Đăng Nhập Đăng Ký

Khi Lời Nói Chỉ Là Dối Trá - Chương 1

Vì một câu “Em nhớ anh”,

Chu Thời An lao qua 300 cây số trong đêm tuyết rơi để gặp tôi, dỗ dành tôi phá giới.

Tôi vui sướng đến tột cùng, nghĩ rằng anh ấy vì yêu mà đến.

Cho đến khi tôi nhìn thấy đoạn tin nhắn của anh và bạn bè.

【A Quỳnh giận dỗi không cho đụng vào, tôi bèn tìm Cố Phùng Sương giải tỏa.】

【Với cả, con bé học ba lê, độ dẻo tốt, cậu hiểu mà.】

Tôi không học ba lê, tôi là một vận động viên trượt băng nghệ thuật.

Tôi không hờn dỗi gì cả, chỉ lặng lẽ tháo nhẫn, gửi đơn xin sang Nga tập huấn.

Sau này, Chu Thời An chỉ vào người đàn ông tóc vàng mắt xanh bên cạnh tôi, khóe mắt đỏ hoe vì tức giận:

“Cố Phùng Sương, là tôi không thỏa mãn được em sao? Em phải đi tìm một tên ngoại quốc à?!”

1

Khi nhìn rõ từng chữ trên màn hình điện thoại của Chu Thời An, cảm giác như cả xô nước đá dội thẳng xuống đầu tôi.

Mặc dù điều hòa trong phòng bật rất ấm, nhưng tôi vẫn lạnh đến run người.

Tôi run rẩy lướt từng tin nhắn trên màn hình.

Bạn anh ấy hỏi: 【Ngủ được với cô ta chưa?]

Anh ta đáp: 【Ừ, thấy tôi lông mi còn đọng sương, cô ấy khóc nức nở, biểu hiện vô cùng nhiệt tình.】

Bạn anh ta gửi hàng loạt icon trêu chọc.

【Không hổ là Chu thiếu, theo đuổi suốt hai năm, cuối cùng cũng hạ gục được mỹ nhân băng giá.】

【Lần trước thấy cô ấy bảo làm xoạc chân là làm ngay, hề hề, chắc trên giường cũng có nhiều chiêu lắm hả?】

Chu Thời An đáp: 【Ừ, tôi không nỡ bắt A Quỳnh làm mấy tư thế đó, cô ấy thì làm được, mà tôi thấy cô ấy cũng rất hưởng thụ.】

Bạn anh ta gửi một icon cười gian.

Tôi cắn chặt môi, cố gắng không bật khóc thành tiếng.

Bên cạnh, Chu Thời An ngủ say, thu lại vẻ ngang tàng ngoài đời, lúc này trông lại vô hại đến lạ.

Tôi không thể tưởng tượng nổi những lời cợt nhả trên màn hình lại là do anh ta nói ra.

Hai năm trước, khi tôi và đồng đội bị đồn yêu nhau, chính Chu Thời An đã ôm tôi thật chặt, khóc đến giọng cũng run rẩy:

“Cố Phùng Sương, người thích em nhất là anh.”

“Xin em, đừng bỏ anh lại một mình.”

2

Chu Thời An trở mình.

Tôi vội vàng đặt điện thoại về chỗ cũ, luống cuống chạy vào phòng tắm.

Dòng nước ào ào chảy xuống, tôi cuối cùng cũng dám bật khóc thật to.

Những dòng chữ lạnh lùng trên điện thoại cứ không ngừng dội vào đầu tôi.

Tối qua, khi thấy anh đội tuyết đến tìm mình, tôi thực sự rất vui.

Vui đến mức phá bỏ cả nguyên tắc, phóng túng cùng anh làm chuyện điên rồ nhất.

Tôi cứ ngỡ đó là câu chuyện “Sơn hải cách trở, nhưng tình yêu có thể vượt qua”.

Nhưng trong miệng anh, nó chỉ là một cách “giải tỏa”.

Một câu nói đã nghiền nát tất cả những mộng tưởng và lòng tự trọng của tôi.

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, khóc đến khi đôi mắt sưng húp.

Nhẹ nhàng bước về giường nằm xuống, tôi nghe thấy Chu Thời An hỏi trong cơn ngái ngủ: “Sao thế? Anh làm em đau à?”

Tôi không đáp.

Anh vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, cười khẽ: “Đợi trời sáng, anh đi mua thuốc cho em nhé? Anh tự tay bôi cho em luôn.”

Chu Thời An tràn đầy sức lực, dỗ dành tôi gật đầu xong, lại tiếp tục giày vò tôi đến nửa đêm mới chịu dừng.

Anh còn ôm tôi xin lỗi, nói rằng vốn chỉ định đến gặp và ôm tôi một cái thôi, không nghĩ mọi chuyện lại đi xa như vậy, nên không kịp mua bao.

Khi đó, tôi thực sự nghĩ rằng chúng tôi đã bị cảm xúc cuốn đi.

Dù sao yêu nhau hai năm, tôi không muốn, anh cũng luôn tôn trọng tôi.

Nhưng thì ra, ngay từ đầu anh đã tính sẵn để tôi uống thuốc.

Tôi nói: “Mệt rồi, ngủ đi.”

Anh hôn nhẹ lên má tôi, cười khẽ: “Mai dậy để anh bôi thuốc cho bảo bối nhà anh.”

Nhưng sáng hôm sau, thứ còn lại với tôi chỉ là chiếc giường lạnh lẽo và một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp.

Anh ta gửi tin nhắn:

【Công ty có việc gấp, anh phải về.】

“Thuốc giao tận nơi rồi, treo ngoài cửa, nhớ uống nhé.”

Tôi nuốt viên thuốc với nước lạnh.

Vừa mở điện thoại, tôi đã nhận được thông báo từ tài khoản công ty của anh ta.

Trong loạt ảnh sự kiện, Chu Thời An luôn đứng sát bên một người phụ nữ.

Gần đến mức bầu ngực đầy đặn của cô ta gần như áp sát vào cánh tay anh ta.

Giữa hai người có thứ thân mật mà người ngoài không thể chen vào.

Tôi nhìn chằm chằm vào cái tên nữ duy nhất được nhắc đến trong bài đăng.

Lâm Quỳnh.

Cô ta chính là A Quỳnh.

Là người có thể giận dỗi, có thể làm nũng, được Chu Thời An cưng chiều hết mực.

3

Tôi tìm trang chính thức của công ty Chu Thời An trên Weibo, lần theo manh mối để đến trang cá nhân của Lâm Quỳnh.

Cô ta chẳng hề giấu diếm gì mà công khai khoe tình yêu của mình.

Trong bức ảnh cũ đã ngả màu, một cậu bé nắm tay một cô bé, cười rạng rỡ.

Lớn lên, cô gái xinh đẹp rạng rỡ trong bộ dạ hội, khoác tay Chu Thời An trong bộ vest chỉnh tề tham dự tiệc tối.

Cô ta viết: “Thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, cha mẹ chúc phúc, xứng đôi vừa lứa ~”

Còn có một bức ảnh nền giường trắng, bàn tay nam giới gân xanh nổi rõ siết chặt lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô gái.

Hình ảnh tràn ngập cảm giác thân mật và cám dỗ.

Cô ta viết: “Thích cùng anh ấy làm chuyện đó vào những đêm mưa gió.”

Có người bình luận:

“A Quỳnh, gần đây hình như Chu Thời An đang để mắt đến một vận động viên nhỏ, chị nên cẩn thận.”

Cô ta trả lời:

“Đàn ông chơi bời chút cũng bình thường thôi, Thời An đã cầu hôn tôi rồi, yên tâm đi ~”

Kèm theo đó là bức ảnh một chiếc nhẫn kim cương lớn như trứng chim bồ câu.

Tôi nhìn chằm chằm vào viên kim cương ấy, tim đau đến vỡ vụn.

Ánh mắt tôi rơi xuống ngón áp út bên tay phải.

Chiếc nhẫn bạc đó vẫn nằm trên tay tôi.

Nó chẳng đáng giá bao nhiêu, nhưng là do chính tay Chu Thời An thiết kế, mài giũa, đánh bóng và hàn lại.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, làm chiếc nhẫn sáng lấp lánh, đâm vào mắt tôi đau nhói.

Trong thoáng chốc, tôi như nhìn thấy cảnh tượng vào sinh nhật mười tám tuổi.

Chu Thời An nắm lấy tay tôi, đeo chiếc nhẫn bạc này vào ngón áp út của tôi, từng chữ một rõ ràng:

“Phùng Sương, anh thích em, sau này nhất định sẽ đối xử thật tốt với em.”

Tôi còn từng trêu anh:

“Với tiềm lực của Chu thiếu, sao lại tặng nhẫn bạc?”

Chu Thời An ôm tôi cười, giọng điệu ám muội:

“Sau này khi cầu hôn em, anh sẽ mua một chiếc nhẫn kim cương thật lớn.”

Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống màn hình điện thoại.

Chu Thời An, chúng ta thật sự còn có “sau này” sao?

Thì ra ngay từ đầu, mối quan hệ này đã là một sai lầm.

Anh ta biết.

Cô ta biết.

Chỉ có tôi ngu ngốc bị giấu trong bóng tối, bị họ đùa cợt như một con ngốc.

Cái gọi là hạnh phúc hóa ra chỉ toàn là dối trá và bí mật.

Khi tôi đắm chìm trong niềm vui vì nghĩ rằng mối quan hệ này đang tiến thêm một bước, thì anh ta đã lên kế hoạch cùng một người phụ nữ khác bước vào lễ đường.

Nực cười quá.

Tôi cười, nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.

Điện thoại đột ngột rung lên.

Là Chu Thời An gọi đến.

“Phùng Sương, em đã uống thuốc chưa?”

Tôi siết chặt lòng bàn tay, cố gắng giữ vững giọng nói:

“Tối nay, anh có thể về một chuyến không?”

Anh ta dường như nhận ra sự khác lạ trong giọng tôi, bông đùa:

“Sao thế? Lo lắng có thai à? Nếu thật sự có thì cũng chẳng sao, sinh cho anh một bé cưng mũm mĩm nhé.”

“Ngoan nào Phùng Sương, tối nay anh có việc quan trọng, không về được. Đợi xong việc anh sẽ đến tìm em.”

Anh ta dỗ dành thêm vài câu rồi vội vã cúp máy.

Tôi nhìn thấy bài đăng mới nhất của Lâm Quỳnh trên Weibo:

“Tối nay dẫn anh bạn thanh mai trúc mã của tôi đi gặp ông nội ~ Dù đã lớn lên bên nhau, nhưng hôm nay vẫn rất đặc biệt ~”

4

Tôi đi vào phòng tắm, tạt nước lên mặt.

Trong gương phản chiếu gương mặt tôi lúc này.

Sắc mặt tôi tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, bọng mắt sưng lớn.

Hoàn toàn khác xa với tôi kiêu hãnh, tỏa sáng trên sân đấu ngày nào.

Năm đó, Chu Thời An theo đuổi tôi suốt một năm trời.

Mỗi trận đấu của tôi, anh ấy đều đến xem.

Thậm chí còn tự học nhiếp ảnh, vác máy ảnh chuyên nghiệp chỉ để ghi lại khoảnh khắc tôi thi đấu.

Anh ta xuất thân danh giá, vẻ ngoài nho nhã, ăn nói phong độ, thực sự rất khó để không động lòng.

Lúc tôi thất bại ở Olympic mùa đông, bị cả mạng xã hội mắng chửi, cũng chính anh ta đã đứng về phía tôi, kiên định nói:

“Em đã làm rất tốt rồi, lần này chỉ là ngoài ý muốn, đừng nghi ngờ bản thân.”

Nhưng tôi vẫn chịu đả kích nặng nề.

Chu Thời An nói:

“Không vui thì giải nghệ đi, dù sao còn có anh mà?”

Lời anh ta nói như một sự an ủi.

Cộng thêm khi đó tôi bị chấn thương liên miên, thế là tôi rời xa sân băng, an tâm học hành, làm bạn gái của anh ta.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ muốn chửi rủa chính mình ngày đó.

Tại sao lại đánh mất bản thân chỉ vì một khoảnh khắc nghĩ rằng “lấy chồng là xong tất cả”?

Cũng may, mọi chuyện chưa muộn.

Anh ta chưa cầu hôn, tôi cũng chưa lấy chồng.

Tôi lấy hết can đảm, liên lạc với huấn luyện viên Andrei – người vẫn luôn khuyên tôi đừng từ bỏ dù ông ấy đang ở tận nước Nga.

“Thầy Andrei thân mến, em muốn quay lại thi đấu, thầy có thể giúp em không?”

Ông ấy trả lời ngay lập tức:

“Đương nhiên! Sương, em không nên lãng phí tài năng của mình. Mong chờ được thấy em trên sân đấu một lần nữa!”
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!