Đột nhiên, Phan Gia Hằng quay đầu nhìn về phía này.
Tôi giật mình, vô thức cảm thấy chột dạ, lập tức nở một nụ cười tiêu chuẩn đối với cấp trên.
“Phan par, có gì cần dặn dò sao?”
Ánh mắt anh ta bình thản:
“Gửi tôi hồ sơ sáp nhập của YL sau khi sắp xếp xong.”
Nhìn đi, quan hệ thân tình cái gì chứ?
Ngày đầu đi làm mà sai bảo tôi trơn tru thế này!
“Rõ, Phan par.”
Bị kẻ thù cũ đè đầu làm sếp đã đủ đen đủi rồi, vậy mà tôi còn đụng ngay Giang Minh ôm một bó hồng to tướng bước vào công ty.
“Lê luật sư, tối nay có rảnh đi ăn tối cùng tôi không?”
Mọi người xung quanh lập tức đổ dồn ánh mắt, không thiếu kẻ hóng hớt và trêu chọc.
Tôi cứng người, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo.
“Xin lỗi Giang tổng, tối nay tôi có kế hoạch khác rồi.”
Dù gì cũng là khách hàng lớn vừa mới chốt đơn, nể mặt anh ta một chút vẫn hơn.
Giang Minh rõ ràng là tay lão luyện trên tình trường, chỉ sững lại một giây rồi lập tức cười lịch thiệp.
“Là tôi hơi đường đột rồi. Vậy hôm khác chúng ta hẹn sau, bó hoa này coi như lời cảm ơn tôi gửi đến Lê luật sư vì đã tận tâm giúp đỡ.”
Khó từ chối thật, nhưng mà bó hoa này tôi thực sự—
“Xin lỗi, cô ấy bị dị ứng phấn hoa.”
Giọng nói trầm thấp của Phan Gia Hằng không biết từ lúc nào đã vang lên sau lưng tôi.
“Với lại, phương châm của văn phòng chúng tôi luôn đặt khách hàng lên hàng đầu, Giang tổng không cần khách sáo như vậy.”
???
Tôi làm việc cật lực, còn lời hay ý đẹp lại để anh ta nói hết à?
Giang Minh lập tức lúng túng:
“Thì ra là vậy, xin lỗi nhé.”
Dù sao thì người cũng đi, hoa cũng không còn, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cung kính đặt tập tài liệu lên bàn, nhưng lại bị Phan Gia Hằng gọi lại.
“Tôi tưởng rằng, giữ khoảng cách thích hợp với khách hàng cũng là một phần trong đạo đức nghề nghiệp.”
Tên này dám nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi sao?!
Tôi nén giận, đáp lại:
“Phan par, tôi và Giang tổng không có bất cứ quan hệ cá nhân nào. Anh sẽ không nghĩ rằng tôi có thể qua lại với một người đến cả chuyện tôi bị dị ứng phấn hoa cũng không biết đấy chứ?”
Anh ta nhận lấy tài liệu, sắc mặt nhàn nhạt, gật đầu:
“Cũng đúng, dù sao thì ngay cả những người biết cô bị dị ứng, cô cũng không thân lắm.”
Tôi: “……”
Học chung ba năm, nhược điểm của tôi bị kẻ địch nắm trong lòng bàn tay.
Từ lúc tái ngộ với Phan Gia Hằng, chẳng có chuyện gì suôn sẻ cả.
Vừa tan làm, tôi lập tức chạy về nhà, định ôm Nguyên Bảo xoa dịu trái tim tổn thương của mình.
Nhưng lại phát hiện dường như căn hộ đối diện có người mới chuyển đến, mấy anh thợ cứ liên tục ra vào.
Liếc mắt một cái, tôi chợt thấy một chiếc lồng mèo đặt bên cạnh cửa, bên trong là một con mèo Ragdoll mắt xanh kiêu sa đang lười biếng nằm đó.
Ôi trời ơi!
Tôi trúng đòn chí mạng rồi!
Chân lập tức không bước nổi nữa, tay vội vàng móc ra một hộp pate chuẩn bị sẵn cho Nguyên Bảo.
“Nhóc có muốn ăn cái này không? Ngon lắm đó!”
Mèo Ragdoll lười biếng liếc tôi một cái, chẳng buồn động đậy.
“Thật sự rất ngon mà! Nhìn nhóc xinh đẹp thế này—”
“Lizzy.”
Nghe thấy tiếng gọi, tôi theo phản xạ quay đầu lại:
“Hửm?”
Cùng lúc đó, con mèo Ragdoll cuối cùng cũng có phản ứng:
“Meo~”
???
So với chuyện Phan Gia Hằng chính là chủ nhân mới của căn hộ đối diện, tôi còn để ý một chuyện hơn—
“Phan Gia Hằng! Anh đặt tên mèo giống hệt tôi!?”
3
Anh ta chắc chắn cố ý!
“Nó thích cái tên này.”
Tôi chưa từng nghe lời giải thích nào qua loa như vậy!
Nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, ánh mắt tôi vô thức dừng lại ở đôi mắt xanh long lanh của con Ragdoll, cuối cùng đau đớn thỏa hiệp.
“Vậy… vậy để bù đắp, anh phải cho tôi sờ một cái!”
Ánh mắt Phan Gia Hằng nhìn tôi bỗng trở nên khó tả.