Đăng Nhập Đăng Ký

Khi Tình Yêu Trở Thành Gánh Nặng - Chương 1

Một lần nữa, sau khi cãi nhau với bạn trai.

Anh ấy đổi mật mã cửa, nhốt tôi ngoài phòng, chỉ lạnh lùng để lại một câu:

“Hãy suy nghĩ kỹ về những gì em đã làm.”

Tôi đứng ngoài cửa suốt đến khi đèn đường bật sáng mà vẫn không hiểu mình đã làm sai điều gì.

Bạn trai tôi vẫn rất giận.

Cách anh ấy yêu thương rất kỳ quặc, cứ hay nổi giận vô cớ.

Tôi từng nghĩ chỉ cần kiên nhẫn, dỗ dành anh ấy một chút là được.

Nhưng lần này tôi thật sự thấy chán nản, chẳng còn muốn dỗ dành nữa.

01

Tôi bước vào phòng làm việc, đập vào mắt là những bản thiết kế rải đầy trên sàn.

Tư Nghiên đứng chính giữa, ánh mắt đầy oán giận nhìn tôi.

Tôi hít sâu một hơi, cúi xuống nhặt những bản vẽ đã bị anh ấy xé nát.

Đây là công sức tôi thức trắng hai đêm để hoàn thành gấp.

Vậy mà anh ấy phá hủy nó, chưa đến hai phút.

Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng giấy sột soạt, không khí trầm xuống nặng nề.

Tư Nghiên lên tiếng trách móc:

“Trong mắt em chỉ có đống bản vẽ chết tiệt đó thôi sao!”

Lúc này tôi mới nhận ra tay anh ấy bị thương.

Ngón trỏ phồng lên một vết rộp lớn, bị cọ rách trong lúc xé giấy, máu rỉ ra từng giọt.

Anh ấy trừng mắt nhìn tôi, không nhúc nhích.

Cuối cùng, tôi thở dài, lấy hộp y tế ra xử lý vết thương cho anh ấy.

Vừa băng bó, tôi vừa nghe Tư Nghiên nói:

“Công việc quan trọng hơn sức khỏe sao? Dạ dày em vốn dĩ không tốt, còn không chịu ăn uống đúng giờ.”

Trên bàn vẫn còn bát cháo cá nóng hổi, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa.

Một người như Tư Nghiên, được nuông chiều từ bé, vậy mà vì tôi mà vào bếp, còn làm mình bị thương.

Tôi mải làm việc, để anh ấy đặt cháo xuống, bảo lát nữa ăn sau.

Không ngờ, chỉ vừa vào nhà vệ sinh, trở ra đã thấy bản vẽ bị xé vụn.

“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng vì công việc mà làm hại sức khỏe.

Lạc Chi, rốt cuộc em có bao giờ để tâm đến lời anh nói không?”

Lời nói của Tư Nghiên tràn đầy quan tâm, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng.

Anh ấy luôn như vậy.

Làm những điều tốt cho tôi, nhưng thái độ thì cực kỳ khó chịu.

Tôi nhìn đống giấy vụn, rồi lại nhìn bát cháo vẫn còn bốc khói.

Thở dài một hơi thật dài.

Thôi vậy, lần này bỏ qua đi.

Năm năm bên nhau, tôi không nỡ.

Nhưng nếu còn lần sau, tôi sẽ nói lời chia tay.

Chẳng ngờ, lần sau lại đến nhanh như vậy.

Hôm kỷ niệm năm năm, tôi xách bánh kem về nhà, nhưng không mở được cửa.

Chìa khóa để quên trong nhà, mật mã nhập ba lần đều sai.

Tôi gọi cho Tư Nghiên, phải mười phút sau anh ấy mới nghe máy, chỉ lạnh lùng nói một câu:

“Hãy suy nghĩ kỹ về những gì em đã làm.”

Tôi đứng ngoài cửa, đến khi màn đêm buông xuống, đèn đường lần lượt bật sáng, vẫn không hiểu mình đã làm gì sai.

Điện thoại vang lên, là Tư Nghiên.

“Biết lỗi chưa?”

Tôi không trả lời.

Giọng anh ấy lạnh như băng:

“Vậy thì đừng vào nữa.”

Tôi không như trước đây, cố chấp truy hỏi lý do, chỉ đơn giản đáp lại:

“Được.”

Bánh kem bị tôi ném vào thùng rác.

Tôi bước đi trong ánh đèn đường mờ nhạt, từng bước, từng bước rời khỏi nơi đã gắn bó suốt năm năm.

02

Tôi tìm một khách sạn ở tạm.

Hai giờ sáng mở điện thoại, không có một tin nhắn nào từ Tư Nghiên.

Anh ấy là người cực kỳ kiêu ngạo, chưa bao giờ chủ động xin lỗi.

Ngay cả những lời quan tâm, cũng không chịu nói ra một cách thẳng thắn.

Lúc nào cũng giấu kín cảm xúc thật vào trong lòng.

Mỗi lần như vậy, tôi phải đoán, phải suy nghĩ mới có thể hiểu được một chút tâm tư của anh ấy.

Tôi không hiểu, tại sao yêu thích một người lại không thể thể hiện rõ ràng?

Mãi đến khi bạn tôi nói:

“Tư Nghiên vốn dĩ là một kẻ tự cao, lại còn khó chiều. Em dỗ dành anh ấy chút là mọi chuyện sẽ qua thôi.”

Nhưng tôi mệt rồi.

Không muốn là người luôn phải nhún nhường nữa.

Cũng không muốn dỗ anh ấy nữa.

Thế nên, tôi nhắn cho Tư Nghiên một tin:

“Mình chia tay đi.”

Chấm dứt ở đây, có lẽ là kết cục tốt nhất cho cả hai.

Hôm sau tôi đến công ty, Lương Tịch nhìn thấy tôi đi một mình liền hỏi:

“Sao không thấy Tư Nghiên đưa em đi? Hai người lại cãi nhau à?”

Lương Tịch là bạn của Tư Nghiên, cũng là cấp trên của tôi.

Anh ấy đã chứng kiến suốt bao năm tôi và Tư Nghiên bên nhau, nên chỉ cần nhìn qua cũng biết có chuyện.

Anh ấy khuyên:

“Em cũng biết tính Tư Nghiên rồi đấy, nhìn bên ngoài thì lạnh lùng như không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại quan tâm đến phát điên.”

Tôi hiểu hết.

Ngay từ lần đầu gặp Tư Nghiên, tôi đã biết anh ấy là kiểu người như vậy.

Hôm đó, tôi theo một tiền bối trong ngành đi dự hội thảo. Vì có quan hệ thân thiết với nhà họ Tư, tiền bối tiện đường đón thêm Tư Nghiên đi cùng.

Lúc lên xe, anh ấy không để ý va vào người tôi.

Tôi còn chưa kịp nói gì, anh ấy đã lên tiếng trách móc trước.

Thế nhưng, vành tai lại đỏ bừng.

Tôi bỗng nảy ra ý trêu chọc:

“Vậy anh muốn giải quyết thế nào? Hay tôi lấy thân báo đáp đi?”

Mặt Tư Nghiên lập tức đỏ lựng, nhưng vẫn cố giữ vẻ cao ngạo:

“Người thích tôi nhiều vô số kể, cả đời này em không có cơ hội đâu. Chờ kiếp sau đi.”

Nói xong, anh ấy vô thức cắn môi, nhưng khi chạm phải ánh mắt tôi lại nhanh chóng dời đi chỗ khác.

Tôi chỉ cười, không để tâm.

Trước khi xuống xe, Tư Nghiên chìa điện thoại về phía tôi.

Tôi khó hiểu nhìn anh ấy.

Anh ấy quay đầu sang một bên, tránh ánh mắt tôi:

“Để lại số đi, hôm nay mọi người cho tôi đi nhờ, sau này có dịp tôi còn tiện liên hệ trả ơn.”

Tiền bối ngồi cạnh nháy mắt với tôi, và tôi lập tức hiểu ra.

Với mối quan hệ giữa tiền bối và nhà họ Tư, Tư Nghiên muốn trả ơn thì chẳng cần đến tôi làm trung gian.

Rõ ràng, anh ấy chỉ muốn xin số tôi mà thôi, còn bịa ra một cái lý do vụng về đến vậy.

Ngay lúc ấy, tôi đã biết anh ấy là người cứng đầu, miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.

Đó không phải là vấn đề lớn, tôi có thể chấp nhận được.

Cho đến khi chúng tôi yêu nhau, lần đầu tiên xảy ra mâu thuẫn.

Hôm đó tôi hoàn thành một dự án lớn, đã hẹn với anh ấy sẽ cùng nhau đi ăn mừng.

Thế nhưng, tôi đợi cả ngày cũng không thấy bóng dáng anh ấy đâu.

Gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, tôi lo đến suýt báo cảnh sát thì anh ấy mới chậm rãi xuất hiện.

Mặt lạnh băng, không nói một lời.

Từ bạn bè, tôi mới biết được lý do.

Chỉ vì trước khi ra khỏi nhà, tôi không đeo chiếc dây chuyền anh ấy tặng.

Anh ấy đã mất rất nhiều thời gian chọn nó, vậy mà tôi nhận rồi lại không đeo, khiến anh ấy cảm thấy tôi không xem trọng tấm lòng của mình.

Thế là giận dỗi, chơi trò mất tích.

Nhưng anh ấy hoàn toàn có thể nói thẳng với tôi, chứ không phải bắt tôi phải đoán.

Tôi không thể đọc được suy nghĩ của anh ấy, không thể lúc nào cũng nắm bắt được những lời nói ngược ý này.

Có một lần, tôi đi làm về mệt mỏi rã rời, nằm trên ghế sofa ngủ quên.

Nửa đêm tỉnh giấc, thấy Tư Nghiên ngồi bên cạnh, giọng điệu đều đều nói:

“Nếu em bận như vậy thì thôi, hủy chuyến du lịch đi.”

Gần đây công việc nhiều, tôi phải tăng ca liên tục, chưa chắc có thể hoàn thành trước ngày đi du lịch.

Nên tôi không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng đồng ý.

Nào ngờ, anh ấy lập tức trừng tôi một cái đầy căm giận, rồi đứng dậy đóng sầm cửa bỏ đi.

m thanh cửa đóng mạnh đến nhói tai, lúc ấy tôi mới bừng tỉnh.

Anh ấy đang nói ngược.

Anh ấy đã rất mong chờ chuyến đi này.

Nhưng tại sao, không thể thẳng thắn mà nói với tôi một câu?

Lúc đó, tôi vừa mệt mỏi, vừa chán nản.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy thất vọng về Tư Nghiên.

03

Tôi đè nén những cảm xúc tiêu cực xuống.

Tranh thủ giờ nghỉ trưa, tôi liên hệ với một thợ mở khóa.

Tư Nghiên chắc chắn sẽ không nói cho tôi mật mã.

Nhưng đồ đạc của tôi vẫn còn trong nhà, tôi cần lấy lại.

Khoảnh khắc cửa mở ra, Tư Nghiên đang ngồi trên sofa trong phòng khách, sắc mặt tối đen như mực.

Người thợ khóa ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi chuyển tiền cho anh ta, rồi bước thẳng lên tầng hai.

“Lạc Chi.”

Tư Nghiên gọi tôi lại:

“Em tùy tiện đưa người ngoài vào đây, đây là cách em đối xử với cái mà em gọi là ‘nhà’ sao?”

Năm tôi tốt nghiệp đại học, bố mẹ mất trong một vụ tai nạn giao thông.

Suốt một thời gian dài, tôi chỉ có một mình.

Nhìn thấy người ta sum vầy bên gia đình, tôi không khỏi chạnh lòng, trong tim dâng lên những khoảng trống mênh mông.

Sau khi yêu Tư Nghiên, chúng tôi từng chen chúc trong một căn hộ thuê nhỏ hẹp.

Cho đến khi anh ấy khởi nghiệp thành công và mua căn nhà này.

Hôm đó, anh ấy đặt chìa khóa vào tay tôi, cam kết:

“Em không phải muốn có một mái nhà sao? Anh cho em.”

Hiếm khi anh ấy bày tỏ tình cảm một cách thẳng thắn như vậy.

Tôi cũng đặc biệt trân trọng điều đó, xem nơi này là tổ ấm riêng của chúng tôi.

Tôi từng nghĩ, nếu một ngày nào đó tình cảm tan vỡ, người rời đi chắc chắn sẽ là Tư Nghiên, dứt khoát không do dự.

Nhưng không ngờ, người bước đi trước lại là tôi.

Giọng trách móc của Tư Nghiên vẫn tiếp tục vang lên:

“Rốt cuộc em đang làm loạn cái gì vậy? Người sai rõ ràng là em…”

Tôi ngắt lời anh ấy:

“Không quan trọng nữa. Chúng ta đã chia tay rồi.”

Tư Nghiên sững sờ, đứng chết lặng tại chỗ.

Tôi lách qua người anh ấy, đi lên lầu thu dọn hành lý.

Khắp căn nhà này, đâu đâu cũng là những ký ức về anh ấy.

Anh ấy từng ôm tôi trong lòng khi xem phim trên sofa, từng cùng tôi đánh răng bằng cặp ly đôi trong phòng tắm, từng đứng trên ban công ngắm pháo hoa.

Khoảnh khắc màn đêm bừng sáng bởi ánh pháo, anh ấy vòng tay ôm lấy tôi, hôn tôi say đắm.

Nhưng không biết từ khi nào, mỗi lần tôi đẩy cửa bước vào, thứ ập đến không phải hơi ấm, mà là cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở.

Tư Nghiên dường như đã quên lời hứa của mình.

Mỗi lần cãi nhau xong, anh ấy đều dọn đến công ty ở.

Tôi không chủ động xin lỗi, anh ấy tuyệt đối không quay về nhà.

Trước đây, tôi đã nói với anh ấy không biết bao nhiêu lần câu “Xin lỗi.”

Nhưng từ giờ trở đi, tôi không muốn nói nữa.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!