Vị hôn phu của tôi là một chàng trai chính trực, thật thà, và cực kỳ được yêu thích.
Anh ấy mỗi ngày chỉ quan tâm ba chuyện: ăn, ngủ và tìm cách hủy hôn với tôi.
Nhưng chỉ cần anh ấy nhắc đến chuyện hủy hôn, tôi liền cưỡng hôn anh ấy.
Sau này, tôi vô tình lật xem nhật ký của anh ấy.
【Hôm nay là ngày đầu tiên quen biết Hứa Kim Kim. Nhất định phải hủy hôn với cô ấy.】
【Hôm nay là ngày thứ ba quen biết Hứa Kim Kim. Cô điên này dám hôn tôi? Cô ta chết chắc rồi.】
…
【Hôm nay là ngày thứ bốn mươi quen biết Hứa Kim Kim. Sao cô ấy vẫn chưa đến hôn tôi? Có phải hôm nay tôi trông không hấp dẫn không?】
【Hôm nay là ngày thứ năm mươi quen biết Hứa Kim Kim. Hy vọng cô ấy có thể cho tôi một chút yêu thương, coi như là bố thí cho cún con đi, gâu gâu gâu…】
1
Kỳ nghỉ Tết, tôi về nhà.
Phát hiện ra vị hôn phu cao ngạo của mình dường như sắp có bạn gái.
Dưới ánh đèn lờ mờ ngoài ban công.
Người đàn ông đứng đó, bờ vai rộng, eo thon, vẻ ngoài thanh nhã, lạnh lùng cấm dục.
Khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo như ngọc, ánh mắt lấp lánh tia sáng vụn vỡ, trông giống một đóa sen nở rộ trên đỉnh tuyết sơn – cao quý, thanh khiết.
Không hổ danh là vị giáo sư trẻ tuổi hot nhất diễn đàn trường A.
Đẹp đến mức không thể tin nổi.
Lúc này, anh ấy đang nghiêng đầu lắng nghe giọng một cô gái trong điện thoại, cẩn thận đáp lại từng câu.
Biểu cảm dịu dàng mà lịch sự.
Đây là dáng vẻ tôi chưa từng thấy ở anh ấy.
“Em đừng sợ, anh sẽ giúp em giải quyết. Đừng vội, từ từ nói…”
Nhân lúc anh ấy còn đang nói chuyện.
Tôi lặng lẽ đứng phía sau.
Nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp, nũng nịu của cô gái trong video.
Sau khi cúp máy, ánh mắt anh ấy rơi trên màn hình, trông có vẻ lo lắng.
Tôi đột nhiên cất tiếng:
“Người cậu thích à?”
Anh ấy giật mình bởi câu hỏi bất ngờ, vội vàng quay lại nhìn tôi, trấn tĩnh lại rồi gằn giọng:
“Hứa Kim Kim, cô đến từ bao giờ?”
Tôi nhún vai, thản nhiên nhìn anh ấy:
“Bố cậu bảo cậu lâu rồi không về nhà, lo lắng nên nhờ tôi qua xem thử. Tôi không cố ý nghe lén đâu. Thế… cô gái xinh đẹp vừa rồi là người cậu thích à?”
Ánh mắt Ứng Trạc khẽ tối đi, vẫn ôn hòa nhưng giọng nói lại trở nên lạnh lùng:
“Cô ấy chỉ là đồng nghiệp bình thường của tôi.”
Tôi nhướn mày, không nói gì.
Ứng Trạc trông thì có vẻ lịch thiệp với tất cả mọi người, giống như một quý ông dịu dàng nho nhã.
Nhưng thật ra, trong lòng anh ấy có một cán cân rất rõ ràng.
Ai thân cận, ai xa lạ.
Anh ấy hiểu rõ hơn ai hết.
Nói cách khác, Ứng Trạc không phải kiểu người tùy tiện đối tốt với người khác.
Nên dù anh ấy không thích cô gái kia.
Thì trong lòng anh ấy, cô ta chắc chắn cũng là một kiểu nữ thần bạch nguyệt quang.
Bữa tối tôi có uống một chút rượu.
Bây giờ hơi men bắt đầu ngấm.
Tôi thu lại suy nghĩ, định quay về phòng khách.
Nhưng Ứng Trạc đột nhiên bước lên hai bước, bóng dáng cao lớn chắn mất đường đi của tôi.