Vệ Trạch Khải giật mình, đầu gối như mất kiểm soát, “phịch” một tiếng quỳ xuống.
Động tác quá đỗi thành thạo khiến người khác trố mắt.
Không khí đột nhiên trở nên im bặt.
Phản ứng lại rồi, mặt Vệ Trạch Khải đỏ bừng, ánh mắt láo liên, chắc đang nghĩ cách vớt vát thể diện.
Một lúc sau, cậu ta khó nhọc thốt ra vài chữ:
“Không ai được nhìn!”
Đúng lúc này, Trương Minh Chính lại bật cười khúc khích.
Vệ Trạch Khải hoàn toàn phát điên, há miệng ra, cắn mạnh vào đùi Trương Minh Chính!
…
Cuối cùng, Vệ Trạch Khải bị giáo viên chủ nhiệm ép xin lỗi Trương Minh Chính, còn bị phạt chạy 500 mét.
4
Từ đó, Vệ Trạch Khải bắt đầu đối đầu gay gắt với Trương Minh Chính.
Chỉ cần hai người gặp nhau, Vệ Trạch Khải liền bắt đầu mỉa mai đầy ẩn ý.
“Chà, hôm nay chơi bóng xong, Tiểu Vận còn mang nước cho tôi đó.”
Hoàn toàn không nhắc đến việc cậu ta dùng lý do “không làm phiền bạn bè học tập” để ép tôi miễn cưỡng đi đưa.
À, nước cũng là cậu ta tự mua.
“Ui chao, cái kẹp tóc dâu tây này của ai vậy nhỉ? Hóa ra là của Thẩm Vận. Có người chắc ghen nổ mắt rồi chứ gì?”
Trương Minh Chính cuối cùng không chịu nổi, phản bác lại:
“Không phải, vậy cậu tán đổ được người ta chưa?”
Vệ Trạch Khải đứng ở hành lang, kiêu ngạo ngẩng cao đầu:
“Cậu biết gì chứ, tôi không muốn ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của vợ, đợi thi xong tôi sẽ tỏ tình!”
Trương Minh Chính lắc đầu:
“Vợ vợ vợ… Tôi thấy cậu đúng là đầu óc va vào chỗ nào rồi.”
“Thứ nhất, Thẩm Vận chưa từng đồng ý với cậu, cậu chẳng có quyền gì quản tôi cả.”
“Thứ hai,” Trương Minh Chính liếc từ đầu đến chân cậu ta, từng chữ như dao cắt:
“Nguyện vọng của tôi và bạn Thẩm đều là Đại học A, mà cậu… cộng lại chưa được 300 điểm, trường ở gần Đại học A chắc cũng chẳng có chỗ nào phù hợp với cậu đâu.”
Câu này nói như khẳng định.
Một sự thật độc ác đến tàn nhẫn.
Vệ Trạch Khải tức giận, lại định lao vào đánh người, nhưng bị tôi quát một tiếng kéo vào lớp.
Về đến lớp, cậu ta ngồi phịch xuống chỗ, hai má phồng lên như con cá nóc.
Hồi lâu sau, cậu ta nghiêm túc nói sau lưng tôi:
“Thẩm Vận, tôi cũng sẽ thi Đại học A!”
Các bạn xung quanh liếc nhìn nhau, nén cười đến khó chịu.
Tôi quay đầu lại, nhìn gương mặt đến đề thi Hóa với Toán còn phân biệt không nổi của cậu ta, chỉ có thể nói:
“Cố lên.”
Học được 3 ngày, Vệ Trạch Khải đã ngoan ngoãn từ bỏ.
Có vài thứ, không phải cứ cố gắng là có được.
Ví dụ như… trí thông minh.
Khi tôi nói câu này, Vệ Trạch Khải tức đến đau ngực.
Cậu ta gầm nhẹ:
“Hay lắm, Thẩm Vận, em cứ chờ đó. Em hôm nay hôn tôi bằng nỗi đau, ngày tôi được chuyển chính thức, tôi nhất định sẽ hôn trả bằng cả cái lưỡi!”