Cô em hàng xóm mới mở một tiệm làm móng, không chỉ nhiều mẫu mã mà còn có cả dịch vụ combo.
Tôi đã hẹn với cô ấy, định làm một bộ "chiến giáp" để đón năm mới.
Tan làm, tôi xách theo hai cốc trà sữa chạy thẳng tới tiệm làm móng, nhưng vừa tới cửa đã thấy một hàng dài người đứng chờ.
Nhìn thấy tôi bước vào, cô ta ngẩng đầu liếc qua một cái:
“Chị tới đúng lúc lắm, hôm nay tiệm bận không xuể, chị đi giúp em xách một thau nước ngâm chân cho khách kế tiếp nhé.”
1
Tôi tưởng mình nghe nhầm, mở miệng hỏi lại:
“Cái gì cơ?”
Thấy tôi vẫn đứng yên, Hạ Lan Lan nhíu mày nhìn tôi, vẻ mặt đầy khó chịu:
“Chị còn đứng đấy làm gì? Mau vào trong lấy giúp em một thau nước ngâm chân, nước không được quá lạnh cũng không được quá nóng.”
Tôi càng bối rối hơn.
Dù mẹ của Hạ Lan Lan thường hay hẹn mẹ tôi đi nhảy quảng trường cùng nhau, nhưng tôi với cô ta cũng chỉ chào hỏi qua vài lần.
Huống hồ, tôi là khách tới đây để tiêu tiền, sao lại bị sai bảo như vậy?
Tôi khó hiểu nói:
“Tôi đã đến đúng giờ hẹn, tiếp theo phải đến lượt tôi rồi chứ.”
Thấy tôi từ chối, Hạ Lan Lan có chút ngượng ngùng, bĩu môi:
“Thôi được rồi, không cần chị giúp nữa. Một lát nữa em rảnh thì tự làm.”
Dù hơi bực, nhưng nhớ tới lần trước tôi tan làm muộn, khiến cô ta phải tăng ca, trong lòng lại thấy có chút áy náy.
Thêm nữa, tôi đã nạp tiền vào thẻ ở đây, nên đành ngồi lại chờ.
Đợi suốt một tiếng đồng hồ vẫn chưa tới lượt, bụng tôi bắt đầu réo inh ỏi.
Thấy cô ta vẫn bận rộn với bộ móng cho khách khác, tôi bèn chào:
“Lan Lan, tôi đi ăn trước đã. Làm xong tới lượt tôi thì nhắn nhé.”
Đợi cô ta xác nhận xong, tôi mới yên tâm rời khỏi tiệm.
Hai mươi phút sau, tôi quay lại tiệm làm móng. Nhưng người trước mặt lại không phải là khách lúc nãy.
Thấy tôi trở về nhanh như vậy, trên mặt Hạ Lan Lan thoáng hiện vẻ lúng túng: “Cái này… thấy chị đi lâu quá, mà cô bé kia lại đợi lâu rồi, nên em làm cho cô ấy trước. Chị đợi thêm chút nữa nhé.”
Lại bắt tôi chờ!
Từ lúc hẹn, đến nay đã ba tiếng trôi qua.
Tôi không muốn đợi thêm nữa, giọng nói cũng lạnh đi:
“Thôi, tôi không làm nữa. Cô trả thẻ lại cho tôi đi.”
Nghe vậy, Hạ Lan Lan cũng không ngồi yên nổi.
Dù gì tôi không chỉ là khách gia hạn thẻ ở đây, mà còn giới thiệu không ít đồng nghiệp tới ủng hộ. Nếu làm căng lên, những người khác chắc chắn cũng không ghé tiệm cô ta nữa.
Cô ta vội đứng dậy kéo tôi ra một góc, hạ giọng:
“Chị à, hôm nay toàn khách đặt combo, em chỉ muốn kiếm thêm chút thôi. Hay là chờ em làm xong bộ này, em cho chị chen hàng nhé?”
Chen hàng?
Nghe câu này, tôi càng thêm tức.
Tôi đã đến trước giờ hẹn mười phút, vậy mà giờ vẫn chưa được làm.
Tôi kéo giãn khoảng cách với cô ấy, chất vấn:
“Cái gì mà chen hàng? Chúng ta hẹn nhau sáu giờ, năm giờ năm mươi tôi đã tới. Giờ sắp mười giờ rồi mà vẫn chưa tới lượt tôi.”
“Cô đừng viện cớ nữa, trả thẻ lại cho tôi đi.”
Tôi không cố tình hạ giọng, những lời này rơi hết vào tai những người xung quanh.
Nghe phải chờ lâu như vậy, hai cô gái trong hàng thì thầm vài câu rồi quay đầu bỏ đi.
Hạ Lan Lan vội vàng bước lên định kéo họ lại, nhưng chỉ thấy bóng lưng họ rời xa.
Cô ta tức tối không thôi, trừng mắt nhìn tôi:
“Cô làm ầm lên như vậy, tôi mất hai khách hàng rồi. Thôi khỏi trả thẻ, lần sau cô giới thiệu lại hai người tới đây, coi như huề.”
Đến giờ còn muốn tôi giới thiệu khách cho cô ta, đúng là mặt dày thật.
Cuối năm bận tính sổ sách đã mệt, tôi không kìm được lửa giận, cao giọng:
“Tôi bảo trả thẻ, cô nghe không hiểu à?”
Thấy tôi kiên quyết rời đi, cô ta không giữ lại nữa, lấy máy tính ra bấm lia lịa, lực tay như muốn đập nát cả bàn tính.
Sau một tràng bấm phím "lách cách", cô ta ngẩng đầu lên nói:
“Chị gái à, tính ra chị đã tiêu 999 tệ. Tôi trả lại chị 1 tệ, chuyển qua WeChat hay Alipay đây?”
2
Tôi bị lời của Hạ Lan Lan làm cho tức đến bật cười.
Tính toán giỏi như vậy, không đi làm kế toán đúng là phí hoài tài năng.
Tôi phản bác: “Khi nạp thẻ, cô nói nạp 1000 tặng 1000. Tôi chỉ làm ở đây hai lần sơn móng đơn sắc, mà cô thu tôi 1999 tệ, tiệm cô là tiệm lừa đảo à?”
Nghe tôi nói đến "lừa đảo", cô ấy cố nén giận giải thích: