Hôn Nhân Định Mệnh Hay Chỉ Là Trò Chơi - Chương 1
Tôi biết Tạ Tư Niên – kẻ đã phá sản – có một mối tình bạch nguyệt quang.
Vậy mà tôi vẫn dựa vào gia thế của mình, ép anh ta kết hôn với tôi.
Mỗi ngày, tôi đều thay đổi cách hành hạ anh ta.
Lại một lần nữa, sau khi khiến anh ta nhục nhã đến kiệt quệ, tôi mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, tôi chỉ là giả thiên kim, còn thiên kim thật chính là bạch nguyệt quang của anh ta.
Một ngày nào đó, tôi chắc chắn sẽ chết thảm trong tay bọn họ.
Tỉnh dậy, tôi hỏi anh ta: “Anh có yêu tôi không?”
Anh ta mỉm cười, thốt ra câu nói mà tôi ghét nghe nhất:
“Cả đời này, tôi không bao giờ yêu cô.”
Quả nhiên là vậy!
Vậy nên, để thay đổi kết cục bi thảm của mình, tôi ký vào đơn ly hôn rồi biến mất không dấu vết.
Nhiều năm sau, tôi sống trong một làng chài nhỏ, dẫn theo đứa bé, kiếm sống bằng nghề vẽ tranh thuê.
Tạ Tư Niên xuất hiện trước mặt tôi.
Đôi mắt anh ta đỏ rực, ép tôi vào góc tường, giọng khàn khàn hỏi:
“Thẩm Thính Vãn, sao em có thể nhẫn tâm đến vậy? Đã nói không cần tôi, là liền vứt bỏ không chút do dự sao?”
1
Tôi là tiểu công chúa kiêu ngạo và ngang ngược nhất trong giới quyền quý ở kinh thành, vậy mà lại si mê một kẻ sa sút như Tạ Tư Niên.
Hồi cấp ba, tôi cố tình tiếp cận anh, nhưng dù có trêu chọc thế nào, anh cũng không hề động lòng.
Thế nên ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi quyết định dùng thuốc mê, trực tiếp bắt cóc anh về.
Lúc tỉnh lại, anh tức giận đến mức mắng tôi xối xả trong căn hầm ngầm:
“Trình Tiêu, cô không biết liêm sỉ là gì à? Cô đúng là đồ hạ lưu, độc ác! Tôi nguyền rủa cô cả đời này không ai thèm yêu!”
Tôi chớp mắt hai cái, khẽ bật cười.
Học bá đúng là có học thức, đến chửi người cũng chẳng có tí lực sát thương nào.
Càng nhìn bộ dạng vừa giận dữ vừa bất lực của anh, tôi càng muốn ăn sạch anh ngay lập tức.
Tôi vốn đã định trực tiếp cưỡng ép anh.
Nhưng đáng tiếc, ba tôi không cho tôi cơ hội.
Ông ấy đích thân dẫn theo ba của Tạ Tư Niên, khuôn mặt lạnh lùng như đúc từ một khuôn, phá cửa xông vào hầm ngầm để giải cứu anh.
Trước khi đi, ba tôi còn kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Con gái ngoan, nếu là một chàng trai khác, ba có thể giúp con che giấu. Nhưng Tạ gia… chúng ta thực sự không thể trêu vào.”
Từ sau hôm đó, Tạ Tư Niên càng ghét tôi hơn.
Nhưng thì sao chứ?
Người ghét tôi vốn đã nhiều, tôi đâu có rảnh để nhớ từng người.
Vậy nên, việc anh có thể trở thành người duy nhất khiến tôi bận tâm, đó chính là vinh hạnh của anh!
Trong suốt bốn năm đại học, tôi vẫn không buông tha anh.
Tôi thích nhìn anh lúc bị tôi trêu ghẹo đến mức tức giận, nhưng lại cố nén nhịn.
Đặc biệt là lúc đôi mắt đen láy của anh ẩn chứa sự bức bối, đôi môi mím chặt, cả người căng cứng như dây đàn.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh một ngày nào đó, anh sẽ bị tôi trói chặt vào giường, không thể phản kháng, tôi đã sung sướng đến mức không ngậm được miệng.
Đương nhiên, tôi sẽ không thổ lộ.
Với tính cách kiêu ngạo của tôi, làm gì có chuyện cúi đầu tỏ tình với ai.
Chúng tôi – những kẻ sinh ra đã kiêu ngạo, muốn gì thì chỉ có trực tiếp giành lấy.
Nếu không thể cướp được, thì sẽ nhân lúc đối phương yếu thế mà chớp thời cơ!
Vậy nên, ngay khi Tạ gia tuyên bố phá sản, tôi đã lập tức xuất hiện trước mặt anh…
2
“Tạ Tư Niên, có muốn cùng tôi không?”
Lúc đó, anh bị món nợ khổng lồ đè nặng đến mức không thở nổi.
Ba mẹ bị kẻ thù trả thù, gặp tai nạn xe hơi rồi hôn mê sâu, nằm bất động trong bệnh viện.
Tất cả mọi người đều né tránh anh, chẳng ai muốn dính dáng đến một kẻ đã sa cơ lỡ vận.
Nhưng tôi thì khác.
Tôi—đại tiểu thư vốn dĩ luôn muốn chiếm đoạt anh, lại thản nhiên nói ra những lời sỉ nhục như thế.
Anh tất nhiên sẽ gục ngã.
Đôi mắt ướt át như cún con của anh cứ thế bướng bỉnh nhìn tôi,
khiến đầu của tôi như muốn bùng nổ.
Thật sự rất muốn ăn sạch anh ngay bây giờ!
Nhưng mà, miếng thịt ngon đã đến tay, tôi cũng không cần vội vàng.
Tôi cúi xuống, từ trên cao nhìn anh như kẻ nắm quyền sinh sát,
dùng ngón tay nâng cằm anh lên, cười nhạt:
“Tạ Tư Niên, tôi không có nhiều kiên nhẫn.
“Theo tôi, tôi sẽ giúp anh trả nợ, giúp ba mẹ anh chữa bệnh.
“Không theo tôi cũng không sao, người muốn làm thay anh có cả đống.”
Tạ Tư Niên siết chặt nắm đấm, cắn môi đến mức sắp bật máu, ánh mắt như muốn giết chết tôi ngay tại chỗ.
Tôi nhún vai, làm bộ không nhìn thấy:
“Tôi cho anh năm giây để suy nghĩ.
“Lòng tự trọng quan trọng hơn, hay là việc dựa vào tôi để vực dậy quan trọng hơn?”
Tôi đang lừa anh.
Tuy kết hôn thật, nhưng tôi nhất định sẽ làm hợp đồng phân chia tài sản rõ ràng.
Tôi thích anh, nhưng tôi không ngu.
Dĩ nhiên, tôi cũng không lo lắng chuyện sau khi có tiền anh sẽ đá tôi đi.
Biết đâu lúc đó tôi đã chán anh trước, là tôi bỏ anh chứ không phải anh bỏ tôi?
Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh đó, tôi đã thấy đáng giá từng đồng.
Chỉ cần mua được sự sung sướng cho bản thân, thì số tiền bỏ ra chẳng có gì là lỗ cả!
Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của anh, sau đó hả hê bắt đầu đếm:
“1… 2…”
Khi tôi đếm đến “3”, Tạ Tư Niên rốt cuộc cũng quay mặt đi,
giọng khàn khàn như thể cổ họng đã cháy rát từ lâu:
“Tôi đi với cô.”
3
“Không phải, tại sao chỉ có 1 phút, cái này… hợp lý sao ?”
Tạ Tư Niên bẽ mặt quỳ gối trên giường, hai tai đỏ đến mức như sắp nhỏ máu.
Nhục nhã vô cùng, nhưng không dám thở mạnh.
Mới vừa bắt đầu, anh ta đã xong rồi.
Quá tức giận.
Thế là tôi giơ chân đạp thẳng vào vai anh.
Từ trên trượt xuống, tôi lại đá nhẹ vào cơ bụng của anh:
“Cứng cái gì mà cứng? Cứng ở đây có ích gì?”
Tạ Tư Niên nắm chặt tay, ánh mắt trừng chằm chằm vào cái chăn đang rối bời.
Bị tôi nói đến mức đuôi mắt cũng đỏ lên.
Chắc là giận đến phát run rồi.
Tôi đưa tay vỗ nhẹ lên má anh, cười như không cười:
“Này, anh không hài lòng cái gì?
“Tiền là tôi bỏ ra, không hài lòng phải là tôi mới đúng chứ?”
Anh ta càng cúi thấp đầu hơn, giọng khàn khàn:
“Biết rồi…
“Tôi… tôi sẽ luyện tập nhiều hơn.”
Từ ngày đó, chúng tôi bắt đầu “tập luyện” không ngừng.
Từ 1 phút, rốt cuộc cũng tăng lên 1 tiếng.
Trải nghiệm cải thiện đáng kể.
Hôm nay, anh ta vẫn như thường lệ chuẩn bị nước nóng cho tôi tắm.
Tắm xong, anh ta giúp tôi mặc vào một chiếc váy ngủ lụa mỏng.
Rồi lại ôm tôi lên giường, cẩn thận đổ sữa dưỡng thể ra tay, bắt đầu xoa bóp từ bắp chân.
Tôi thoải mái đến mức rên khẽ một tiếng, vặn vẹo người, trong lòng cực kỳ hài lòng.
Cao lãnh chi hoa thì đã sao?
Tôi có tiền, chẳng phải vẫn thuần phục được anh ta, chỉ biết hầu hạ mình tôi sao?
Bàn tay ấm áp của Tạ Tư Niên chợt khựng lại trên eo tôi.
Tôi mở mắt ra, hỏi: “Sao thế?”
Dưới ánh đèn ngủ ấm áp, làn da lộ ra bên ngoài nhuốm một lớp ánh sáng mơ màng.
Dây áo trễ vai cũng lệch sang một bên.
Tạ Tư Niên hít mạnh một hơi, ánh mắt đen láy dần trở nên sâu thẳm.
Tôi nhạy bén nhận ra điều bất thường, tiến lại gần anh, nhưng ánh mắt lại liếc xuống dưới, cười đầy đắc ý:
“Ồ, nhịn không nổi nữa hả?”
Khoảng cách quá gần, Tạ Tư Niên theo bản năng lùi lại hai bước, nhưng lại bị tôi kéo trở lại.
“Chạy gì vậy?”
Anh ta mím môi, đôi má đỏ ửng đến tận mang tai, trông chẳng khác nào một chú cún con ngây ngô.
Tôi đè lên người anh, hít hà khắp nơi, giọng điệu tràn đầy hứng thú:
“Tạ Tư Niên, sao anh lại thơm thế nhỉ?”
Tay tôi thuận thế lướt dọc cánh tay anh, vuốt ve từng đường gân xanh gồ lên, men theo mạch máu trượt đến mu bàn tay.
Từng chút, từng chút một, tôi vẽ vòng tròn trên từng đốt ngón tay thon dài của anh.
Cuối cùng, tôi lật tay lại, đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Làn da trơn mịn của tôi hòa với lòng bàn tay ướt mồ hôi của anh.
Khiến anh ta bất giác run rẩy.
Tôi nghiêng đầu, dừng lại ngay tại khoảng cách cách môi anh ta chỉ một centimet.
Trước khi anh ta kịp mở miệng, tôi cắn một cái.
Một năm trôi qua, giờ anh ta cũng dám ra tay với tôi rồi.
Anh ta bóp nhẹ gáy tôi, kéo ra một chút khoảng cách, che môi, trừng mắt giận dữ:
“Thẩm Thính Vãn, em là chó à?”
Này, rõ ràng anh thơm như vậy, chẳng phải là cố tình quyến rũ tôi sao?
Tôi thỏa mãn anh thì có gì sai?
“Anh hung dữ cái gì?”
Tôi nhảy xuống giường, cầm lấy sợi dây, xông thẳng về phía anh ta.
“Hừ, không ngoan thì phải bị trừng phạt.”
Tạ Tư Niên đã quá quen với chuyện này, nhắm mắt lại, trông chẳng khác nào một kẻ sắp bước lên đoạn đầu đài.
Nhưng vẻ mặt đó lại tràn đầy nhục nhã.
Tôi càng bực bội hơn, ba đường hai lối trói ngược tay anh ta lại.
Sau đó, tôi duỗi chân, cọ tới cọ lui trên cơ đùi rắn chắc của anh ta.
Nhìn anh ta đỏ mặt.
Nhìn anh ta tim đập dồn dập.
Nhìn anh ta muốn cầu xin tha thứ nhưng lại cố nhịn.
Thật sự quá sướng!
Phụ nữ bọn tôi, phải ăn đồ ngon mới có sức kiếm sống chứ!
Nếu không phải bạn thân gọi điện bảo tôi đi bắt gian,
Tôi suýt chút nữa đã quên mất rằng, trước khi đến với tôi, Tạ Tư Niên vẫn còn một “bạch nguyệt quang”.
Thật trùng hợp, Thẩm Sơ Tuyết đang làm việc tại hộp đêm này.
Càng trùng hợp hơn, Tạ Tư Niên, người nói rằng mình đến bàn chuyện làm ăn, cũng có mặt ở đây.
Bạn thân ghé sát tai tôi thì thầm:
Bình luận
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!