Ta cùng khuê mật Chu Thanh xuyên đến tu chân giới, trở thành hai đệ tử cấp thấp nhất của Hợp Hoan Tông.
Không biết là do vận may chó ngáp phải ruồi hay sao, mà ngay khi vừa tiếp nhận chức vị tông chủ Đệ Nhất Tiên Tông, Bạch Ngọc Triển lại đích thân đến cầu hôn, muốn cưới khuê mật của ta.
Chu Thanh ôm chặt lấy eo ta, sống chết không chịu: “Ta không muốn xa rời Linh Lung! Nếu muốn cưới, vậy hãy cưới cả hai chúng ta!”
Ta cả kinh, ghé vào tai nàng thì thầm: “Đừng! Ta không thích loại nam nhân mặt trắng như thư sinh đâu!”
Vị tông chủ ôn hòa lễ độ ấy lập tức sa sầm mặt.
Không biết làm thế nào mà khi đang bay trên trời, hắn lại có thể nghe thấy giọng con muỗi của ta.
Tu tiên thực sự thần kỳ đến thế sao?
Cuối cùng, ta cùng Chu Thanh vẫn bị đưa về Đệ Nhất Tiên Tông.
Không biết bọn họ thương lượng thế nào, lại quyết định gả ta cho chấp pháp trưởng lão Mạc Như Dạ.
Nghe nói Mạc Như Dạ diện mạo hung dữ như dạ xoa, e rằng sẽ dọa sợ chúng tiên trong tông môn, nên quanh năm chỉ ở Chấp Pháp Đường tu luyện.
Dù có rời khỏi Chấp Pháp Đường, hắn cũng luôn đeo một chiếc mặt nạ huyền thiết, che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Dù là ai trong Đệ Nhất Tiên Tông, trừ tông chủ, đều vô cùng sợ hãi hắn.
Hơn nữa, có lời đồn rằng, tu vi của Mạc Như Dạ đã sớm vượt xa Bạch Ngọc Triển, là đệ nhất chiến lực của tiên giới, danh xứng với thực.
Không ai hỏi qua ý ta, hôn sự cứ thế mà định.
Đệ Nhất Tiên Tông bắt đầu khẩn trương chuẩn bị hôn lễ.
Đêm trước đại hôn, ta cùng Chu Thanh mở một tiệc độc thân thu nhỏ.
Hai người vừa gặm hạt dưa, vừa nói nhảm về tân lang của ngày mai.
Chu Thanh: “Ngươi thực sự muốn gả cho cái kẻ lãnh đạm (ọe) lại cuồng chiến đấu đó sao? Nếu ngươi không muốn (ọe) chúng ta có thể chạy trốn, ta cũng không (phụt phụt) gả nữa.”
Ta mặt không biểu cảm phủi sạch vỏ hạt dưa trên mặt, đẩy đĩa hạt dưa đã lột sẵn tới trước mặt nàng.
“Về sau ngươi tuyệt đối đừng ăn hạt dưa trước mặt Bạch Ngọc Triển, hắn chắc chắn sẽ từ hôn với ngươi.”
Chu Thanh chộp lấy một nắm hạt dưa, ném vào miệng: “He he, tỷ muội như sắt thép (nhai nhai nhai), nam nhân như nước chảy (nhai nhai nhai), từ thì từ.”
Ta trợn trắng mắt: “Ngươi cho rằng ta không biết ngươi thầm mến Bạch Ngọc Triển?”
Chu Thanh “he he” cười, trông ngốc vô cùng.
2
Lúc vừa xuyên qua, ta cùng Chu Thanh chịu không ít khổ cực.
Là đệ tử cấp thấp nhất của Hợp Hoan Tông, ta cùng nàng chưa từng trúc cơ, chẳng khác gì phàm nhân.
Nói dễ nghe là đệ tử, nói khó nghe thì chẳng khác nào tạp dịch trong tông môn.
Có lần, trong tiên môn đại tỷ, hai chúng ta bị dẫn đi phục vụ trà nước cho chưởng môn cùng trưởng lão Hợp Hoan Tông.
Những kẻ có tư cách ngồi xem trận đấu đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên, có chân khí hộ thể, hàn thử bất xâm.
Bọn họ vừa ăn trái cây uống trà, vừa bình phẩm các đệ tử tiên môn đang giao đấu.
Còn ta cùng Chu Thanh thì đầu đội ánh mặt trời chói chang, mồ hôi chảy ròng ròng.
“Phù… Linh Lung, ta hình như bị cảm nắng rồi…”
Chu Thanh vừa dứt lời, mắt đã tối sầm, ngã ra phía sau.
Ta còn chưa kịp phản ứng, mắt thấy đầu nàng sắp va vào phiến đá cứng rắn, thì một nam tử áo trắng đã đưa tay đỡ lấy nàng.
Ngón tay hắn khẽ chạm lên trán Chu Thanh, ánh mắt nàng liền trong trẻo trở lại.
“Cô nương, ngươi không sao chứ?”
Thanh âm của hắn ôn nhuận như ngọc, Chu Thanh nhìn hắn, ngây người.
Ta vội đỡ lấy Chu Thanh, liên tục cảm tạ: “Đa tạ tiên quân.” Đ..ọc, full@ tạ,i P//a,g,e “Mỗ-i n,gày~ chỉ* muố.n: là,m cá~ muố,i!”
Sau đó, người nọ bước lên lôi đài của tiên môn đại tỷ, ta cùng Chu Thanh mới biết, thì ra hắn là đệ tử chân truyền của tông chủ Đệ Nhất Tiên Tông – Bạch Ngọc Triển.
Ta dìu Chu Thanh tìm một nơi râm mát trốn nắng, tiện thể lén xem Bạch Ngọc Triển thi đấu.
Chu Thanh chống cằm, hoa si nói: “Linh Lung, ngươi nói xem, vì sao trên đời lại có một thiếu niên tiên khí xuất trần như vậy?”
Ta đen mặt: “Thiếu niên cái gì? Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết, hắn hiện tại đã Nguyên Anh hậu kỳ, ít nhất hơn ngươi một trăm tuổi!”
Bình thường ta cùng Chu Thanh nghe không ít bát quái của các môn phái.
Bạch Ngọc Triển là một trong những người tu luyện tới Nguyên Anh kỳ nhanh nhất trong lịch sử tu chân giới.
Người còn lại chính là sư đệ của hắn – Mạc Như Dạ.
Chu Thanh chẳng bận tâm: “Hơn trăm tuổi thì sao, nam nhân lớn tuổi một chút sẽ biết thương người hơn! Huống hồ hắn đẹp trai như vậy!”
Chúng ta đều biết, khuê mật thường rất ghét mắt nhìn nam nhân của đối phương.
“Chỉ tầm thường thôi, ta thấy còn không bằng kẻ mặc đồ đen kia.”
Ta nhìn quanh bốn phía, sau đó chỉ vào một nam nhân toàn thân mặc hắc y, đứng một mình ở phía xa.
Hắn đang nghiêm túc xem trận đấu trên đài, góc nghiêng trông như con lai.
Không biết có phải vì tu vi của hắn quá thấp hay không, mà ta rõ ràng thấy một vệt đỏ từ vành tai lan xuống cổ hắn. Không lẽ cũng bị cảm nắng?
Chu Thanh khinh bỉ liếc nhìn: “Chậc, khẩu vị của ngươi không thay đổi chút nào, vẫn thích mấy tên tiểu lang cẩu mũi cao thẳng. Tiểu Bạch Bạch của ta đáng yêu biết bao.”
“Được rồi được rồi, vậy ta chúc ngươi cùng tiểu bạch cẩu bách niên hảo hợp.”
Lúc ấy, ta chỉ đùa một câu, không ai ngờ được rằng, việc đầu tiên Bạch Ngọc Triển làm sau khi tiếp nhận chức vị tông chủ, chính là đến Hợp Hoan Tông cầu hôn Chu Thanh.
3
Có lẽ vì ta và Chu Thanh quá mức vô danh, nên đại lễ thành hôn cũng không quá rườm rà, khách khứa cũng chỉ có một số ít.
Đêm tân hôn, chúng ta bị đưa vào động phòng riêng biệt.
Khi hồng khăn bị vén lên, ta suýt nữa thì sợ đến mức tè ra quần.
Trước mặt ta là một nam nhân đeo mặt nạ dữ tợn, răng nanh nhọn hoắt.
Ta nuốt nước bọt, thăm dò gọi: “Mạc Như Dạ?”
Hắn gật đầu.
Ta bật khóc: “Mạc trưởng lão, ta trọng nhan sắc! Giờ hủy hôn còn kịp không?”
Mạc Như Dạ lặng lẽ lui một bước, sau đó từ từ cởi y phục.
Ta: “?”
Theo từng lớp y bào rơi xuống, bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài thẳng tắp cùng tám khối cơ bụng săn chắc dần dần hiện ra trước mắt.
“Ực…” Nước mắt ta không kìm được mà chảy ngược vào trong miệng.
Nam nhân ấy mà, dáng người đẹp, thể lực tốt là đủ rồi, gương mặt có đẹp hay không, tắt đèn rồi cũng như nhau cả!
Mạc Như Dạ nghiêng đầu, nhìn ta chăm chú, giọng nói khàn khàn: “Nàng vừa nói gì?”
Hỏng rồi! Quá kích động nên ta lỡ nói ra suy nghĩ trong lòng mất rồi!
Ta vội vàng chữa cháy: “À… Ý ta là, ngài có thể gỡ mặt nạ xuống không?
Ta cam đoan sẽ không ghét bỏ dung mạo ngài, chỉ là nhìn chiếc mặt nạ này… ta thấy hơi sợ mà thôi!”
Mạc Như Dạ nghe vậy, lập tức tháo mặt nạ xuống.
Thế nhưng, còn chưa kịp để ta nhìn rõ, đèn trong phòng đã vụt tắt.
Hắn nhất định là xấu xí lắm rồi!
Y phục thì chậm rãi cởi, nhưng mặt nạ thì tháo nhanh như chớp!
Ngoài sân, gió đêm thổi qua, làm cành hoa khẽ run rẩy. Hai nụ hoa non mềm hồng phớt theo gió mà dần trở nên đỏ thắm.
Gió không biết từ đâu ùa tới, quét qua khắp nơi, khiến cành hoa khi thì lay động lên xuống, khi lại run rẩy theo chiều trước sau, từng giọt sương đọng trên cánh hoa chầm chậm nhỏ xuống đất.
Gió thổi suốt một đêm, đến khi gần sáng, cành hoa run rẩy lần thứ bảy, tựa hồ sắp không chịu nổi mà gãy lìa.
Trong phòng, ta gắt gao ôm chặt lấy cổ Mạc Như Dạ, nức nở van xin:
“Hu hu… Không được nữa rồi, ta sắp chết mất!”
Mạc Như Dạ dịu dàng xoa đầu ta, giọng nói khàn đặc: “Phu nhân, nàng có học qua công pháp của Hợp Hoan Tông chưa?”
Ta nghẹn ngào: “Hu hu… Ta đã học thuộc, nhưng chưa từng dùng qua!”
Mạc Như Dạ khẽ thở bên tai ta, giọng nói quyến rũ đến tận xương: “Phu nhân đừng vội, vi phu sẽ dạy nàng, hấp thu những gì vừa rồi đã ăn vào.”
Hắn dẫn dắt một luồng chân khí, giúp ta vận chuyển công pháp của Hợp Hoan Tông.
Một nén nhang sau, hơi thở của ta dần trở nên dài hơn, cả người không còn đau nhức nữa.
“Bốp!” Trong cơ thể ta vang lên một âm thanh nhỏ.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta đã đột phá giới hạn giữa phàm nhân và tiên nhân.
Ta — trúc cơ rồi!
4
Hôm sau, ta ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy, Mạc Như Dạ từ lâu đã không thấy bóng dáng.
Phu quân ta quyền cao chức trọng, gia tài phong phú, công vụ bận rộn, không quản chuyện của ta, hơn nữa còn có thể một đêm bảy lần! Hôn sự này, ta cưới thật đáng giá!
Ta nhất định phải cảm ơn Chu Thanh thật tốt!
Sau khi được bọn tạp dịch hầu hạ rửa mặt chải đầu, ta xách theo hộp đồ ăn đi đến hoa viên.
Ta và Chu Thanh đã hẹn nhau cùng dùng bữa sáng muộn.
Mặc dù tu sĩ trúc cơ có thể không cần ăn uống, nhưng tu chân giới có bao nhiêu mỹ thực ta còn chưa được thưởng thức, sao có thể cam tâm?
Vừa bước vào đình nghỉ mát trong hoa viên, ta đã thấy Chu Thanh ngồi đó từ lâu.
“Thanh Thanh!” Ta nhảy chân sáo đến bên nàng, “Sao ngươi đến sớm vậy?”
Thế nhưng, trông thấy ta, Chu Thanh không hề vui mừng mà lại lộ vẻ nghi hoặc, đánh giá ta từ trên xuống dưới.
“Chân không khập khiễng, tay không run rẩy, chẳng lẽ tối qua ngươi cũng…”
Ta mở hộp đồ ăn, lấy ra điểm tâm và nước trái cây.
“Tối qua à? Nhắc tới ta càng thấy hưng phấn!
Mạc Như Dạ kia, thân thể không hề thua kém tiểu Bạch Bạch nhà ngươi, đúng là một chiếc tiểu mã lực điện động*!
Cả đêm ta và hắn song tu không ngừng, hiện tại ta đã là tu sĩ trúc cơ sơ kỳ rồi…”
(*Ý chỉ như một chiếc máy chạy không biết mệt.)
Càng nói, giọng ta càng nhỏ dần, bởi vì ta nhận ra Chu Thanh vẫn là phàm nhân.
“Thanh Thanh, ngươi… ngươi vẫn chưa trúc cơ sao? Chẳng lẽ Bạch Ngọc Triển không được?”
Công pháp song tu của Hợp Hoan Tông chúng ta đều đã học thuộc, hơn nữa tu vi của Bạch Ngọc Triển ngang ngửa Mạc Như Dạ, không có lý gì Chu Thanh vẫn là phàm nhân.
Chẳng lẽ, đường đường là tông chủ Đệ Nhất Tiên Tông… bất lực???