Đồng nghiệp của tôi rơm rớm nước mắt nhận giải nhì – một tháng nghỉ phép có lương.
Còn tôi, vui mừng trúng thưởng một suất ngồi cạnh sếp suốt một năm.
Một năm sau, tôi quay lại bốc thăm lần nữa.
Tại hiện trường bốc thăm, thanh mai trúc mã ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Em ngoan, lần này rút thẻ thăng chức đi, trực tiếp thành bà chủ luôn nhé?”
1.
Công ty tổ chức bốc thăm trúng thưởng, đồng nghiệp Hạo Ninh thấy thú vị liền hăng hái đi tham gia, tiện tay lấy giúp tôi một tấm thẻ.
“Lại bốc thăm nữa à năm nay?”
Tôi chẳng mấy hứng thú, vứt đại lên bàn rồi không thèm để ý.
“Không phải là để chào đón sếp mới sao? Nghe nói có một giải thưởng đặc biệt dành riêng cho sếp mới đấy. Có khi là nhân đôi lương cuối năm ấy chứ.”
Hạo Ninh ghé sát tai tôi, mặt đầy háo hức.
“Đã là giải thưởng cho sếp mới thì chắc chắn có liên quan đến sếp rồi, biết đâu lại là cơ hội tâm sự với sếp?”
Tôi nâng ly rượu, vừa ứng phó những người đến chúc rượu, vừa thì thầm với Hạo Ninh.
“Không thể nào? Như vậy chẳng phải quá đường đột à?”
Hạo Ninh nhíu mày, bĩu môi, cúi đầu nhìn vào tấm thẻ giải nhì trong tay, cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, thế là lại hào hứng tham gia bàn tán xem giải nhì là gì.
Đến lúc công bố kết quả, MC hào hứng tiết lộ giải thưởng trên sân khấu.
Hạo Ninh vui vẻ nhận giải nhì – một tháng nghỉ phép có lương, hí hửng bước lên nhận thưởng và chụp ảnh lưu niệm, cầm tờ giấy phép một tháng trong tay mà cười ngây ngô như một đứa ngốc.
Tôi thầm rơi nước mắt vì ghen tị. Tôi cũng muốn làm đứa ngốc ấy quá đi mất!
Giải thưởng cuối cùng là “giải đặc biệt”: một suất ngồi cạnh sếp một năm.
Không biết là ai nghĩ ra cái trò tai quái này, đúng là giáng đòn chí mạng vào dân văn phòng.
Có ai lại muốn ngồi cạnh sếp suốt một năm chứ?
Tôi và Hạo Ninh ở dưới cười trên nỗi đau người khác, mong chờ xem ai sẽ là kẻ xui xẻo phải lên nhận thưởng. Chờ mãi mà chẳng thấy ai bước lên sân khấu.
Những người trúng thưởng khác đều đã nhận xong, mọi người bắt đầu tò mò, ngó nghiêng khắp nơi.
“Ê, Kim Kim, cậu còn một tấm thẻ chưa mở kìa.”
Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên điều gì đó, nhớ ra tấm thẻ mình đã vứt lên bàn.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi lập tức với tay lấy nó, nhưng vẫn chậm một bước so với Hạo Ninh. Cô ấy đã giật lấy và mở ra, rồi hào hứng hét lớn:
“Kim Kim, cậu trúng giải đặc biệt rồi nè!”
Ồ, hóa ra “kẻ xui xẻo” chính là tôi.
Tiếng hét của cô ấy lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt xung quanh.
Bàn chúng tôi ngồi ở vị trí gần sân khấu, MC cũng nghe thấy, liền phấn khích cầm micro thông báo:
“Hóa ra là Giám đốc Nguyễn Nhuyễn của chúng ta! Chúc mừng Giám đốc Nguyễn đã giành được giải đặc biệt của chúng tôi! Giải thưởng sẽ do chính sếp mới trao tặng! Xin mời Giám đốc Nguyễn lên sân khấu nhận thưởng!”
Tôi chết sững.
Chết tiệt, lần này có muốn chối cũng không được.
Dưới ánh mắt của hàng trăm người, tôi cầm tấm thẻ, chậm rãi bước lên sân khấu.
Và rồi tôi sững lại khi nhìn thấy sếp mới.
Giang Tri Niên?
Không phải anh ta đang ở nước ngoài sao?
2.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị MC sắp xếp đứng cạnh sếp mới, chụp ảnh lưu niệm với tấm thẻ “giải đặc biệt”.
“Đứng sát vào một chút, cười lên nào, đúng rồi!”
Nhiếp ảnh gia dưới sân khấu chỉ đạo.
Tôi nở một nụ cười gượng gạo, nghiến răng hỏi sếp mới bên cạnh:
“Con chó này sao lại mò về rồi? Còn leo lên làm sếp của bọn tôi nữa?”
“Chú ý thái độ, Giám đốc Nguyễn.”
Anh ta liếc mắt nhìn tôi, khẽ nhướng mày, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Tôi bây giờ là sếp của cô. Nếu cô không định nghỉ việc, thì năm tới chúng ta sẽ sớm chiều gặp nhau đấy.”
Hắn ta đang đe dọa tôi sao?
Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn.
Giang Tri Niên nhếch môi, nụ cười ngày càng đắc ý.
Hắn là sếp.
Nhịn, phải nhịn.
Tôi điều chỉnh lại trạng thái, tiếp tục nở nụ cười sẵn sàng chụp ảnh.
Còn chưa kịp chuẩn bị xong, ảnh đã chụp xong mất rồi.
Nhìn vào bức ảnh, Giang Tri Niên đeo kính, trông như một tên cặn bã trí thức.
Còn tôi, dù cười có hơi gượng gạo nhưng tổng thể vẫn đẹp.
“Không ngờ sếp mới lại đẹp trai như vậy, đứng cạnh Giám đốc Nguyễn trông đẹp đôi quá trời.”
“Thật đó thật đó! Hai người này có tướng phu thê rõ ràng luôn á, muốn đẩy thuyền quá đi mất!”
Mấy đồng nghiệp trẻ mới tốt nghiệp đại học bu lại bên nhiếp ảnh gia, thì thầm to nhỏ.
“Khụ.”
Giang Tri Niên đột nhiên ho nhẹ một tiếng.
Cả đám giật mình quay phắt lại nhìn anh ta.
“Sếp…”
“Ừm, ánh mắt cũng tinh đấy.”
Mấy người kia sững sờ, chắc không ngờ nhân vật chính lại đứng ngay bên cạnh, còn dứt khoát công nhận lời họ nói.
“Giám đốc Nguyễn, nhớ đúng giờ đến văn phòng tôi báo cáo.”
Giang Tri Niên quay sang nhắc tôi đổi chỗ ngồi, nụ cười gian như một con cáo, sau đó liền rời đi.
“Aaaaa! Sếp có ý gì vậy?”
“Chẳng lẽ tui đẩy trúng thuyền thật rồi?”
Cả đám phấn khích đến mức nhảy tưng tưng, túm tụm lại thì thầm bàn tán.
“Này.”
Tôi thò đầu ra chào một tiếng, nhắc họ nhớ rằng tôi vẫn còn ở đây và nghe thấy hết.
“Chào Giám đốc Nguyễn ạ!”
Chào hỏi xong, họ lại quay về bàn luận tiếp.
…Ủa?
Tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Hạo Ninh đã lôi tôi đi.
“Cảm giác trúng giải đặc biệt thế nào? Làm việc cạnh sếp mới có phải có thêm động lực không?”
“Hơn nữa sếp đẹp trai thế này, biết bao cô gái muốn mà không có cơ hội.”
“Cậu phải nắm bắt đó, biết đâu lại trở thành bà chủ công ty!”
“Lúc đó tớ cũng có hậu thuẫn rồi, hihi.”
“Cái phúc này để cậu hưởng có chịu không?”
“Không được đâu! Giang tổng còn đặc biệt nhắc cậu nhớ đến văn phòng báo cáo mà.”
Hạo Ninh liếc tôi đầy ẩn ý.
Tôi đáp lại bằng một cú lườm cháy mặt.
3.
Sắp tàn tiệc thì mẹ tôi gọi điện, bảo tôi về nhà ăn cơm.
Bà nói con trai nuôi của bà về rồi, muốn đãi tiệc đón gió.
…Đón gió á?
Năm đó lúc đi, anh ta còn để lại cho tôi một “món quà bất ngờ” đây.
Tôi còn chưa kịp tìm anh ta tính sổ, vậy mà bây giờ lại tự tìm đến tận cửa.
Trên đường về nhà, nghĩ lại mà càng tức.
Cái tên Giang Tri Niên lòng dạ đen tối này chắc chắn lại sắp làm trò.
Nhà chúng tôi là hàng xóm.
Vì hồi mẫu giáo học cùng lớp nên phụ huynh cũng quen biết, hai nhà càng ngày càng thân thiết.
Hồi nhỏ, Giang Tri Niên trắng trẻo đáng yêu, lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng.
Tôi rất thích quấn lấy cậu ta, chỉ muốn chơi trò gia đình với cậu ấy.
Tôi làm mẹ, anh trai tôi làm bố, còn cậu ấy phải làm con trai.
Nhưng cậu ta không chịu.
Quay đầu liền lén “tặng” luôn bộ mỹ phẩm phiên bản giới hạn mẹ tôi sưu tầm cho buổi diễn văn nghệ cuối năm của lớp, chỉ để tranh công.
Cuối cùng, nhờ bố tôi ra tay mới giúp tôi giải quyết được vụ này.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự hiểm ác của xã hội.
Đáng ghét!
Tên Giang Tri Niên đáng ghét!
Chỉ tiếc là, để che giấu vụ này, bố tôi cũng đã mất hơn nửa số tiền quỹ đen.
Sau đó, tôi và anh trai quyết tâm trả thù.
Chúng tôi lén bỏ vài con sâu xanh vào trà chiều của cậu ta, định dọa cho một trận.
Nhưng ai ngờ chén trà đó lại rơi vào tay cậu béo trong lớp.
Kết quả, cậu ta bị dọa khóc thét, còn đòi gọi phụ huynh lên trường.
Tôi cũng bắt đầu khóc.
Nỗi ân hận dâng trào trong lòng:
“Hu hu hu xin lỗi bố, có khi số tiền quỹ đen còn lại của bố cũng không giữ được nữa rồi hu hu hu…”
Càng nghĩ càng thấy áy náy, tôi bắt đầu không kiểm soát được mà khóc theo.
Cuối cùng, chính Giang Tri Niên đã dỗ dành cậu béo, khiến cậu ta đồng ý không gọi phụ huynh.
May mắn thay, quỹ đen của bố tôi đã được bảo toàn.
Sau này, anh tôi kể lại rằng lúc chúng tôi bỏ sâu xanh vào trà, hình như Giang Tri Niên đã nhìn thấy.
Tôi vỗ bốp một cái vào đầu anh tôi:
“Thấy rồi mà không nói với em? Anh chờ bị chơi xỏ hả?”
Về sau, chúng tôi hiểu rõ con người cậu ta – một đóa “hoa sen đen” lòng dạ thâm sâu.
Không dám chọc phá quá mức, chỉ dám nghịch ngợm chút đỉnh.
Ngược lại, mẹ tôi ngày càng thích cậu ta, thậm chí còn nhận làm con trai nuôi.
Tôi và anh trai, những người duy nhất biết bộ mặt thật của cậu ta, chỉ có thể đứng bên lặng lẽ mỉa mai.
Trong bữa cơm, mẹ tôi nhiệt tình hỏi han Giang Tri Niên từ sức khỏe, công việc, đến chỗ ở và kế hoạch sắp tới.
Tôi âm thầm thương cảm cho anh trai đang công tác xa nhà.
Dù gì thì anh ấy cũng chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ này.
Tất nhiên, tôi cũng vậy.
Tôi len lén nhắn tin than thở với anh mình dưới bàn, đang chửi đến hăng say thì mẹ đột nhiên gọi tên tôi, làm tôi giật nảy.
“Kim Kim, con đang làm gì đó?”
“Hả? Gì vậy, mẹ yêu dấu?”
“Nhà Nhị Nhị vẫn đang sửa, để nó tạm ở chỗ con hai hôm nhé.”
“Hả? Ảnh không còn chỗ nào khác để ở à?”
“Sắp sửa xong rồi, chỉ còn vài ngày nữa thôi. Với lại hai đứa ở đối diện nhau, rất tiện, còn có thể cùng nhau đi làm.”
…Cái này cậu ta cũng nói với mẹ tôi luôn à?
Hai người này chắc là mẹ con ruột rồi đó?
Tôi trừng mắt nhìn Giang Tri Niên.
Cậu ta chớp mắt với tôi, trông chẳng khác gì một chú thỏ trắng vô hại.