thẩm, tôi sẽ bị ghét bỏ, bị dân mạng chửi rủa. Quay xong chương trình này, chắc chắn tôi sẽ bị đào thải khỏi giới giải trí.

Chà, là tôi đã đánh giá thấp thủ đoạn của Hạ Uyển rồi.

5

Tôi vẫn chọn ở lại tiếp tục ghi hình, vì tôi không có đủ tiền để bồi thường cho chương trình. Hơn nữa, tôi đã bị chửi rủa bao nhiêu lần rồi, thêm một lần nữa có là gì đâu?

Lấy cái chết để tìm đường sống cũng là một cách sống.

Khi đạo diễn tuyên bố chương trình chính thức bắt đầu, tôi liền cầm theo một chai nước suối, tiến về phía Thẩm Yến Sâm.

Trước mặt tôi, người đàn ông khoác trên mình bộ vest đen cắt may hoàn hảo, càng tôn lên bờ vai rộng và vòng eo săn chắc.

Ngũ quan của anh ta vô cùng sắc nét – đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mím, cả người tỏa ra cảm giác xa cách lạnh lùng.

Nhưng thứ thu hút ánh nhìn nhất lại chính là khí chất của anh ta – sự kiêu hãnh cao quý dường như ăn sâu vào từng cử chỉ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Ánh mắt anh ta dừng lại trên mặt tôi một giây, rồi nhanh chóng dời đi như thể chúng tôi chẳng hề quen biết.

Tôi đã quá quen với thái độ này của anh ta rồi.

Là bạn của Cố Minh Châu, anh ta thường xuyên xuất hiện trong những buổi tiệc mà Cố Minh Châu tổ chức, và lần nào gặp tôi cũng đều giữ khoảng cách như vậy.

Tôi cười nhẹ, giả vờ xoay xoay nắp chai nước trong tay:

“Thẩm tiên sinh, tôi mở nắp không được, anh giúp tôi với?”

Tôi cố tình vặn nhẹ một chút, tạo ra tiếng “cạch” nhỏ, chỉ cần tôi dùng thêm chút sức, nắp chai sẽ bật ra ngay.

Thẩm Yến Sâm khẽ nhếch khóe môi.

Show hẹn hò này có thể nổi bật giữa hàng loạt chương trình tương tự, một phần lớn là nhờ vào việc phát sóng trực tiếp.

Lúc này, cư dân mạng theo dõi livestream lập tức dậy sóng:

【Vừa thấy Tô Tinh Ninh xuất hiện, tôi đã biết đạo diễn chương trình này là một kẻ táo bạo. Không ngờ Tô Tinh Ninh còn táo bạo hơn, dám ra tay với Thẩm Yến Sâm!】

【Tôi theo dõi chương trình đến tận tập thứ năm rồi, không muốn nó kết thúc sớm đâu! Đạo diễn trả Tô Tinh Ninh bao nhiêu tiền? Bọn tôi đồng ý góp tiền để cô ta rời khỏi đây!】

【Trong bốn nam khách mời, người giàu nhất chính là Thẩm Yến Sâm. Cô ta quả thật có tham vọng lớn! Nhưng mà… diễn xuất của cô ta có thể bớt tệ hơn chút không? Cái nắp chai đã sắp mở ra rồi còn gì!】

【Cảnh tượng này thật quá trừu tượng, buồn cười chết mất! Vừa xuất hiện đã lật xe rồi. Đúng là nữ hoàng xui xẻo, ngồi hóng cô ta bị Thẩm Yến Sâm từ chối thẳng thừng đây!】

Cả ekip và các khách mời đều dồn sự chú ý về phía tôi. Không ít người lặng lẽ giơ ngón cái với tôi, ý bảo cô đúng là gan to bằng trời.

Ai cũng hiểu rõ – với một người đàn ông như Thẩm Yến Sâm, chỉ cần anh ta mở lời, kiểu phụ nữ nào mà anh ta chẳng có được?

Anh ta tham gia chương trình này chỉ để giải trí thôi, mà tôi lại chạy đến tìm ngược.

Rõ ràng, tôi là người duy nhất bị chương trình gài kịch bản.

Dưới ánh mắt chờ đợi của tất cả mọi người, Thẩm Yến Sâm đưa tay nhận lấy chai nước từ tay tôi. Anh ta thản nhiên mở nắp, động tác vô cùng tao nhã.

Sau đó, anh ta bước lên một bước, đưa lại chai nước cho tôi. Đồng thời, anh ta cúi thấp người, ghé sát tai tôi nói nhỏ – chỉ đủ để hai chúng tôi nghe thấy:

“Em đồng ý đề nghị của tôi tối qua rồi sao?”

Tôi: “…”
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!