Khi Kẻ Thù Hóa Thành Chồng - Chương 1
Sau khi kết hôn với kẻ thù không đội trời chung, tôi vô tình bắt gặp hắn nhìn chằm chằm vào ảnh tôi lúc nửa đêm, thì thầm:
“Thật muốn giết chết cô.”
Tôi hoảng sợ đến mức bỏ trốn ngay trong đêm.
Nhưng người đàn ông đang ép sát tôi ở sân bay này là ai?
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Lại muốn chạy đến chỗ hắn ta sao?”
“Lại đây.”
“Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”
1
Biết tin phải kết hôn với Hạ Thời Xuyên, tôi như trời sập.
Tôi nghĩ suốt nửa ngày, cuối cùng cũng nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.
Tỏ tình với hắn.
Chỉ cần khiến hắn ghê tởm đến mức không chịu nổi, hắn chắc chắn sẽ chủ động tìm cách huỷ hôn.
Vậy nên vào một đêm khuya, tôi gửi bốn chữ ngắn gọn.
[Tôi thích anh.]
Hạ Thời Xuyên, người bình thường luôn thờ ơ, vậy mà lần này lại trả lời gần như ngay lập tức.
[?]
[Tống Tư Di, cô phát điên cái gì vậy?]
[Hay gửi nhầm người rồi?]
Đúng là chó không bao giờ mọc được ngà voi.
Tôi cố nhịn, tiếp tục nhắn thêm một câu.
[Hạ Thời Xuyên, tôi thích anh.]
Sau một khoảng thời gian dài hiển thị [Đối phương đang nhập…], đột nhiên rất nhiều tin nhắn ập tới.
[Chơi thua trò thật lòng hay thử thách à?]
[Khoan đã, trễ thế này mà cô còn chơi với ai?]
[Đừng nói là cô chọn thật lòng nhé?]
[Cuối cùng cũng nhận ra sức hút của tôi rồi à, Tống Tư Di?]
[Sao không trả lời?]
[Cô đúng là đang đùa giỡn tôi mà.]
Phiền chết đi được.
Xem ra tôi vẫn chưa đủ sức khiến hắn ghê tởm.
Tôi cắn răng, gõ thêm hai chữ.
[Chồng ơi.]
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên làm tôi giật mình.
Hạ Thời Xuyên gọi điện muốn chửi tôi sao?
Tôi vội vàng cúp máy.
Hắn sốt ruột.
[Tống Tư Di, rốt cuộc cô muốn gì?]
[Không nghe máy là vì bên cạnh có trai đẹp à?]
[Đừng mơ, trước khi kết hôn tôi sẽ không bao giờ gọi cô là vợ đâu.]
[Thật đấy, tôi không thể gọi đâu.]
[Giận rồi?]
[Được rồi, gọi thì gọi.]
[Chỉ một lần thôi đấy, đừng mong có lần hai.]
Một đoạn tin nhắn âm thanh kéo dài ba giây được gửi đến.
Tôi run rẩy mở ra, đầu tiên là tiếng thở hơi dồn dập, sau đó là một tiếng “Vợ ơi” khàn khàn.
Giọng nói dịu dàng đến mức tôi nổi hết da gà.
Nhưng hắn vẫn chưa chịu dừng lại.
[Không trả lời tôi à?]
[Chưa hài lòng sao?
[Tống Tư Di, cô cũng tham lam quá rồi đấy.]
Lại có thêm một đoạn tin nhắn âm thanh dài hơn mười giây.
“Vợ ơi… ngoan nào.
“Bảo bối.”
“Cưng ơi, vợ yêu của anh.”
“Thích… thích vợ lắm.”
Tôi hét lên rồi ném điện thoại ra xa.
Cứu tôi với.
Hạ Thời Xuyên có bị cái gì nhập không vậy?!
2
Phải mất một lúc lâu tôi mới bình tĩnh lại được.
Tôi chịu thua.
[Hạ Thời Xuyên, tôi công nhận.]
[So với tôi, anh giỏi khoản gây buồn nôn hơn nhiều.]
Lại một màn [Đối phương đang nhập…] kéo dài.
[Đương nhiên!]
[Tống Tư Di, cô đừng tưởng tôi thật sự thích cô đấy nhé?]
[Tôi chỉ là sợ cô xấu hổ nên phối hợp một chút thôi.]
[Tôi ghét cô.]
[Cực kỳ, cực kỳ ghét.]
[Nói đi, bây giờ cô đang ở quán bar nào?]
Sao có thể có người phiền đến thế nhỉ?
Nhìn tình hình này, tôi có lẽ không dọa được hắn nữa, thế nên tốt nhất cứ để điện thoại ở chế độ im lặng.
Chuyện đến nước này rồi.
Ngủ một giấc trước đã.
Hôm sau, lúc đi thử váy cưới, quầng thâm dưới mắt Hạ Thời Xuyên rõ rệt.
Hắn vừa nhìn tôi vừa cười nhạt.
“Tống Tư Di, tối qua chơi vui lắm nhỉ?”
Vớ vẩn.
Rõ ràng tối qua tôi chỉ ở nhà.
Tôi mặc kệ hắn, tiện tay chọn vài bộ váy cưới rồi vào phòng thử đồ.
Nhưng khóa kéo phía sau váy mãi không kéo lên được.
Tôi đứng trong phòng thử đồ, quay lưng ra cửa, lên tiếng gọi nhân viên.
“Chào chị, có thể vào giúp tôi một chút được không?”
Rất nhanh đã có người bước vào.
Đầu ngón tay nóng ấm men theo eo tôi từ từ đi lên, khiến da thịt tôi tê dại từng đợt.
Tôi cố nén cảm giác nhột, giọng hơi làm nũng.
“Cái đó… có thể nhanh chút không?”
Không ai trả lời.
Dường như có thứ gì ẩm ướt chạm nhẹ vào gáy tôi.
Sau đó là tiếng thở gấp thấp trầm vang lên ngay sau lưng.
Tôi nghi hoặc quay đầu lại—
Là Hạ Thời Xuyên?!
Hắn dùng ngón tay cái lau khóe môi như đang hồi vị, nụ cười lười nhác nhưng lại mang theo chút nguy hiểm.
“Tống Tư Di, không phải chính cô bảo tôi giúp sao?”
“Nhưng mà…”
“Chồng cô không thể nhanh được đâu.”
Thế chẳng phải hắn đã nhìn hết tấm lưng trần của tôi rồi sao?!
Tôi tức giận đến đỏ mặt, thẳng chân giẫm mạnh lên chân hắn.
Khoé mắt Hạ Thời Xuyên bỗng nhiên đỏ lên.
Hắn khó khăn nuốt nước bọt, từ cổ họng bật ra một tiếng rên khẽ.
“Đừng… đừng giẫm nữa.”
Hắn bảo không giẫm là tôi sẽ dừng à?
Tôi nhích lại gần hơn, dùng gót giày cao gót nghiến mạnh lên mu bàn chân hắn.
Lồng ngực dưới lớp vest phập phồng dữ dội hơn.
Giây tiếp theo, tôi giận dữ đẩy hắn ra khỏi phòng thử đồ.
“Hạ Thời Xuyên, anh đền váy cưới cho tôi!”
Hắn đờ ra, vô thức quệt mũi, cảm giác dính dính trên tay—
Mũi hắn chảy máu.
Vội vội vàng vàng chạy mất.
3
Sau khi đơn xin huỷ hôn bị ba mẹ gạt đi không thương tiếc.
Tôi cam chịu bước lên lễ đường cùng Hạ Thời Xuyên.
Khán đài toàn người quen.
Mất mặt chết đi được.
Ai nấy đều nói sớm đã nhận ra giữa tôi và hắn có gì đó.
Hạ Thời Xuyên đứng trên sân khấu, lén chọt chọt eo tôi.
“Còn nhìn nữa à, Tống Tư Di?”
“Giang Tuấn Chu sẽ không đến đâu.”
Nhắc tới đàn anh Giang làm gì?
Cũng có tư cách mà nói chắc?
Nếu năm đó hắn không mách mẹ tôi về chuyện yêu sớm, tôi có rơi vào tình cảnh phải cưới hắn không?
Tôi bĩu môi.
“Thì sao? Em gái hắn, Giang Thanh Hàn, cũng có thèm đến đâu.”
Nghe thấy tên người trong lòng năm đó, hắn nghiến răng ken két.
“Ờ ha, suýt nữa thì quên mất cô ấy.”
Có thể quên à?
Năm đó Hạ Thời Xuyên thích cô ta đến mức nào chứ.
Chỉ cần tôi nắm tay Giang Thanh Hàn vào căn-tin, hắn cũng có thể nổi đóa với tôi.
Tôi thậm chí còn thấy hắn chặn đường người ta ở sân vận động, bộ dạng kích động ra mặt.
Hơi thở hắn bỗng áp sát lại.
“Tống Tư Di, ngay trong đám cưới của mình mà em cũng thất thần?”
Hắn nheo mắt, nâng cằm tôi lên, vành tai hơi ửng đỏ.
“Dưới khán đài ai cũng đang hối anh hôn em kìa.”
“Tống Tư Di, anh cũng hết cách rồi.”
“Nói đi, hôn lâu một chút không?”
“Hay là… lâu một chút nhỉ?”
“Không thì kỳ quá, đúng không?”
4
Tên thần kinh này.
Tôi không thể chịu nổi nữa, quyết định ra tay trước.
Nhẹ nhàng hôn lên khoé môi hắn như chuồn chuồn lướt nước.
Nhưng ngay khi định lùi lại—
Hắn giữ chặt gáy tôi.
Tiếng thở của Hạ Thời Xuyên ồn ào đến phát cáu.
Môi lưỡi hắn quấn lấy tôi không chịu buông, đến mức tôi không thở nổi.
Kết thúc nụ hôn, hắn quệt quệt khoé môi bị tôi cắn rách, ánh mắt tối lại.
“Tống Tư Di, kỹ thuật hôn của em tệ quá đấy.”
“Thằng họ Giang kia dạy em kiểu gì vậy?”
Có cần khơi đúng chỗ đau không?!
Năm đó, tôi và đàn anh Giang suýt chút nữa là hôn rồi—
Thế mà Hạ Thời Xuyên lại núp trong rừng cây cạnh đó…
Ném đá vào tôi.
Cái hành động này với đám nhóc vắt mũi chưa sạch có gì khác nhau?
Hơi thở tôi vẫn chưa ổn định lại, mặt đỏ bừng, trợn mắt nhìn hắn.
“Nói… nói bừa. Kỹ thuật hôn của anh ấy tốt hơn anh nhiều.”
Khóe môi Hạ Thời Xuyên bỗng nhiên cong lên.
Hắn liếc nhìn đôi môi sưng đỏ của tôi, khoé miệng co giật như thể cố nhịn cười mà không được.
“Tống Tư Di, em thực sự không giỏi nói dối chút nào.”
“Em cũng là lần đầu tiên.”
“Đúng không?”
5
Vất vả lắm mới chịu đựng xong hôn lễ.
Vậy mà đến đêm tân hôn, Hạ Thời Xuyên lại mò tới làm phiền tôi.
Hắn đứng bên giường, cười cợt nhả.
“Tống Tư Di, bây giờ thừa nhận có tình cảm với anh vẫn còn kịp.”
“Anh có thể miễn cưỡng ở lại với em.”
Cảm ơn, nhưng không cần đâu.
Tôi cười mà như không cười.
“Cút nhanh.”
Hắn chuẩn xác bắt được chiếc gối tôi ném qua, chậm rãi đi về phía cửa phòng ngủ.
Đi một bước, ngoái lại một lần.
“Thế thì anh đi thật đấy.”
“Anh đi thật này, Tống Tư Di.”
“Người chồng có tám múi của em sắp đi đây.”
Nhưng ngay lúc tôi chuẩn bị tắt đèn, giọng nói đầy bất lực của hắn vang lên từ cửa.
“Trước đây sao anh không nhìn ra—”
“Em đúng là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.”
“Còn bảo dì Vương khóa cửa từ bên ngoài nữa.”
Nói linh tinh!
Rõ ràng là bị mấy vị trưởng bối gài bẫy rồi!
Hạ Thời Xuyên leo lên giường với tốc độ kinh người, đến mức tôi bỏ lỡ biểu cảm chột dạ trong mắt hắn.
“Giờ thì chỉ có thể ngủ chung với em thôi.”
Hắn chọc chọc má tôi, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Tống Tư Di, em sẽ không nổi thú tính với anh đấy chứ?”
Tôi vốn đã không vui, dứt khoát gật đầu.
“Sẽ đấy.
“Muốn xem cơ bụng không?”
Hạ Thời Xuyên sững sờ nhìn tôi một lúc.
Hắn từ từ cởi cúc áo, vén vạt sơ mi lên, bày ra dáng vẻ sẵn sàng cho tôi muốn làm gì thì làm.
Không ngờ hắn thật sự có cơ bụng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da hắn hơi ửng hồng, từng đường nét cơ bắp hiện lên vô cùng rõ ràng.
Hạ Thời Xuyên bỗng bật cười.
“Nhìn đến ngẩn người luôn rồi à?”
Hắn khẽ thở gấp, tiến sát lại gần tôi.
“Tống Tư Di, thấy em vô dụng như thế này…
“Anh cho phép em chạm vào đấy.”
6
Chạm thì chạm.
Nhưng người này lại chơi không nổi.
Tôi vừa mới sờ hai cái, hắn đã rên lên một tiếng, vội vàng tránh tay tôi.
“Đừng… đừng chạm như vậy.”
Đôi mắt đào hoa kia long lanh nước.
“Tống Tư Di, anh chịu không nổi.”
Chịu không nổi cái gì?
Tôi còn đang thắc mắc, thì đột nhiên bị hắn ôm chặt vào lòng.
Hắn cọ cọ vào hõm cổ tôi, giọng khàn khàn.
“Anh khó chịu quá.”
Hơi thở nóng rực phả lên tai tôi từng nhịp.
Tôi mặc kệ hắn tránh né, giữ chặt khuôn mặt hắn rồi áp tay lên trán.
Nóng quá.
Cả ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
Chắc chắn là bị sốt rồi.
Tôi đẩy hắn ra, nghiêm túc nói.
“Khó chịu thì uống thuốc đi, đừng có ôm em làm nũng.”
“Em đâu phải bác sĩ.”
Người đàn ông đang vùi đầu cọ vào cổ tôi bỗng cứng đờ.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt mang theo chút ấm ức khó tin.
“Anh không cần uống thuốc.”
Tôi chưa kịp hiểu gì, thì hắn đã hậm hực trở mình, tắt luôn đèn.
Trong bóng tối, tiếng thở dồn dập bên cạnh mãi không bình ổn lại.
Rõ ràng bệnh không nhẹ.
Nhưng có bệnh thì phải uống thuốc chứ.
Tôi lặng lẽ chọc chọc vào vai hắn.
“Hạ Thời Xuyên, anh không uống thuốc thật ổn không đấy?”
Giọng hắn trầm đến mức có thể nhỏ nước.
“Em nghĩ anh không ổn?”
“Nói lại lần nữa xem, anh không có bệnh.”
Không uống thì thôi.
Hung dữ cái gì?
Đúng là lòng tốt bị coi như rác rưởi mà.
Bình luận
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!