Đăng Nhập Đăng Ký

Cuộc Chiến Trong Giới Giải Trí - Chương 1

1

Tôi vừa từ nước ngoài về đã bị cô bạn thân lôi đi đóng phim cho cô ấy.

Đóng vai một thiếu nữ thiên tài lạnh lùng xinh đẹp.

Chỉ là vai nữ phụ số ba, không có nhiều đất diễn.

Cô ấy nói chỉ cần tôi diễn đúng với con người mình.

Tôi tin.

Vì vậy, khi nữ phụ số hai Ôn Như Ý không chút cảm xúc đọc một dãy số, tôi lạnh lùng nhíu mày.

Đây là nữ diễn viên đã chiếm phần lớn kinh phí sản xuất phim sao?

Vậy mà Trương Mịch lại tìm một người như thế.

Có lẽ Ôn Như Ý đã nhìn ra suy nghĩ trong mắt tôi, lập tức nổi giận xấu hổ, mang theo cơn tức giận bước lên vài bước.

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng xem đây có phải là kịch bản hay không, cô ta đã vung tay t,át tôi.

Một tiếng chát vang lên, không khí bỗng chốc trở nên im lặng.

“Cố Trình Hi, thu lại ánh mắt của cô đi. Đây là bài học cho cô, để cô hiểu thế nào là tôn trọng tiền bối. Từ giờ gặp tôi đều phải cúi đầu, nếu không tôi sẽ khiến cô cuốn x,éo khỏi đoàn phim này.” Cô ta giận dữ quát.

Tôi dùng lưỡi đẩy nhẹ vào má đang nóng rát vì bị đ,ánh, quay sang t,át thẳng vào mặt cô ta.

Cô ta bị t,át mạnh đến mức đứng không vững, loạng choạng lùi về sau mấy bước.

Lúc này, cô bạn thân mới kịp phản ứng, chạy tới xem vết thương của tôi, mắt đầy xót xa: “Sưng lên rồi… Mau lấy đá chườm đi!”

Nói xong, cô ấy giận dữ quay phắt sang Ôn Như Ý.

Tôi kéo cô ấy lại.

“Cậu kéo tớ làm gì?! Cô ta dám đánh cậu! Ngay cả tớ còn không nỡ động vào cậu một chút! Mau buông ra, tớ phải dạy cho cô ta một bài học!”

Cô bạn thân phẫn nộ, mắt đỏ hoe, giận đến mức lớn tiếng.

Tôi hiểu tâm trạng của cô ấy, nếu đổi lại là tôi, nếu cô ấy bị bắt nạt, tôi cũng sẽ muốn xé xác kẻ đó.

Nhưng bây giờ không được, đạo diễn đánh diễn viên mà bị truyền ra ngoài thì sẽ bị bàn tán, ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của cô ấy.

Còn chưa kịp khuyên cô ấy,

Ôn Như Ý sau khi bị tát đến ngây người, bỗng gào lên như kẻ điên muốn lao đến đánh nhau: “Cố Trình Hi, con ti,ện nh,ân này! Mày dám đánh tao?! Mày ch,et chắc rồi!”

Tôi trầm mặt xuống, kéo Trương Mịch ra sau lưng.

Lâu rồi tôi không vận động gân cốt, vừa hay có thể dùng cô ta để luyện tay một chút.

Tuy nhiên, còn chưa kịp ra tay, Ôn Như Ý đã bị quản lý của cô ta giữ lại.

“Như Ý, em đang làm gì vậy?” Quản lý của cô ta là một người rất thông minh, nhìn thoáng qua đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Buông em ra! Em phải đánh ch,et Cố Trình Hi!” Ôn Như Ý gào lên.

Quản lý của cô ta chỉ liếc mắt một cái, lạnh giọng gọi tên cô ta, lập tức khiến cô ta cứng đờ.

Tôi hơi nhướng mày, nghĩ rằng người này là người hiểu lý lẽ, không ngờ lại nghe thấy cô ta nói:

“Cố Trình Hi, chuyện này chỉ cần cô để Như Ý t,át lại, xem như bỏ qua.”

Hà, t,át lại? Đây là ứ,c hi,ếp người mới sao?

Tôi chưa kịp lên tiếng, cô bạn thân phía sau tôi đã hừ lạnh một tiếng, đá văng chiếc ghế bên cạnh, cười khẩy:

“Chị Lý, chị đang mơ giữa ban ngày à? Là Ôn Như Ý ra tay trước, không xin lỗi thì chuyện này chưa xong đâu.”

“Còn nữa, sau khi xin lỗi xong, ngày mai cô ta cũng đừng đến đoàn phim nữa.”

Sắc mặt chị Lý lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng quét qua chúng tôi, cao ngạo hất cằm, chậm rãi nói:

“Trương Mịch, cô đừng quên ai là người đầu tư bộ phim này…”

“Haha, chị Lý, khoản đầu tư đó tôi không cần nữa! Nếu hôm nay Ôn Như Ý không xin lỗi, đừng mong rời khỏi đây!”

Trương Mịch mặt đầy quyết liệt, đứng chắn trước tôi, ngay cả mấy anh quay phim cầm máy cũng bước lên.

Sắc mặt chị Lý lập tức đen kịt.

Bầu không khí căng thẳng đến mức có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Còn Ôn Như Ý thì đứng một bên, vừa gọi điện thoại vừa khóc lóc nũng nịu:

“Tổng giám đốc Vương, em sống không nổi nữa rồi! Đạo diễn Trương dung túng cho diễn viên của cô ta tát em! Mặt em đau chết mất! Em sống nhờ vào khuôn mặt này mà!”

“Tổng giám đốc Vương, đạo diễn Trương nói, dù không cần đầu tư cũng phải bắt em xin lỗi kẻ đ,ánh em! Huhu, anh mau tới đây! Được, em chờ anh, mwa mwa.”

Gọi điện xong, Ôn Như Ý lập tức ngồi vắt chéo chân, kiêu căng chỉnh lại mái tóc:

“Trương Mịch, bây giờ bảo Cố Trình Hi qu,ỳ xuống tự t,át vào mặt đến khi tôi nguôi giận, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi cũng có thể đi nói giúp với tổng giám đốc Vương.”

Còn chưa đợi cô ta nói hết, cô bạn thân nóng nảy của tôi đã chửi ầm lên:

“Cô tính làm gì?! Cô tưởng đây là triều Thanh à? Cô tưởng cô là ai chứ? Ai cũng ra ngoài kiếm tiền, không ai cao quý hơn ai cả! Tôi không ăn cái trò đó của cô!”

Ôn Như Ý bị mắng đến á khẩu, ném một câu đe dọa rồi sai trợ lý đi lấy đá chườm.

Chị Lý cũng đi gọi điện, thỉnh thoảng liếc nhìn chúng tôi bằng ánh mắt chế giễu.

Tôi chọc chọc Trương Mịch, đang tức giận đến đỏ cả mặt, hỏi:

“Tổng giám đốc Vương là người của công ty nào?”

Trương Mịch vẫn còn bốc hỏa, vừa mắng vừa kể một tràng.

Tôi chỉ nhặt ra vài từ khóa, lấy điện thoại bấm mấy cuộc gọi.

Gọi xong, Trương Mịch mới chợt nhận ra, ngơ ngác hỏi tôi:

“Cậu vừa làm gì vậy?”

Tôi thản nhiên trả lời:

“Triệu tập người.”

2

Chẳng bao lâu sau, một chiếc siêu xe chạy vào địa điểm quay phim.

Vừa nhìn thấy chiếc xe, Ôn Như Ý lập tức đứng bật dậy, mặt mày rạng rỡ, uốn éo người đi tới.

“Tổng giám đốc Vương, nếu anh không tới, em thật sự bị bắt nạt đến chết mất! Em sợ quá…”

Cô ta nép sát vào người tổng giám đốc Vương, khóc lóc như hoa lê trong mưa, trông cực kỳ đáng thương.

Lúc này, cô ta diễn cảnh khóc cũng không tệ lắm.

Trước đó, đạo diễn yêu cầu khóc suốt nửa ngày, cô ta còn nhỏ cả một chai thuốc nhỏ mắt mà chẳng có giọt nước mắt nào.

Vương Cát An dịu dàng an ủi mấy câu, rồi ngay lập tức quay sang quét ánh mắt sắc bén khắp nơi, bày ra dáng vẻ của một ông chủ lớn.

“Đạo diễn Trương, bộ phim này tôi đầu tư, tôi muốn thêm một cảnh quay, chắc không thành vấn đề chứ?”

Nghe vậy, Ôn Như Ý ngớ ra, sắc mặt hơi gấp gáp.

Rõ ràng là cô ta không hiểu ông ta định làm gì.

Còn tôi thì lạnh lùng cười.

Ông ta muốn giúp Ôn Như Ý trả thù một cách quang minh chính đại đây mà.

Trương Mịch cũng nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, sắc mặt tối sầm lại, không nói gì.

Quả nhiên, sau khi dỗ dành Ôn Như Ý xong, ông ta liếc tôi một cái, cười lạnh:

“Chỉ thêm một cảnh, cô ấy quỳ xuống tự tát vào mặt để nhận lỗi.”

“Nếu cảnh này không quay được, hai người cùng cuốn xéo đi.”

Lời vừa dứt, Ôn Như Ý lập tức nở nụ cười đắc ý.

Trương Mịch cười khẩy một tiếng: “Tổng giám đốc Vương, ông đang đe dọa tôi à?”

Cô ấy dứt khoát giật chiếc mic trên cổ, ném thẳng xuống đất, lạnh lùng nói:

“Hôm nay dù tôi có không làm đạo diễn nữa, tôi cũng phải bắt Ôn Như Ý xin lỗi!”

Có lẽ không ngờ Trương Mịch lại cứng rắn đến vậy, sắc mặt Vương Cát An trầm xuống.

“Trương Mịch, cô đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Hôm nay cô cút khỏi đây thì đừng mong lăn lộn trong giới này nữa!”

“Còn cả cô ta nữa!”

Nói xong, ông ta không quên lườm tôi một ánh mắt cảnh cáo đầy đe dọa.

Trước đây tôi cũng từng nghe nói giới giải trí rất loạn, khi đó tôi còn thấy khó tin.

Không ngờ hôm nay lại gặp phải thật.

Tôi khẽ cười một tiếng.

Còn chưa kịp mở miệng, một chiếc Lykan HyperSport dẫn đầu cả đoàn Rolls-Royce màu đen cao ngạo chạy vào địa điểm quay.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đoàn xe.

Nơi này hẻo lánh như vậy, đột nhiên lại có một dàn xe sang xuất hiện, quả thật rất thu hút sự chú ý.

Nhưng mà chạy siêu xe leo núi, không biết đám nhà giàu ngu ngốc nào lại thích chơi trò này…

Khi người trên xe bước xuống, tất cả đều sững sờ.

Tôi cũng ngẩn ra.

Trương Mịch lẩm bẩm một câu chửi thề: “Mẹ kiếp, sao anh ta lại tới đây?! Còn dẫn theo nhiều người thế này, định đánh nhau à?!”

Sau đó cô ấy phản ứng kịp, trợn mắt nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi:

“Cố Trình Hi, đây không phải là người cậu gọi tới đấy chứ?”

Tôi đau đầu gật đầu.

Đúng vậy, kẻ ngốc này chính là người tôi gọi đến – Vệ Cẩn Hàng.

Tôi chỉ bảo anh ta là tôi gặp chút rắc rối, bảo anh ta đến giúp một chuyến.

Nhưng tôi đâu bảo anh ta dẫn cả đoàn người mặc đồ đen đến thế này chứ!

3

Thấy người tới là Vệ Cẩn Hàng, Vương Cát An lập tức thu lại dáng vẻ ngang ngược vừa rồi, nở nụ cười niềm nở, khúm núm chạy tới.

“Tổng giám đốc Vệ, sao hôm nay anh rảnh rỗi đến đoàn phim của tôi vậy?”

“Đang theo đuổi ai à?” Ông ta nháy mắt đầy ẩn ý với Vệ Cẩn Hàng.

Giọng nói không to không nhỏ, vừa đủ để tất cả mọi người nghe thấy.

Tôi hơi nhướng mày.

Xem ra Vệ Cẩn Hàng chơi bời cũng không ít trong nước nhỉ.

Vệ Cẩn Hàng không bộc lộ cảm xúc gì, thẳng thừng nhìn về phía tôi, ánh mắt chứa đựng ý vị khó tả.

Anh ta nhìn tôi vài giây, sau đó dời ánh mắt đi, nở nụ cười vô lại, không hề có chút nhiệt độ nào:

“Đúng vậy, nhưng tôi nghe nói tổng giám đốc Vương muốn gây khó dễ cho người của tôi?”

Nụ cười trên mặt Vương Cát An lập tức đông cứng lại, hoảng hốt nhìn tôi.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Đều là người quen cả mà, chuyện này thật ầm ĩ quá…”

Ông ta vội vàng giải thích, đồng thời dùng ánh mắt sắc bén lườm Ôn Như Ý một cái.

Mặt Ôn Như Ý lập tức tái nhợt, đứng chết lặng tại chỗ.

Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn cắn răng bước đến trước mặt tôi, nghiêng đầu, giọng cứng nhắc:

“Xin lỗi.”

Tôi cười.

Lời xin lỗi này đúng là qua loa hết mức.

“Cô vừa nói, muốn tôi quỳ xuống tự tát vào mặt để cô nguôi giận…”

“Bây giờ chỉ nói một câu xin lỗi nhẹ nhàng thế này, cô nghĩ tôi có thể chấp nhận sao?”

Ôn Như Ý lập tức trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy sự khó tin, rồi nhanh chóng biến thành phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Tôi mỉm cười nhìn cô ta.

“Cô…”
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!