Kẻ Từng Bị Bỏ Rơi - Chương 1
Tôi từng yêu một chàng trai lạnh lùng, sống nhờ trợ cấp.
Vì anh ta mà tôi vung tiền, làm đủ chuyện điên rồ.
Nhưng trong lòng anh ta, từ đầu đến cuối chỉ có một cô gái khác.
Không cam tâm, tôi tận dụng mọi thứ rồi bỏ đi.
Không ngờ, hai năm sau.
Chàng trai nghèo năm nào lại trở thành người thừa kế tập đoàn, xuất hiện tại tiệc sinh nhật của tôi.
Anh ta giờ đây cao quý, lạnh lùng, không thể với tới.
Tôi giả vờ không quen biết, quay người rời đi.
Nhưng lại bị anh ta giữ chặt tay.
“Chị chạy gì chứ?”
“Ngủ với tôi rồi định phủi sạch quan hệ sao?”
1
Bữa tiệc sinh nhật hai mươi lăm tuổi của tôi, nhà họ Trầm tổ chức rất hoành tráng.
Họ không phải là danh gia vọng tộc hàng đầu.
Nhưng tối nay, giới thượng lưu gần như đều có mặt.
“Hôm nay anh ta trở về, ngày lành của cậu coi như chấm dứt rồi.”
Hạ Chiến lắc lư ly rượu, cười như không cười nhìn tôi.
Tôi tựa vào lan can tầng hai, nhìn theo ánh mắt của những vị khách bên dưới.
Bọn họ đang đợi nhân vật chính thật sự.
“Vậy sao?”
Tôi thu lại ánh mắt, cười nhẹ.
“Ai kết thúc ai còn chưa chắc đâu.”
Không lâu trước, nhà họ Trầm tìm thấy cậu chủ thất lạc nhiều năm.
Người thừa kế duy nhất của tập đoàn Trầm Thị – Trầm Hằng.
Tôi được nhà họ Trầm nhận nuôi từ nhỏ, nuôi dưỡng như một người kế vị.
Một tháng trước, từ “duy nhất” vẫn còn gắn liền với tên tôi.
Bữa tiệc sinh nhật này, trên danh nghĩa là tổ chức cho tôi.
Thực chất là để chính thức giới thiệu người thừa kế thực sự của nhà họ Trầm với giới thượng lưu Kinh Đô.
Khách mời bên dưới thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, thì thầm bàn tán.
Có người xem kịch vui, có người tiếc nuối, có người mỉa mai.
Tôi ngửa đầu, uống cạn ly rượu.
“Đến rồi, đến rồi.”
Ai đó khẽ thì thầm.
Tôi ngước lên nhìn.
Tóc được vuốt ngược, lộ ra vầng trán sáng.
Bộ vest đen ôm lấy vóc dáng cao lớn, trông vừa lạnh lùng vừa cấm dục.
Đám đông lập tức ùa lên.
Chắn mất khuôn mặt của Trầm Hằng.
Tôi nghiêng đầu.
Giây tiếp theo, như có thần giao cách cảm.
Trầm Hằng quay đầu, nhìn thẳng về phía tôi.
Bốn mắt giao nhau.
Đôi mắt đen sâu như mực, tựa một chiếc lưới khổng lồ, muốn nuốt chửng tôi.
Một cơn chấn động chạy dọc sống lưng.
Tôi đứng chết trân.
Cậu chủ nhà họ Trầm mà họ vừa tìm về…
Sao lại giống hệt cậu bạn trai cũ tôi từng vứt bỏ?
2
Hồi đó, anh ta còn gọi là Giang Hằng.
Tôi tiếp cận anh ta, đơn giản vì ngoại hình quá hợp gu.
Dù lăn lộn trong giới bao năm, gặp qua vô số người.
Nhưng Giang Hằng vẫn là người đẹp nhất tôi từng thấy.
Chỉ tiếc, anh ấy không thích tôi.
Dù tôi có dịu dàng, săn sóc đến đâu, anh ấy vẫn lạnh nhạt bảo tôi “tự trọng”.
Tôi cố chấp, nhất định phải có được một kết quả từ anh ấy.
Vậy nên, khi biết mẹ Giang Hằng bị bệnh nặng, cần gấp một khoản tiền lớn để chữa trị.
Phản ứng đầu tiên của tôi, lại là vui mừng.
Tôi tìm anh ấy: “Làm bạn trai tôi. Một tháng, ba trăm nghìn.”
Giang Hằng sững sờ, khuôn mặt gầy gò càng thêm tái nhợt.
Tôi không hề nhận ra, số tiền này chính là sợi rơm cuối cùng đè nát mối quan hệ giữa chúng tôi.
“Anh yên tâm, nửa năm.”
Tôi ngừng lại một chút, “Nếu sau nửa năm, anh vẫn không thích tôi, chúng ta chia tay. Tôi tuyệt đối không quấn lấy anh.”
Giang Hằng nhìn tôi.
Giằng co, đau đớn, bất lực.
Cuối cùng, anh gật đầu: “Được.”
Giang Hằng rất tốt.
Anh ấy nhớ kỳ kinh nguyệt của tôi, chuẩn bị nước đường đỏ trước.
Khi ăn cơm, sẽ dùng dây chun nhỏ trên tay giúp tôi buộc tóc lên.
Gọi điện thoại, luôn chờ tôi cúp máy trước.
Nếu những điều này không phải do tôi ép buộc, thì tốt biết mấy.
Tôi cố gắng hết sức, muốn chúng tôi trông giống một đôi tình nhân thực sự.
Lòng người là thịt mềm.
Thời gian đủ lâu, ắt sẽ nảy sinh tình cảm.
Ngày cuối cùng của thời hạn nửa năm, tôi bao trọn cả rạp, định tỏ tình với Giang Hằng.
Tôi đến trường tìm anh ấy.
Trên con đường nhỏ trong khuôn viên, lá ngô đồng rụng đầy, nam nữ sóng vai đi cạnh nhau.
Cô gái ngẩng đầu, thao thao bất tuyệt.
Giang Hằng hơi cúi xuống lắng nghe, không hề có chút mất kiên nhẫn.
Lúc ấy, tôi mới biết, hóa ra khi anh ấy cười sẽ có lúm đồng tiền.
“Nghe chưa? Tuần sau sinh nhật Tống Di, cô ấy chỉ mời riêng Giang Hằng thôi đấy.”
“Nhưng chẳng phải Giang Hằng có bạn gái ngoài trường sao? Nghe nói còn là một tiểu phú bà.”
“Phú bà thì sao chứ, Giang Hằng đâu có thích cô ta.”
“Tớ tận tai nghe thấy anh ấy nói họ sắp chia tay rồi, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cô ta mà đến với hoa khôi Tống.”
Tôi chợt nhớ đến đêm đó, khi nghĩ rằng tôi đã ngủ say, anh ấy đứng trong nhà vệ sinh, đè giọng gọi điện thoại.
“Tuần sau ca làm thêm của tôi, cậu đi thay nhé. Ừ, tiền nhẫn tôi gom đủ rồi.”
“Ừ, tuần sau là sinh nhật cô ấy, tôi muốn ở bên cô ấy.”
Tuần sau, Giang Hằng sẽ thoát khỏi tôi.
Thực ra, tôi sớm đã biết.
Chỉ là tôi vẫn cố tự lừa mình dối người.
3
Tối hôm đó, điện thoại của Giang Hằng réo liên tục, tôi không bắt máy.
Nửa đêm về đến căn hộ, anh ấy vẫn chưa ngủ.
Anh ấy nhíu mày, giọng gấp gáp: “Gọi điện sao không nghe?”
Tôi không nói gì, vòng tay ôm lấy cổ anh ấy.
Anh ấy né tránh: “Em uống rượu rồi?”
Tôi siết lấy cổ áo anh ấy, hôn lên.
Giang Hằng cao hơn tôi nhiều, giờ phút này lại bị ép cúi xuống, đáp lại nụ hôn nóng bỏng, quấn quýt của tôi.
Giang Hằng trước giờ luôn từ chối những lần tôi chủ động thân mật.
Vậy mà bất ngờ thay, tối nay anh ấy lại để tôi chiếm được lợi thế.
Không thể phủ nhận, anh ấy có một loại thiên phú trời sinh trong chuyện này.
Chỉ là có chút cạn lời…
Ngay tại thời khắc quan trọng, anh ấy lại nói rằng, số tiền đó nhất định sẽ trả lại cho tôi.
Tôi qua loa gật đầu cho có.
Giang Hằng như thở phào nhẹ nhõm, càng thêm nỗ lực.
Sáng hôm sau, anh ấy vẫn còn ngủ.
Tôi tận dụng mọi thứ rồi chạy mất.
Từ Hàng Thành, tôi bay thẳng về Kinh Đô.
Giang Hằng liên tục gọi điện.
Cuối cùng, tôi cũng nhận một cuộc.
“Sở Vãn Nguyệt, em đang ở đâu?”
Tôi có phải người tốt gì đâu?
Ngay cả cái tên khi ở bên Giang Hằng cũng là giả.
“Tôi nhắn tin nói rõ rồi mà? Hai triệu, phí chia tay của anh.”
Giang Hằng sững sờ: “Sở Vãn Nguyệt, anh không cần tiền của em, anh không đồng ý chia tay.”
Hôm đó, tôi và anh ấy cãi nhau một trận nảy lửa.
Tôi mới nhận ra, thì ra anh ấy cũng biết nổi giận, biết chửi thề.
Cuối cùng, giọng Giang Hằng khàn đặc, hỏi tôi:
“Vậy nên, ngay từ đầu đến cuối, em chỉ đang đùa giỡn anh sao?”
“Đúng vậy. Giờ tôi chán rồi, không muốn chơi nữa.”
Chỉ cần tôi không thừa nhận rằng anh ấy không yêu tôi, thì tôi sẽ không phải là kẻ thua cuộc tháo chạy.
“Không phải em tiếc tiền của anh đấy chứ? Nói đi, còn muốn bao nhiêu?”
Đột nhiên, giọng Giang Hằng trở nên nhẹ bẫng, không nghe ra chút cảm xúc:
“Sở Vãn Nguyệt, em nghĩ anh chỉ vì tiền?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Tiền có thể mua được tất cả. Nếu không, anh làm sao có thể cúi đầu?”
Hai bên im lặng, chỉ còn lại tiếng nhiễu sóng trong điện thoại.
Một lúc lâu sau, anh ấy lên tiếng:
“Vậy nên, em thực sự không cần anh nữa, đúng không?”
Tôi mất kiên nhẫn.
“Hôm nay anh dài dòng thật đấy. Đúng, không cần nữa. Biến đi.”
“Được.”
“Sở Vãn Nguyệt, đừng hối hận.”
Tôi chặn số, đổi điện thoại.
Mau đi tặng nhẫn cho hoa khôi Tống và vui vẻ bên nhau đi.
Hối hận cái quái gì chứ!
4
Suy nghĩ kéo tôi trở về hiện tại.
Ông nội gọi tôi xuống lầu.
Trầm Hằng nhìn tôi, nở nụ cười dịu dàng, vô hại.
Nếu tôi không thấy bàn tay buông thõng bên người anh ấy nổi đầy gân xanh.
Có khi, tôi còn tin được thật.
Ông nội còn chưa kịp lên tiếng.
Trầm Hằng đã hơi nheo mắt, ngoan ngoãn mở miệng:
“Đây là chị gái sao?”
Hai chữ “chị gái” được anh ấy gọi vô cùng trau chuốt, uyển chuyển.
Quá khứ bỗng chốc ập đến.
Tôi lớn hơn Trầm Hằng một tuổi, nhưng trước nay, anh ấy chưa từng gọi tôi là chị.
Chỉ có đêm đó.
Trầm Hằng bị tôi trêu chọc đến mức không chịu nổi, mới đỏ cả đuôi mắt, giọng khàn khàn, gọi tôi mấy tiếng.
Bây giờ, lại dám trước mặt bao nhiêu người.
Đồ chó, tiếp tục giả vờ đi.
Tôi gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ: “Chào em trai.”
Ông nội nhìn cảnh chị em hòa thuận, vô cùng hài lòng.
Vừa định lên tiếng, quản gia đã bước đến, đưa micro:
“Chủ tịch Trầm, đến lượt ngài rồi.”
Tôi xoay người, nâng váy, định lên lầu tìm Hạ Chiến.
“Chị, tôi cho chị đi chưa?”
Giọng của Trầm Hằng lạnh băng.
“Sao thế? Em trai còn chưa chính thức tiếp quản nhà họ Trầm mà đã muốn quản chị rồi à?”
Tôi quay đầu, mỉm cười: “Em chưa đủ tư cách.”
Sắc mặt Trầm Hằng sa sầm, nghiến răng:
“Sở Vãn Nguyệt!”
Tôi nghiêng đầu: “Sao? Không diễn nữa à?”
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt u tối, lạnh lẽo:
“Không đúng, phải gọi là Trầm Viên. Hóa ra ngay từ đầu, tên, sinh nhật của chị đều là giả.”
“Chẳng trách tôi như một thằng ngốc tìm chị khắp nơi, lần nào cũng vô ích.”
Trầm Hằng nhìn tôi, bề ngoài vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng gân xanh bên cổ đã nổi lên rõ rệt.
“Sao? Bây giờ nhắc lại chuyện cũ, chẳng lẽ em muốn trước mặt bao nhiêu người ở đây, cùng tôi nối lại tình xưa?”
Tôi tiến gần, thấp giọng.
“Không thể phủ nhận, có một vài điểm của em trai, chị vẫn rất hài lòng.”
Bất ngờ, Trầm Hằng đẩy mạnh tôi ra.
Tôi lùi lại vài bước, đứng vững.
“Em trai à, không ai dạy em phải biết thương hoa tiếc ngọc sao?”
Anh ta nhìn tôi, cười lạnh:
“Trầm Viên, khi chị chán chê rồi vứt bỏ tôi, có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?”
“Thực sự không nghĩ đến.”
Tôi thản nhiên đáp: “Tôi biết em có chút bản lĩnh, nhưng hươu chết về tay ai, ai mà biết trước được?”
Hôm nay, mọi người mong chờ Trầm Hằng như vậy.
Một là vì thân phận của anh ta.
Hai là vì nửa tháng trước, anh ta dùng cái tên W, thay Trầm Thị ký liền mấy hợp đồng khó nhằn.
Một trận chiến, lập tức nổi danh.
Ánh mắt Trầm Hằng tối sầm lại, khóe miệng nhếch lên:
“Trầm Viên, chị thực sự nghĩ mình là chị tôi sao?”
“Chẳng phải chị từng nói tiền là vạn năng sao?”
“Vậy bây giờ tôi sẽ khiến chị mất hết tất cả, cuốn gói khỏi nhà họ Trầm.”
Tôi nắm chặt cổ tay anh ta, kéo mạnh một cái.
Sau cầu thang xoắn ốc, là một khoảng tối mịt.
Tôi kề sát lại gần, ngón tay từng vòng quấn lên cà vạt của anh ta:
“Em trai à, chị sợ rồi đấy.”
Hơi thở của Trầm Hằng dồn dập:
“Trầm Viên, chị lại muốn giở trò gì?”
Tôi kiễng chân.
“Tôi nói cho chị biết, tôi không còn là Giang Hằng của ngày xưa nữa, chị—”
Lời, đột ngột bị chặn lại.
Bình luận
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!