Đăng Nhập Đăng Ký

Hàng Xóm Kỳ Quái - Chương 1

Tôi đi thang máy cùng người hàng xóm mới chuyển đến thì đột nhiên mất điện.

Chàng trai cao 1m88 ngồi co lại trong góc, cơ thể không ngừng run rẩy.

Tôi bước tới quan tâm, anh ta lập tức nắm chặt cổ tay tôi, sắc mặt tái nhợt.

“Xin lỗi, tôi hơi sợ bóng tối… có thể ôm cậu một chút không?”

Tôi do dự một chút, rồi khẽ đáp: “Được.”

Giây tiếp theo, cơ thể nóng rực của anh ta ôm chặt lấy tôi, hai cánh tay siết chặt quanh eo.

Đột nhiên, trước mắt tôi hiện lên một loạt bình luận chạy ngang màn hình:

【A a a, nam chính núp lùm nhìn lén bao lâu rồi, cuối cùng cũng ôm được rồi!】

【Không gian kín chỉ có hai người, bệnh thèm da thịt của nam chính lại phát tác rồi!】

1

Hàng xóm mới của tôi vừa chuyển đến ở căn hộ kế bên. Anh ta có bờ vai rộng, eo thon, ngũ quan sắc nét. Khi không nói chuyện, khí chất lạnh lùng xa cách của anh khiến người ta có cảm giác khó tiếp cận.

Lúc này, anh ta đang đứng trước cửa nhà tôi, gõ cửa rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt sáng rực, giọng nói trong trẻo.

“Chào cậu, tôi là hàng xóm mới chuyển đến, tên tôi là Giang Tự.”

Tôi sững người mất vài giây, mãi mới thoát khỏi sự choáng ngợp vì nhan sắc của anh.

“Chào anh chào anh, tôi là Hứa Tuế. Có chuyện gì sao?”

Giang Tự đưa cho tôi một túi bánh quy, dịu dàng nói: “Tôi tự làm đấy, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn.”

Tôi đưa tay nhận lấy, vô tình chạm phải đầu ngón tay anh ta. Giang Tự rụt tay lại, khẽ miết nhẹ đầu ngón tay mình.

Sau một hồi trò chuyện xã giao, chúng tôi cũng trao đổi liên lạc, coi như đã chính thức làm quen với người hàng xóm mới.

2

Buổi tối tan làm từ phòng thí nghiệm, tôi vào thang máy thì thấy Giang Tự đi sau tôi hai bước, vừa hay cũng mới trở về từ bên ngoài.

Tôi chào một tiếng rồi cúi đầu lướt điện thoại. Thang máy chầm chậm đi lên, bỗng nhiên rung lắc mạnh rồi đột ngột dừng lại, tiếp theo là bóng tối bao trùm.

Tôi bật đèn pin trên điện thoại, hỏi anh: “Anh không sao chứ?”

Giang Tự trông không ổn lắm, sắc mặt trắng bệch. Anh ta lắc đầu, ra hiệu rằng mình ổn.

Tôi gọi điện cầu cứu, nhưng tín hiệu trong thang máy rất kém, phải cố gắng một lúc lâu mới kết nối được.

Gọi xong chưa kịp thở phào, thang máy bất ngờ rơi xuống một đoạn rồi dừng lại đột ngột.

Giang Tự vươn tay ôm lấy tôi, kéo cả người tôi vào lòng.

Mùi hương gỗ tuyết tùng nhàn nhạt trên người anh ta xộc vào mũi tôi. Mấy giây sau, Giang Tự mới buông tôi ra, nhẹ giọng nói câu xin lỗi rồi lùi lại một bước, dựa vào vách thang máy.

Anh ta cúi dần xuống, hơi thở mỗi lúc một dồn dập, ngón tay thon dài siết chặt lấy vạt áo trước ngực.

“Anh sao vậy? Không ổn à?”

Tình trạng của anh ta khiến tôi hoảng hốt, vội vàng tiến lên kiểm tra.

Giang Tự bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi, sắc mặt tái nhợt.

“Xin lỗi, tôi hơi sợ bóng tối… có thể ôm cậu một chút không?”

Tôi ngập ngừng vài giây, rồi khẽ đáp: “Được.”

Giây tiếp theo, cơ thể nóng rực của anh ta ôm chặt lấy tôi, hơi thở ấm áp phả lên cổ tôi. Hai cánh tay vòng qua siết chặt eo tôi, còn bên dưới hình như có thứ gì đó chạm vào người tôi.

Tôi không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là dây lưng của anh ta.

Do dự một chút, tôi thử đưa tay lên lưng anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ như để trấn an.

Ngay khoảnh khắc đó, nhiệt độ cơ thể Giang Tự dường như lại cao hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.

Không biết có phải do không gian quá chật hẹp và thiếu oxy hay không, mà tôi bắt đầu có cảm giác mình đang sinh ra ảo giác.

Trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện một loạt bình luận chạy ngang màn hình.

【A a a, nam chính núp lùm nhìn lén bao lâu rồi, cuối cùng cũng ôm được rồi!】

【Không gian kín chỉ có hai người, bệnh thèm da thịt của nam chính lại phát tác rồi!】

【Nữ chính còn tưởng là dây lưng chứ gì? Ha ha, tiếc quá, người ta có bao giờ đeo dây lưng đâu!】

Tôi chớp mắt mấy lần, môi trường thiếu oxy khiến đầu óc tôi hơi chậm phản ứng. Trong lúc tôi còn chưa tiêu hóa hết đống bình luận đang tràn ngập trước mặt, chúng vẫn tiếp tục chạy liên tục.

Tôi cố gắng tiếp nhận thông tin kỳ lạ này, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm, bên ngoài chợt vang lên giọng nói của đội cứu hộ.

“Bên trong có ai không?”

Tôi lập tức lớn tiếng đáp: “Có! Chúng tôi bị kẹt trong này!”

3

Sau khi thoát khỏi thang máy, tôi về nhà, phát hiện mấy dòng bình luận quái dị kia đã biến mất.

Tôi thở phào một hơi: “Đúng là do thiếu oxy sinh ra ảo giác mà.”

Ngày hôm sau

Giang Tự gõ cửa nhà tôi, đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt, xa cách như trước.

“Chuyện hôm qua cảm ơn cậu.” Anh nói, “Tôi nấu hơi nhiều, ăn không hết, không biết cậu có nể mặt đến ăn cùng không?”

Cánh cửa nhà anh vẫn mở, hương thơm của thức ăn từ bên trong tỏa ra, kích thích vị giác của tôi. Tôi không kìm được mà gật đầu đồng ý.

Không ngờ Giang Tự nấu ăn rất ngon, hơn nữa, toàn bộ món ăn đều đúng khẩu vị của tôi.

Anh ta không chỉ có ngoại hình hoàn toàn hợp gu tôi, ngay cả sở thích ăn uống cũng trùng khớp đến bất ngờ.

Không kìm được, tôi ăn thêm một bát cơm nữa, phần lớn thức ăn trên bàn đều bị tôi giải quyết sạch sẽ.

Giang Tự khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng còn chủ động gắp thức ăn cho tôi.

Trời ạ, đây là kiểu hàng xóm thần tiên gì vậy?

Đúng lúc tôi đang cảm thán, tầm nhìn bỗng nhiên lại xuất hiện những dòng bình luận quen thuộc từ hôm qua.

【Bé cưng vào nhà nam chính chẳng khác nào thỏ con tự động nhảy vào miệng sói cả.】

【Nam chính đã nắm rõ khẩu vị của nữ chính từ lâu, miệt mài luyện tập, từ trên xuống dưới đều trúng hết điểm XP của cô ấy.】

Tay run lên, tôi vô tình làm rơi một chiếc đũa xuống bàn. Chắc tôi thật sự phải đến bệnh viện khám tâm lý rồi.

Nghe thấy tiếng động, Giang Tự quan tâm hỏi: “Cậu sao thế?”

Tôi lắc đầu, giả vờ bình tĩnh cúi xuống tiếp tục ăn.

Bỗng nhiên cảm giác có gì đó chạm vào chân mình. Tôi cúi đầu nhìn, phát hiện một con mèo mướp xinh đẹp đang cọ vào chân tôi.

Thấy tôi nhìn nó, con mèo còn kêu “meo meo” hai tiếng. Tôi không kìm được mà bế nó lên, vui vẻ khen ngợi:

“Dễ thương quá! Nhìn nó giống hệt con mèo hoang tôi từng muốn nhận nuôi.”

Ngay lập tức, một dòng bình luận khác hiện lên:

【Là cùng một con đấy, bé cưng à. Mỗi lần cậu cho mèo ăn, nam chính đều núp trong góc tối nhìn cậu.】

【Nam chính đã ra tay trước, nhận nuôi con mèo này, biến nó thành mồi nhử để câu cậu vào bẫy.】

【Nhìn ánh mắt của nam chính kìa, hận không thể là người được ôm vào lòng.】

Thấy dòng bình luận này, bàn tay tôi đang vuốt ve con mèo bỗng khựng lại. Tôi bế nó lên, nhìn kỹ hơn. Càng nhìn, tôi càng thấy quen thuộc.

Đúng lúc đó, Giang Tự mở miệng: “Tôi thấy nó lang thang gần đây nên nhận nuôi. Cậu cũng thích mèo à?”

Tôi gật đầu: “Trước đây tôi từng cho nó ăn rất lâu, còn quyết định nếu ngày hôm sau vẫn gặp lại, tôi sẽ mang nó về nuôi. Nhưng hôm sau không thấy nó nữa. Hóa ra là bị anh nhận nuôi mất rồi.”

Ngay lập tức, lại một loạt bình luận chạy ngang màn hình:

【Chịu thua đi bé cưng, nam chính đã điều tra cậu đến tận chân tơ kẽ tóc rồi, ngay cả màu quần lót cậu thích cũng biết!】

【Cặp nam chính kiểu ẩm ướt mờ ám này dễ mê quá! Muốn lấy lòng vợ, trước tiên phải nắm được dạ dày của vợ!】

【Nữ chính mau tìm cớ chuồn đi! Không đi ngay bây giờ thì sợ là không còn cơ hội nữa đâu!】

Nhìn mấy dòng này, tôi cuối cùng cũng xác định đây không phải ảo giác. Tôi liếc nhìn người trước mặt—Giang Tự có ngũ quan tinh tế, cách cư xử ôn hòa lễ độ, còn biết nấu ăn ngon, yêu thương động vật. Nhìn thế nào cũng chẳng thấy có chút gì giống với kiểu “nam chính u ám” mà mấy dòng bình luận cứ nhấn mạnh.

Đúng lúc đó, điện thoại của sư huynh gọi tới, báo rằng phòng thí nghiệm có một dự án cần gấp.

Tôi vội giải thích tình huống với Giang Tự rồi nhanh chóng rời đi.

Anh ta cũng rất chu đáo, mỉm cười thông cảm mà không hề làm khó tôi.

Ra khỏi nhà, tôi nhanh chóng gạt bỏ mấy dòng bình luận kỳ quái kia ra khỏi đầu.

4

Rời khỏi phòng thí nghiệm, trời đã sang ngày hôm sau.

“Sơ Tuế, thật sự xin lỗi, lần này dự án gấp quá nên để em tăng ca suốt 24 tiếng. Anh đã xin cấp trên rồi, nửa tháng tới em có thể nghỉ ngơi, không còn việc gấp nữa.”

“Cảm ơn sư huynh, đây là việc em nên làm mà.” Ph o ng lưng m i nh ng u yet

Sư huynh để bày tỏ áy náy, nhiệt tình đề nghị đưa tôi về nhà. Tôi cũng không từ chối.

Về đến nhà với cơ thể rệu rã, tôi tắm rửa qua loa rồi lập tức ngã xuống giường ngủ say.

Trong mơ, tôi cảm nhận được một ánh nhìn dính chặt lên người mình, kèm theo đó là một nụ hôn nhẹ lướt qua mu bàn tay.

Giữa cơn mơ màng, có một giọng nói khẽ thì thầm bên tai:

“Thật muốn giấu em đi… chỉ thuộc về mình tôi thôi.”

Sau một giấc ngủ mê mệt, tôi bị cơn đói đánh thức, lồm cồm bò dậy tìm đồ ăn.

“Lạ thật, trước khi ngủ mình đã dọn phòng chưa nhỉ? Sao trông gọn gàng thế này?”

Tôi chỉ cho rằng mình ngủ quên mất, đầu óc lẫn lộn. Ăn xong một chút, cảm giác đói biến mất, tinh thần cũng tỉnh táo hơn.

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.

Tôi vừa mở cửa ra, Giang Tự đã xuất hiện trước mặt, chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm.

Những giọt nước trong suốt còn đọng trên lồng ngực để trần của anh, vài giọt chậm rãi lăn dọc theo đường viền chữ V, biến mất vào vùng da ẩn sâu bên trong lớp áo.

Giang Tự hơi rũ mi, hàng lông mi dài đổ xuống tạo thành một bóng mờ nhẹ, vành tai thoáng ửng đỏ, trông chẳng khác nào một con cáo đực đang cố tình quyến rũ người ta.

“…Tuế Tuế, bình nước nóng nhà tôi hỏng rồi, có thể cho tôi mượn phòng tắm được không?”

Mặt tôi không tự chủ mà nóng lên, vội vàng nghiêng người nhường đường: “Đương nhiên là được.”

Giang Tự bước vào trong, vừa khuất bóng anh, những dòng bình luận tưởng đã biến mất lại thi nhau nhảy ra như ong vỡ tổ.

【Thằng nhóc này suốt ngày chẳng làm gì, chỉ chăm chăm gõ cửa phòng vợ.】

【Vừa mở cửa ra, cơ ngực vạm vỡ của nam chính suýt đập thẳng vào mặt nữ chính, bảo sao cô ấy không đỏ mặt.】

【Bình nước nóng nhà nam chính mà hỏng á? Chẳng qua là viện cớ để quyến rũ thôi!】

【Chẳng phải do nhìn thấy sư huynh đưa nữ chính về nhà à? Tức xì khói rồi chứ gì? Ngắm lúc ngủ còn chưa đủ, giờ còn phải đích thân qua mê hoặc cho bằng được!】

Tôi từng chút một tiêu hóa nội dung đám bình luận này, bỗng nhiên phát hiện ra một quy luật—hình như chúng chỉ xuất hiện khi tôi ở bên cạnh Giang Tự.

Càng nghĩ, những hành động trước đây của anh ta càng có vẻ cố ý. Không chỉ hợp gu thẩm mỹ của tôi, ngay cả sở thích ăn uống cũng giống hệt. Lại còn trùng hợp đến mức nhận nuôi đúng con mèo tôi định nuôi, giờ lại khoác áo choàng tắm qua mượn phòng tắm nhà tôi.

Ngay sau đó, một dòng bình luận mới nhảy ra:

【Cược trăm đồng, nam chính lát nữa chắc chắn sẽ cố ý trượt chân trong phòng tắm để nữ chính phải vào giúp.】

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong phòng tắm vang lên một tiếng động. Tôi theo phản xạ đi tới, gõ nhẹ lên cửa.

“Giang Tự, anh không sao chứ?”

“Không sao… chỉ là… không cẩn thận trượt chân, hình như bị trẹo chân rồi.”

Quả nhiên, y như lời bình luận nói.

“Không cử động được à? Anh mặc đồ vào trước, tôi vào xem.”

Đẩy cửa phòng tắm ra, tôi thấy Giang Tự ngồi bệt dưới sàn, trên tóc vẫn còn đọng vài giọt nước.

Chiếc áo choàng tắm trễ xuống tận eo, chỉ miễn cưỡng che được những chỗ quan trọng, để lộ toàn bộ cơ bụng và cơ ngực săn chắc.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!