Giá Như Được Làm Lại - Chương 1
1
Câu nói ấy vừa thốt ra, Trạch Mục lập tức sững người.
Dường như anh ta chưa từng nghĩ sẽ nghe thấy từ nào khác ngoài chữ “đồng ý” phát ra từ miệng tôi.
Trong mắt anh ta, chỉ cần anh nói ra bốn chữ “đồng ý gia hạn”, thì tôi phải biết ơn anh đến mức quỳ xuống cảm tạ mới đúng.
Sắc mặt anh ta trở nên khó coi, hỏi tôi:
“Lịch Tinh, em vừa nói gì?”
Tôi nhìn vào mắt anh ta, rất nghiêm túc, từng chữ từng chữ lặp lại một lần nữa:
“Xin lỗi, tôi không đồng ý gia hạn nữa.”
Trạch Mục đứng đó, ánh mắt đen sẫm khóa chặt lấy tôi.
Khóe môi anh ta trễ xuống.
Bàn tay buông bên người siết chặt thành nắm đấm.
Biểu cảm rõ ràng là đang cố kìm nén cơn giận.
Tất nhiên, tôi sẽ không tự cho rằng Trạch Mục tức giận là vì anh ta để tâm đến tôi.
Anh ta giận, chẳng qua chỉ vì việc tôi từ chối gia hạn đã khiến anh ta mất mặt.
Có lẽ còn vì thứ mà anh ta luôn nắm trong tay một cách chắc chắn bỗng dưng lại làm ra chuyện nằm ngoài dự tính .
Mang đến cảm giác bị phản kháng khiến anh ta khó chịu.
Người của Cục điều tra hôn nhân đã quá quen với những tình huống như thế này.
Cô ấy nhanh chóng ghi chép lại.
Trước khi để tôi ký tên, cô lặp lại để xác nhận một lần cuối:
“Cô Lịch Tinh, một khi quyết định không gia hạn, chúng tôi sẽ tiến hành hủy bỏ cuộc hôn nhân giữa cô và anh Trạch Mục.
Sau 1 ngày làm việc, nếu không có thay đổi gì, việc hủy bỏ sẽ chính thức có hiệu lực.
Xin hỏi cô có chắc chắn không?”
Tôi nghĩ nét mặt mình lúc ấy chắc hẳn rất bình thản.
Tôi gật đầu, nói:
“Tôi xác nhận.”
Cô nhân viên cũng gật đầu, vừa viết vào sổ vừa nói:
“Vậy tuần này sẽ là thời gian suy nghĩ lại của cô và anh Trạch Mục.
Trong thời gian này, hai người không nên sống chung.
Cô có cần chúng tôi hỗ trợ chỗ ở không?”
“Tôi không cần.
Tôi đã tìm được nhà rồi.”
Nhân viên Cục điều tra hôn nhân “ừ” một tiếng, rồi tiếp tục nói:
“Được rồi, một tuần sau, nhân viên của chúng tôi sẽ quay lại để tiến hành điều tra ý định lần cuối.
Nếu cả hai người vẫn giữ nguyên lựa chọn hiện tại, thì cuộc hôn nhân sẽ lập tức bị hủy bỏ.
Nếu có thay đổi, lúc đó sẽ làm lại thủ tục.”
Nói xong, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nghiêm túc, hỏi theo quy trình:
“Xin hỏi cô Lịch Tinh, cô có cần hỗ trợ chuyển nhà không?”
“Hỗ trợ chuyển nhà” chỉ là cách nói uyển chuyển.
Trong quá trình cải cách và hoàn thiện luật hôn nhân, từng có trường hợp phụ nữ không muốn gia hạn bị bạo hành khi rời đi.
Sau này, Cục Hôn Nhân quyết định cung cấp dịch vụ bảo vệ cho tất cả phụ nữ chọn không gia hạn.
Danh nghĩa là hỗ trợ chuyển nhà, nhưng thực chất là đảm bảo an toàn thân thể cho họ trong thời gian cân nhắc.
Tất nhiên, cũng có một số trường hợp là người chồng phải rời đi.
Căn nhà này là tài sản cá nhân của Trạch Mục từ trước khi cưới.
Sau kết hôn, tôi đã dùng tiền của mình mua một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố.
Nên theo lý, tôi là người nên dọn đi.
Dù Trạch Mục có tức giận đến đâu, cũng không đến mức ra tay.
Tôi lắc đầu, nói:
“Không cần, cảm ơn.”
“Được rồi.”
Nhân viên Cục điều tra hôn nhân cất sổ, trước khi rời đi còn dặn:
“Thời gian cân nhắc hôn nhân sẽ chính thức có hiệu lực kể từ bây giờ.
Cô có 12 giờ để rời khỏi chỗ ở hiện tại.
Nếu sau 24 giờ mà hệ thống phát hiện cô và anh Trạch Mục vẫn chưa sống tách riêng, thì thời gian cân nhắc sẽ bị kéo dài thêm 1 ngày.
Nếu kéo dài quá 3 ngày, đơn xin hủy bỏ hôn nhân của hai người sẽ bị hủy bỏ.
Tất nhiên, trong thời gian này nếu cô gặp trở ngại hay khó khăn gì, có thể liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào để được hỗ trợ.”
Tôi gật đầu, cảm ơn rồi lễ phép tiễn cô ấy ra cửa.
Khi đóng cửa lại, vừa xoay người thì thấy Trạch Mục vẫn còn đứng y nguyên tại chỗ.
Anh ta như một bức tượng băng, cứng ngắc giữa phòng khách, toàn thân toát ra hơi lạnh, chẳng biết đang nghĩ gì.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, anh ta bỗng ngẩng đầu nhìn tôi.
Ánh nhìn ấy lạnh đến thấu xương.
Đôi mắt Trạch Mục tối đen, chẳng thể đọc được chút cảm xúc nào, chỉ khẽ cười lạnh, hỏi tôi:
“Lịch Tinh, em có ý gì đây?”
Tôi nhìn anh ta:
“Xin lỗi anh, Trạch Mục. Em đã không bàn bạc trước, nhưng em thật sự không muốn gia hạn cuộc hôn nhân này nữa.”
Lồng ngực anh ta phập phồng dữ dội, rõ ràng là đang tức đến phát run, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Anh ta đứng từ trên cao nhìn xuống, trừng mắt nhìn tôi, cười nhạt một tiếng:
“Em tưởng em là ai? Không muốn gia hạn thì thôi.
Em tưởng tôi quan tâm chắc?”
Nói rồi lại châm chọc một câu:
“Hy vọng trong bảy ngày ‘thời gian suy nghĩ’ này, đến lúc đó em đừng có hối hận rồi chạy đến van xin tôi đừng chia tay.”
Câu này của Trạch Mục không phải vô cớ.
Trước đây, khi chúng tôi còn ở bên nhau, từng có một lần cãi vã lớn dẫn đến chia tay là tôi đề nghị.
Nhưng sau đó cũng là tôi chủ động quay lại.
Nên hôm nay anh ta mới mỉa mai như vậy, cố tình nhắc tôi đừng lặp lại chuyện cũ.
Tôi mỉm cười, không nói gì.
Thấy phản ứng của tôi, sắc mặt anh ta lại đen thêm một tầng.
Động môi như định nói gì, rồi lại cố nuốt xuống.
Xem ra lần này tôi chọn không gia hạn đã giáng một cú đau vào lòng tự trọng của cậu ấm Trạch đại thiếu.
Vì anh ta xưa nay luôn xem nhẹ tôi, vậy mà bây giờ trên mặt lại là vẻ muốn xé x/á/c tôi ra, cứ như thể tôi vừa làm gì tổn thương anh ta ghê gớm lắm.
Dù sao thì, chuyện này tôi cũng làm không được đường hoàng cho lắm.
Tôi đã không nói trước với anh ta một lời.
Thực ra, tôi cũng chỉ mới quyết định không gia hạn cách đây không lâu.
Khoảng một tháng trước đợt kiểm tra hôn nhân này, tôi còn dè dặt hỏi anh ta có muốn tiếp tục không.
Khi ấy, thái độ của anh ta đầy kiêu ngạo, liếc tôi một cái rồi nói:
“Sao, lo tôi không gia hạn à?”
Nói xong còn cười:
“Vậy thì tháng này em phải cố mà lấy lòng tôi đi, tháng sau tôi còn cân nhắc xem sao.”
Tôi vốn luôn đối xử tốt với Trạch Mục.
Đó là bản năng của tôi, cũng liên quan đến tuổi thơ.
Cha mẹ nuôi tôi là người khiếm thính, nên từ nhỏ, dù có ý thức hay không, tôi luôn cố gắng chăm sóc người bên cạnh một cách chu toàn.
Năm năm qua, tôi cũng chăm sóc Trạch Mục như thế.
Trạch Mục từng nói trước mặt tôi:
“Lịch Tinh, em đúng là rất hợp để làm vợ.”
“Hợp để làm vợ” đó thật ra không phải lời khen ngợi.
Nhưng lúc ấy, tôi vẫn cố thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là câu lỡ lời.
Tôi từng nghĩ mình sẽ không bận tâm.
Cho đến gần đây.
Có lẽ Trạch Mục cũng không ngờ tôi đã nghe được cuộc điện thoại anh ta gọi cho Toàn Uyển hôm đó.
Hôm ấy tôi bị sốt, nằm mơ màng trong phòng, lúc lảo đảo ra phòng khách lấy nước, thì thấy anh ta đang ngồi trên ghế sofa, gọi điện thoại.
Anh ta không bật đèn, hàng mi cụp xuống, vẻ mặt vừa thất vọng lại vừa chờ mong.
Nhưng giọng điệu lại cố tỏ ra dửng dưng, hỏi đầu dây bên kia:
“Toàn Uyển, lần kiểm tra hôn nhân này, cô có định gia hạn với chồng không?”
Tôi không biết bên kia đã nói gì, chỉ thấy nụ cười trên môi anh ta chợt khựng lại.
Nhưng giống như người phụ nữ kia đang đứng ngay trước mặt anh ta, Trạch Mục vẫn cố giữ nguyên nụ cười giả tạo đó không buông xuống.
Cho đến khi tắt máy, khóe môi anh ta vẫn giữ nguyên cái biểu cảm buồn cười ấy.
Anh ta cứ cầm chiếc điện thoại đã ngắt máy, ngồi trên sofa suốt cả đêm.
Thậm chí không hề phát hiện ra tôi vẫn ở trong nhà.
Tôi cũng không bước ra, chỉ đứng ở góc tường lặng lẽ nhìn anh ta buồn bã suốt một đêm.
Khi mới quen Trạch Mục, tôi hoàn toàn không biết trong lòng anh ta đã có người khác.
Lúc đó, anh ta là người chủ động theo đuổi tôi, thái độ rất chân thành, rất tích cực.
Anh ta có ngoại hình điển trai, xuất thân cũng tốt, mà tôi thì cũng chỉ là một người phụ nữ tầm thường.
Dù trong lòng tự nhắc nhở bản thân không được rơi vào lưới tình, nhưng như người ta vẫn nói:
“Nếu tình cảm có thể tự kiểm soát, thì đâu còn gọi là tình cảm nữa.”
Cuối cùng, tôi vẫn rơi vào đó.
Sau khi ở bên nhau, thái độ của Trạch Mục dần trở nên hờ hững.
Nhưng khi ấy tôi nghĩ, cặp đôi nào cũng vậy thôi.
Vì anh ta vẫn thường xuyên đăng ảnh tôi một cách công khai trên mạng xã hội, dùng ảnh đại diện đôi trẻ con với tôi.
Mỗi dịp lễ đều tặng rất nhiều quà.
Anh ta chụp hình tôi, khoe ảnh tình cảm khắp nơi vào những ngày đặc biệt.
Dù mỗi lần đăng xong, ánh mắt anh ta lại thất thần, nhìn chằm chằm vào điện thoại không ngừng.
Tôi vẫn chưa từng cảm thấy có gì bất thường.
Mãi đến năm thứ ba bên nhau, tôi mới phát hiện ra sự thật.
Hôm đó, tôi nghe thấy một người bạn của anh ta nói:
“Cậu nghe chưa? Toàn Uyển hình như sắp kết hôn rồi.”
Khi ấy, tôi mới biết, thì ra trong lòng anh ta vẫn luôn có một người con gái môn đăng hộ đối , một người thanh mai trúc mã.
Chỉ là cô ấy lạnh lùng, không mấy để tâm đến tình cảm, luôn chú trọng việc học.
Lên đại học thì bỏ lại Trạch Mục để ra nước ngoài .
Sau đó yêu một sư huynh cùng phòng thí nghiệm, người có lý tưởng và đam mê giống mình.
Tôi nghe thấy bạn anh ta tiếp tục hỏi:
“Toàn Uyển sắp kết hôn rồi, cậu lại vội cầu hôn.
Hôn nhân đâu phải trò đùa, cậu có muốn suy nghĩ lại không?”
Lúc đó, vẻ mặt Trạch Mục khá ảm đạm.
Anh ta cười giễu mình, nói:
“Cưới ai mà chẳng là cưới, dù sao thì cũng chẳng yêu.”
Ngày hôm sau, tôi chủ động nói lời chia tay với Trạch Mục.
Anh ta không hỏi lý do, chỉ nhún vai hờ hững, nói:
“Ừ, nếu em đã muốn chia tay thì thôi vậy.”
Sau này tôi mới biết, lúc Toàn Uyển nói lời chia tay với Trạch Mục để ra nước ngoài theo đuổi giấc mơ, anh ta đã dùng mọi cách để níu kéo.
Đến giờ, đám bạn thân của anh vẫn hay đem chuyện đó ra trêu chọc.
Cậu ấm nhà họ Trạch, người luôn cao ngạo và không bao giờ chịu cúi đầu, vậy mà lại hèn mọn đến tận xương tủy vì tình yêu.
Sẵn sàng chấp nhận yêu xa, mỗi tuần bay qua bay lại giữa Mỹ và Trung Quốc .
Thậm chí còn định từ bỏ việc học trong nước để theo Toàn Uyển ra nước ngoài , chỉ vì muốn giữ cô ấy ở lại.
Đáng tiếc là, chưa kịp để gia đình lên tiếng ngăn cản, thì chính Toàn Uyển đã lạnh lùng và mất kiên nhẫn nói với anh ta:
“Anh làm đủ chưa vậy?
Bình luận
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!