“Nếu không trị khỏi cho nàng ấy, chư vị—— tự cầu phúc đi!”
Ngự y nghe vậy, hai chân phát run, toàn thân không ngừng run rẩy.
Tiêu Yến Xuyên chưa bao giờ nổi giận như thế với người khác.
2
Sáng nay sau triều, Thịnh Dương công chúa chặn Tiêu Yến Xuyên trước cung môn.
Một thân huyết y, trâm phượng cài tóc.
Chỉ vì ép hôn.
Tiêu Yến Xuyên lạnh lùng cự tuyệt.
Thịnh Dương công chúa tức giận, trèo lên thành lâu.
“Nếu đời này chẳng thể gả cho Tiêu lang, sống còn vui thú chi?”
Nàng lấy tư thái quyết tuyệt bi thảm, nhảy xuống từ tường thành.
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Tiêu Yến Xuyên phi thân về trước, đón lấy nàng.
Hai người ôm nhau lăn xuống đất.
Triệu tham tướng vỗ ngực, lòng còn sợ hãi:
“May mà tướng quân võ công cao cường, nếu không chỉ e hôm nay hai người đều trọng thương.”
Thịnh Dương công chúa là con gái độc nhất của tiên hoàng hậu, từ nhỏ đã được bệ hạ sủng ái.
Nửa năm qua từ khi ta thành thân cùng Tiêu Yến Xuyên, hắn luôn tránh mặt công chúa.
Công chúa sai người truyền lời:
“Cho dù chỉ làm thiếp, chỉ cần có thể ở bên Tiêu lang, Thịnh Dương cũng cam lòng.”
Nhưng Tiêu Yến Xuyên một lời cự tuyệt.
Giọng lạnh như băng:
“Tiêu mỗ đời này, chỉ có một thê tử là Vãn Nghi mà thôi.”
Lúc Hồng Dao thuật lại lời này, trong mắt tràn đầy hâm mộ:
“Dù nàng ta có là công chúa thì sao chứ? Tướng quân chỉ một lòng với phu nhân.”
Chung tình ư?
Trước hôm nay, ta cũng từng tin là vậy.
Tiêu Yến Xuyên cự tuyệt công chúa, cưới một nữ y.
Trong mắt người Thượng Kinh, ta – Lục Vãn Nghi, chỉ là một cô nhi nơi sơn dã, chẳng biết đã tích bao nhiêu kiếp phúc phần mới có thể được đại tướng quân Tiêu Yến Xuyên chọn trúng.
Thậm chí, hắn còn kiên quyết đón ta về kinh, lập ta làm chính thê.
Nhưng giờ phút này, vị phu quân được người đời ca tụng là đối ta tình sâu nghĩa nặng, lại siết chặt nắm đấm, đứng dưới hành lang, hơi thở gấp gáp.
Trong phòng, mỗi một tiếng “đau” của Thịnh Dương công chúa.
Tựa như đều có thể dễ dàng lay động tâm tình hắn.
3
Hồng Dao khoác áo choàng lên vai ta.
“Đêm khuya trời lạnh, phu nhân nên về nghỉ trước. Tướng quân trước nay luôn thẳng thắn với người, việc này nhất định sẽ giải thích rõ ràng.”
Quả nhiên, Tiêu Yến Xuyên đã giải thích.
Nửa đêm về sáng, hắn đẩy cửa bước vào.
Gió lạnh theo đó lùa vào phòng.
Cánh tay hắn đã được băng bó gọn gàng.
Chạm phải ánh mắt ta, hắn hơi sững lại.
“Sao còn chưa ngủ? Ta nghe Triệu tham tướng nói, buổi chiều nàng cũng có mặt ở tiền viện.”
Ta không đáp.
Tiêu Yến Xuyên tự mình ngồi xuống mép giường.
“Vãn Nghi, bệ hạ sủng ái Thịnh Dương. Hôm nay tình thế cấp bách, ta cũng là bất đắc dĩ.”
“Bất đắc dĩ”, chỉ vài chữ ngắn ngủi, chính là lời giải thích hắn đưa ra.
Thấy ta im lặng, Tiêu Yến Xuyên nghiêng người tới gần:
“Vãn Nghi, cười một cái đi.”
Ta nhìn hắn, khóe môi hơi nhếch lên, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười.
Tiêu Yến Xuyên như trút được gánh nặng:
“Nàng cười rồi, vậy là ta biết nàng không giận nữa.”
Ta ngước mắt nhìn hắn.
“Nàng ta là công chúa, không danh không phận ở trong phủ tướng quân, người trong kinh chỉ sợ sẽ bàn tán.”
Tiêu Yến Xuyên nhếch môi, ánh mắt thản nhiên:
“Ta, Tiêu Yến Xuyên, có gì phải sợ lời đàm tiếu?”
Hắn ngắt lời ta, giọng điệu chợt lạnh nhạt:
“Thịnh Dương không giống hạng nữ tử quẩn quanh chốn hậu trạch như nàng. Nàng ấy tính tình nhiệt thành, thuần khiết thiện lương, xưa nay chẳng màng lễ giáo nam nữ.”
Vậy nên, là định ở lại lâu dài?
“Lục Vãn Nghi, đến chút độ lượng bao dung, nàng cũng không có sao?”
Tiêu Yến Xuyên trầm mặt.
Ta đẩy tay hắn ra, bình thản nói:
“Đã vậy, vậy cứ để nàng ta ở lại đi.”
Tiêu Yến Xuyên thoáng sững sờ, vô thức dịu giọng:
“Đợi nàng ấy lành thương, ta sẽ tự mình đưa nàng hồi cung.”
4
Ta suốt đêm không chợp mắt.
Đêm khuya, Tiêu Yến Xuyên bên cạnh đột nhiên bừng tỉnh khỏi mộng.
“Vãn Ninh!”
Mắt hắn đỏ ngầu.
Nhìn quanh bốn phía, hoảng loạn tựa như vừa đánh mất chí bảo.
Chạm phải ánh mắt ta, hắn khựng lại một chút:
“Vãn Nghi, có dọa đến nàng không?”
Hắn vội vàng giải thích:
“Chỉ là một cơn ác mộng thôi.”
“Vãn Ninh… là ai?”
Tiêu Yến Xuyên thoáng cứng đờ, quay mặt đi:
“Nàng nghe nhầm rồi.”
Ngoài cửa sổ, gió vỗ vào song trúc.
Cành hoa rụng tả tơi, rì rào tựa một cơn mưa nhẹ.
“Vãn Ninh”—
Hai chữ này, hắn đã gọi suốt mười bảy lần trong mộng.
Tiêu Yến Xuyên không biết.
Ta ở Thượng Kinh nửa năm, cũng từng nghe nói về vị Thịnh Dương công chúa kia.
Tại yến hội trong Ngọc Lâm điện năm ấy, thiếu niên Tiêu Yến Xuyên khí khái hiên ngang, phong tư như trúc, dáng vẻ xuất chúng.
Giữa một đám triều thần bụng phệ, hắn thực sự quá mức nổi bật.
Thịnh Dương công chúa khi đó chỉ mới bảy tuổi, chỉ tay về phía hắn, làm nũng với bệ hạ:
“Thịnh Dương đời này không lấy ai ngoài người đó.”
Khi ấy, chẳng ai xem lời trẻ con là thật.
Bệ hạ không để tâm, Tiêu Yến Xuyên cũng vậy.
Năm mười bốn tuổi, Thịnh Dương đã cải trang thành nam nhi, bí mật theo hắn ra chiến trường.
Duyên nợ giữa hai người, kéo dài suốt mười hai năm.
Lúc mới đến Thượng Kinh, ta từng nghe những lời đồn đại ấy.
Cũng từng dè dặt hỏi Tiêu Yến Xuyên:
“Thịnh Dương công chúa, nàng ấy…”
Hắn nhắc đến Thịnh Dương, trong mắt luôn vương chút khó chịu:
“Vãn Nghi, tất cả chỉ là đơn phương tình nguyện từ phía Thịnh Dương, nàng đừng để tâm mấy lời đồn nhảm.”
Tiêu Yến Xuyên ôm lấy ta, bật cười khẽ:
“Trời sắp sáng rồi, ngủ đi.”
Hắn không muốn nhiều lời.
Nhưng Tiêu Yến Xuyên, chàng chưa từng nói với ta…
Nhũ danh của Thịnh Dương công chúa, chính là “Vãn Ninh”.