Đăng Nhập Đăng Ký

Không Danh Không Phận - Chương 1

01

Công ty vừa ký hợp đồng với một nữ nghệ sĩ mới.

Nghe đâu là do chính Tịch Dự đích thân mời về.

Chuyện này vừa lan ra, cả văn phòng rộ lên bàn tán:

“Lần đầu thấy Tịch tổng để tâm tới người mới như thế.”

“Cô gái tên Nam Chi kia, có thân phận gì vậy?”

“Không biết, nhưng nghe nói rất xinh đẹp.”

Tôi thu mình trên ghế, lòng hơi hoảng loạn.

Đã gần nửa tháng rồi tôi không gặp Tịch Dự.

Điều này rất bất thường.

Vì anh vốn chỉ tỏ vẻ lạnh lùng bên ngoài.

Thực ra là người rất nặng dục vọng.

Trước đây, mỗi lần đi công tác quá một tuần, anh đều tranh thủ bay về chỉ để qua đêm với tôi.

Nhưng nửa tháng này, anh không về, tin nhắn cũng rất ít.

Thì ra là bận đón người.

Ánh nắng chiều vàng rực rọi vào mặt, tôi lơ mơ muốn ngủ.

Đồng nghiệp gọi tôi lại:

“Chị Tình Đồng, hôm nay sao lại đến công ty thế?”

Tôi đáp: “Không có lịch làm, đến gặp Tịch tổng chút chuyện.”

Họ nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm.

Trong tất cả nghệ sĩ của công ty, tôi là người có ít tài nguyên nhất, cũng ít được biết đến nhất.

Mọi người đều đồn rằng Tịch Dự không ưa tôi.

Cửa phòng làm việc mở ra.

Tịch Dự cùng Nam Chi sóng vai bước ra.

Hai người vừa đi vừa cười, vô cùng thân thiết.

“Ôi, sao anh vẫn như cũ thế.” – Giọng Nam Chi có phần thân quen.

“Có đang yêu ai không?”

“Không.”

“Em biết ngay anh chẳng dễ có người yêu mà.”

Tịch Dự cười nhẹ trong mắt: “Vẫn là em nhìn người chuẩn. Mong sau này hợp tác vui vẻ.”

“Chắc chắn rồi.”

Hai người đứng cạnh nhau, thật sự rất xứng đôi.

Tôi nhìn đến ngẩn ngơ thì điện thoại rung lên.

Văn Tinh nhắn:

【Chị em ơi! Em tra được rồi!】

【Người mới tên Nam Chi kia…】

【Chính là bạn gái cũ mà Tịch Dự từng yêu khi du học!】



02

Văn Tinh là trợ lý kiêm bạn thân của tôi.

Nhưng cô ấy không biết quan hệ giữa tôi và Tịch Dự.

Chỉ đơn thuần là chia sẻ chuyện gossip.

Tôi chỉ gửi lại một icon mặt cười, điện thoại liền bị Tịch Dự hất sang một bên.

“Chuyên tâm một chút.”

Chúng tôi vừa mới về đến nhà, anh đã áp tôi vào cửa.

Nụ hôn của anh như muốn cắn nuốt tất cả.

“Em đến công ty làm gì?” – Anh hỏi khẽ bên tai.

“Đón anh về nhà.”

Anh bật cười: “Nhớ anh rồi à?”

Tôi do dự một chút rồi “ừ” một tiếng.

Tịch Dự không phát hiện ra sự khác lạ của tôi, chỉ cúi xuống thì thầm:

“Anh cũng nhớ em. Lần này đi công tác lâu quá, tối nay anh sẽ bù cho em thật nhiều.”

Chỉ trong những lúc như thế này, anh mới biết nói lời dịu dàng.

Nhưng tôi không quên lý do mình đến tìm anh hôm nay.

“Tịch Dự.”

“Ừ?”

“Bộ phim Tuyết Rơi Hạ Chí mà công ty đầu tư, em có thể thử vai nữ chính không?”

Đây là lần đầu tiên tôi chủ động xin anh một việc.

“Em muốn đóng?”

“Em đã đọc kịch bản, rất thích. Hai tuần nay em đi tập gym, học tiếng địa phương, tìm hiểu bối cảnh ngành nghề. Em tin mình phù hợp.”

“Bảo sao hôm nay ôm thấy gầy đi.”

“Vậy được không?”

“Được.”

Anh vừa gật đầu, điện thoại vang lên.

Tên người gọi hiện trên màn hình: Nam Chi.

Anh buông tôi ra, đi qua một bên nghe máy.

“Sao thế? Mới về nước thấy không quen à?”

“Vậy anh qua ăn tối với em.”

Giọng anh, mềm đến mức như được ngâm trong nước.



03

Tịch Dự rời đi.

Tôi không níu kéo.

Vì tôi chẳng có tư cách gì để giữ anh lại.

Mối quan hệ giữa tôi và Tịch Dự, thuần túy là xác thịt, không thể công khai.

Dù tôi đã âm thầm thích anh gần mười năm.

Chắc anh cũng biết, nhưng không để tâm.

Từ bé đến lớn, người thích anh đâu ít, thiếu gì tôi một người.

Hôm sau, anh nhắn tôi mua vài bộ đồ mới, đem đến một địa chỉ.

Người ra mở cửa là Nam Chi.

Cô ấy sững người một lúc rồi hỏi:

“Cô là…?”

“Chào chị, tôi cũng là nghệ sĩ của Húc Nhật Entertainment, tên Tống Tình Đồng.”

“À chào cô, có chuyện gì sao?”

“Tịch tổng nhờ tôi đem ít quần áo đến cho chị.”

Nghe vậy, ánh mắt Nam Chi bắt đầu đánh giá tôi từ đầu đến chân:

“Sao lại là cô mang đến?”

“Tôi không chỉ là nghệ sĩ của Tịch tổng, mà còn là hàng xóm cũ – quen nhau đã mười năm rồi.”

“Vậy à… chưa từng nghe anh ấy nhắc đến.”

Trên đường về, tôi nhắn cho Tịch Dự:

【Việc anh giao xong rồi, em trả lại 200 nghìn.】

Tịch Dự: 【Em không mua gì cho mình à?】

Tôi: 【Em không thiếu.】

Tịch Dự: 【Tiền cứ giữ lại đi.】

Tôi kiên quyết chuyển khoản lại cho anh.

Anh liền gọi tới:

“Mới không gặp nửa tháng mà em khách sáo hẳn.”

“Em chỉ nghĩ… vốn nên như vậy.”

“Là sao?”

“Người lớn với nhau, tình nguyện là đủ. Dính đến tiền bạc thì mất vị.”

Tịch Dự bật cười, có vẻ thấy tôi làm quá:

“Thôi được rồi, em muốn trả thì cứ trả.”

“Còn một chuyện nữa. Nếu một ngày nào đó anh muốn kết thúc… làm ơn hãy nói thẳng với em.”

“Yên tâm.” – Anh ngừng lại một chút, giọng không rõ cảm xúc – “Chắc cũng sắp rồi.”



04

Tịch Dự thời đại học từng tham gia chương trình trao đổi sinh viên, ra nước ngoài học thêm.

Về nước xong liền thành lập Húc Nhật Entertainment.

Lúc đó anh chỉ mới 22 tuổi.

Tầm nhìn của Tịch Dự rất sắc bén.

Mỗi bộ phim anh đầu tư, hoặc là ăn khách, hoặc là đoạt giải.

Vài năm sau, anh đã nắm trọn cả nghệ thuật và thương mại trong lòng bàn tay.

Chưa đầy ba mươi, anh đã trở thành một thế lực trong ngành giải trí.

Càng khiến người ta ghen tỵ, là vì anh vừa trẻ, vừa tài.

Tịch Dự từ nhỏ đã là thiên tài – tỏa sáng rực rỡ.

Còn tôi – luôn mờ nhạt khi đứng cạnh anh.

Dù vậy, tôi vẫn chẳng thể ngừng bước theo anh.

Từ năm 15 đến 25 tuổi, tôi luôn chạy theo bóng lưng ấy.

May mắn là tôi cũng có chút nhan sắc.

Vừa tốt nghiệp đại học, tôi âm thầm gia nhập công ty anh, lặng lẽ ra mắt.

Rồi tình cờ, trở thành người “thân mật lâu dài” bên cạnh anh.

Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình kiên trì đủ lâu, sớm muộn gì Tịch Dự cũng sẽ thích tôi.

Nhưng giờ… tôi bắt đầu không chắc nữa.

Tịch Dự không phải kiểu người dễ yêu.

Anh nhất định là rất, rất thích Nam Chi.

Mới có thể sau ngần ấy năm, vẫn ký hợp đồng cho cô ấy debut.



Tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Là Văn Tinh gọi đến.

Cô ấy nói: “Chị em làm gì vậy? Nhắn mấy cái WeChat cũng không thèm trả lời.”

“Chị xin lỗi, nãy giờ không nhìn điện thoại. Có chuyện gì à?”

“Cả công ty đang nổ tung rồi này, nữ chính Tuyết rơi hạ chí chốt người rồi.”

“Hả? Sao chị chưa nhận được thông báo?”

“Liên quan gì đến chị đâu?”

Văn Tinh rất thân với tôi, nên nói chuyện chẳng kiêng nể gì.

“Chốt người mới rồi, Nam Chi.”



05

Công ty ra thông báo chính thức.

Trên đó có chữ ký tay của Tịch Dự.

Điều này đồng nghĩa, Nam Chi là người do anh đích thân lựa chọn.

Trong nhóm chat nội bộ, mọi người rôm rả bàn tán.

Chưa từng thấy nghệ sĩ mới nào được đãi ngộ như vậy.

Vừa ký hợp đồng đã làm nữ chính, lại còn do Tịch Dự đích danh chỉ định.

Chẳng lẽ giữa hai người thật sự có gì đó?

Tôi vội vàng chạy đến công ty thì vừa đúng lúc anh tan họp.

Tôi lao thẳng vào phòng làm việc, thư ký không cản kịp.

“Sao em lại tới đây?” – Tịch Dự ngẩng lên, “Anh nói rồi mà, tối nay anh đi công tác, không về đâu.”

“Chuyện nữ chính của Tuyết rơi hạ chí là sao đây?”

“Công ty đang muốn nâng đỡ nghệ sĩ mới, khí chất của Nam Chi khá hợp với vai diễn.”

“Nhưng rõ ràng anh đã đồng ý với em rồi!”

Tịch Dự nhíu mày: “Anh từng hứa sao?”

“…”

Môi tôi run rẩy, tuyệt vọng nói:

“Hôm anh đi công tác về, ngay tại nhà anh, anh nói rõ ràng với em mà!”

“Xin lỗi, Tình Đồng.”

Anh bước đến, định an ủi tôi.

“Là anh quên mất, lỗi của anh. Em xem các dự án khác của công ty, có cái nào thích thì anh cho em chọn.”

“Em chỉ muốn Tuyết rơi hạ chí thôi!”

Thật ra tôi biết còn nhiều dự án tốt.

Nhưng không hiểu sao, tôi chỉ muốn tranh lấy vai này – như một cách để giữ thể diện cho chính mình.

Sắc mặt Tịch Dự trầm xuống:

“Thông báo đã phát đi rồi, không thể rút lại.”

“Tại sao không thể?!”

“Anh đang quản cả trăm con người, lời nói không thể thất tín.”

“Vậy thì có thể tùy tiện tổn thương em sao?!”

Tịch Dự khựng lại, lần nữa cau mày.

“Tống Tình Đồng, anh không hiểu vì sao em lại phản ứng gay gắt như vậy. Anh đã xin lỗi rồi, cũng sẵn sàng cho em chọn bất cứ dự án nào khác. Việc anh bao dung em không có nghĩa là em có thể mãi gây sự.”

Anh dần trở lại vẻ lạnh nhạt, đứng dậy, kéo giãn khoảng cách.

“Giờ anh phải đưa Nam Chi đến Thâm Quyến ghi hình. Chờ anh về rồi tính tiếp.”



06

Tịch Dự vốn luôn ở lại trụ sở công ty,

Đây là lần đầu tiên anh đích thân dẫn nghệ sĩ đi quay show.

Ai cũng hiểu, anh đang chống lưng cho Nam Chi.

Tin đồn giữa hai người lan nhanh như lửa cháy.

Thời đại mạng mà, làm gì còn bí mật.

Một bài đăng từ tài khoản marketing vừa lên, lập tức kéo theo một làn sóng fan couple.

Nam Chi chưa có lấy một tác phẩm ra mắt, đã thu hút được độ hot nhờ tin đồn yêu đương.

Có người bắt gặp họ đi cùng nhau ở Thâm Quyến, chụp ảnh rồi đăng lên Weibo.

Ngày bức ảnh đó leo lên hot search, tôi chính thức chấm dứt hợp đồng với công ty.

Hợp đồng của tôi khác người – là loại linh hoạt.

Xem như đặc quyền Tịch Dự dành cho một người quen cũ như tôi.

Tôi muốn đi lúc nào cũng được.

Tôi từng định nghiêm túc nói lời chia tay với anh.

Nhưng rồi chợt nhận ra, tôi thậm chí còn không có tư cách để nói chia tay.

Vậy thì thôi.

Chỉ có Văn Tinh là không nỡ: “Tình Đồng, em đi với chị nhé?”

“Không, em ở lại đi. Hiện giờ trong giới này không có công ty nào đãi ngộ tốt bằng Húc Nhật đâu. Đừng dại mà rời đi.”

“Nhưng em…”

“Đừng nói nữa. Cố gắng lên. Tương lai, chúng ta gặp nhau ở đỉnh cao.”

Văn Tinh rơm rớm nước mắt:

“Chị còn chưa nói rõ, rốt cuộc vì sao lại quyết định rời đi?”

“Mệt rồi.”

Tôi không giải thích thêm, nhưng có lẽ cô ấy đã đoán được.

Văn Tinh ôm chặt tôi:

“Chị em, rời xa gã đàn ông tệ bạc, chị nhất định phải hạnh phúc.”

“Nhất ngôn cửu đỉnh.”

Tối hôm đó, tôi kéo vali rời khỏi Bắc Kinh.

Tất cả đồ đạc để ở nhà Tịch Dự, tôi đều vứt đi hết.

Khi tàu bắt đầu lăn bánh, nước mắt tôi ào ạt tuôn ra.

Nhưng tôi biết, đó là quyết định đúng đắn nhất đời mình.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!