Vừa mở điện thoại, tôi đã nhận được thông báo từ tài khoản công ty của anh ta.
Trong loạt ảnh sự kiện, Chu Thời An luôn đứng sát bên một người phụ nữ.
Gần đến mức bầu ngực đầy đặn của cô ta gần như áp sát vào cánh tay anh ta.
Giữa hai người có thứ thân mật mà người ngoài không thể chen vào.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái tên nữ duy nhất được nhắc đến trong bài đăng.
Lâm Quỳnh.
Cô ta chính là A Quỳnh.
Là người có thể giận dỗi, có thể làm nũng, được Chu Thời An cưng chiều hết mực.
3
Tôi tìm trang chính thức của công ty Chu Thời An trên Weibo, lần theo manh mối để đến trang cá nhân của Lâm Quỳnh.
Cô ta chẳng hề giấu diếm gì mà công khai khoe tình yêu của mình.
Trong bức ảnh cũ đã ngả màu, một cậu bé nắm tay một cô bé, cười rạng rỡ.
Lớn lên, cô gái xinh đẹp rạng rỡ trong bộ dạ hội, khoác tay Chu Thời An trong bộ vest chỉnh tề tham dự tiệc tối.
Cô ta viết: “Thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, cha mẹ chúc phúc, xứng đôi vừa lứa ~”
Còn có một bức ảnh nền giường trắng, bàn tay nam giới gân xanh nổi rõ siết chặt lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô gái.
Hình ảnh tràn ngập cảm giác thân mật và cám dỗ.
Cô ta viết: “Thích cùng anh ấy làm chuyện đó vào những đêm mưa gió.”
Có người bình luận:
“A Quỳnh, gần đây hình như Chu Thời An đang để mắt đến một vận động viên nhỏ, chị nên cẩn thận.”
Cô ta trả lời:
“Đàn ông chơi bời chút cũng bình thường thôi, Thời An đã cầu hôn tôi rồi, yên tâm đi ~”
Kèm theo đó là bức ảnh một chiếc nhẫn kim cương lớn như trứng chim bồ câu.
Tôi nhìn chằm chằm vào viên kim cương ấy, tim đau đến vỡ vụn.
Ánh mắt tôi rơi xuống ngón áp út bên tay phải.
Chiếc nhẫn bạc đó vẫn nằm trên tay tôi.
Nó chẳng đáng giá bao nhiêu, nhưng là do chính tay Chu Thời An thiết kế, mài giũa, đánh bóng và hàn lại.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, làm chiếc nhẫn sáng lấp lánh, đâm vào mắt tôi đau nhói.
Trong thoáng chốc, tôi như nhìn thấy cảnh tượng vào sinh nhật mười tám tuổi.
Chu Thời An nắm lấy tay tôi, đeo chiếc nhẫn bạc này vào ngón áp út của tôi, từng chữ một rõ ràng:
“Phùng Sương, anh thích em, sau này nhất định sẽ đối xử thật tốt với em.”
Tôi còn từng trêu anh:
“Với tiềm lực của Chu thiếu, sao lại tặng nhẫn bạc?”
Chu Thời An ôm tôi cười, giọng điệu ám muội:
“Sau này khi cầu hôn em, anh sẽ mua một chiếc nhẫn kim cương thật lớn.”
Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống màn hình điện thoại.
Chu Thời An, chúng ta thật sự còn có “sau này” sao?
Thì ra ngay từ đầu, mối quan hệ này đã là một sai lầm.
Anh ta biết.
Cô ta biết.
Chỉ có tôi ngu ngốc bị giấu trong bóng tối, bị họ đùa cợt như một con ngốc.
Cái gọi là hạnh phúc hóa ra chỉ toàn là dối trá và bí mật.
Khi tôi đắm chìm trong niềm vui vì nghĩ rằng mối quan hệ này đang tiến thêm một bước, thì anh ta đã lên kế hoạch cùng một người phụ nữ khác bước vào lễ đường.
Nực cười quá.
Tôi cười, nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.