Lão Phật Gia Gả Cháu - Chương 1
Tết đến nơi rồi mà mẹ kế cứ dí tôi chuyện cưới xin, bực quá nên tôi ngừng luôn việc cập nhật truyện.
Hôm sau, dưới nhà tôi bỗng xuất hiện hai chiếc siêu xe bóng loáng.
Bước xuống là một bà lão khí chất ngời ngời, tay trái kéo theo một anh chàng sinh viên ngoan hiền, tay phải dắt theo một tổng tài chân dài mét tám:
“Xin hỏi, có phải là tác giả đại đại không? Tôi là fan cứng của cô, ‘Thiếu nữ nghỉ hưu Bách Ức Giang’ đây!”
“Ngài… là Bách Ức Giang???” Tôi đơ người.
“Đúng rồi!” Bà ấy phấn khích nắm chặt tay tôi, “Đây là cháu trai tôi, còn trẻ đẹp tươi non, bên kia là con trai tôi, tổng tài tài giỏi.
“Cô cứ chọn đi! Chốt đơn ai cũng được, yêu đương nhanh gọn….sau đo tôi năn nỉ cô tiếp tục cập nhật truyện đi mà!”
1
Cận Tết, mẹ kế lại bắt đầu làm trò.
Bà ta thì thầm bên tai bố tôi, nói muốn giới thiệu cho tôi một anh chàng “chất lượng cao”.
Thực ra là một ông chú lớn tuổi, hơn tôi tận một giáp.
Tức không chịu nổi, tối qua tôi đã cãi nhau một trận lớn với bà ta.
Sáng sớm hôm sau, bà ta cố tình hẹn người đó đến nhà.
Không biết gì, tôi mặc đồ ngủ ra nhà vệ sinh, vừa vặn chạm mặt một người đàn ông xa lạ trong phòng khách.
Tôi hoảng hốt chạy về phòng, đóng cửa lại, đầu ong ong như muốn nổ tung.
Ngoài cửa vang lên giọng nói đắc ý của mẹ kế:
“Dì nhỏ à, cô gái lúc nãy chính là Lộ Lộ nhà tôi.”
Một giọng nữ khác tiếp lời, nghe mà sởn da gà:
“Cô bé để mặt mộc trông cũng tạm ổn. Nhưng giờ này rồi mà vẫn còn mặc đồ ngủ à?”
Người này không ai khác chính là Diệp Kim Phượng – em gái của mẹ kế.
Còn cái ông chú được giới thiệu cho tôi, chính là con trai bà ta.
Trước đây, bà ta từng tái hôn với một ông Tây, sống ở nước ngoài vỏn vẹn hai năm rưỡi.
Vậy mà về nước, bà ta lại diễn bộ dạng “tôi quên tiếng Trung mất rồi”, còn cố tình nói chuyện bằng giọng lai ngoại quốc.
Đúng là đỉnh cao của sự màu mè.
Mẹ kế thì lại hết lời tâng bốc, mở miệng ra là “dì nhỏ” một cách đầy nịnh nọt:
“Ây da, dì nhỏ à, giờ giới trẻ cuối tuần ai mà chẳng thích ngủ nướng chứ?”
Diệp Kim Phượng bĩu môi:
“Lan Phương, tôi thấy cô chiều con bé kế này quá rồi.
Cũng là người trẻ, nhưng con trai tôi từ nhỏ đã không thích ngủ nướng.
Ngày nào cũng dậy đúng sáu giờ, còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức.”
Mẹ kế gật gù tán thưởng:
“Bảo sao thằng bé giỏi thế! Nghe nói mới nhảy việc vào một trong top 100 công ty hàng đầu quốc gia? Còn làm quản lý đúng không?”
Diệp Kim Phượng nhếch môi, vênh mặt:
“Không phải quản lý, mà là CEO cấp cao. Khác hẳn đám quản lý bình thường.”
Mẹ kế cười đến mức miệng không khép lại nổi:
“CEO cấp cao? Thế lương năm bao nhiêu vậy ta…?”
Tôi thay đồ xong, bước ra phòng khách, cười nhạt nhìn người đàn ông trung niên trên sofa:
“Chú ơi, CEO là chức danh cao nhất của một công ty, không phải ‘cấp cao’ như cô nói đâu.
Nếu đúng là công ty top 100 quốc gia, vậy CEO hay quản lý cấp cao, tra mạng là thấy ngay.”
Người đàn ông trung niên lập tức lúng túng gãi đầu:
“Ơ… Mẹ à, con nghĩ mẹ hiểu nhầm rồi. CEO là sếp của con…”
Anh ta càng gãi, mái tóc vốn đã thưa thớt lại càng rối bù, để lộ cả da đầu bóng nhẫy.
Diệp Kim Phượng lườm tôi:
“Xì, một đứa suốt ngày ở nhà không đi làm thì biết cái gì?”
Ồ, lại thêm một người cùng hội cùng thuyền với mẹ kế đây.
Hôm nay tôi rảnh lắm, không dạy cho bọn họ một bài học thì hơi phí thời gian.
Tôi cầm một nắm hạt dưa, ngồi xuống ghế.
Mẹ kế thấy tôi bỗng nhiên hợp tác, lập tức hào hứng giới thiệu:
“Dì nhỏ à, con bé Lộ Lộ nhà tôi có đi làm đấy, nó viết tiểu thuyết!”
Chưa nói hết câu đã bị Diệp Kim Phượng ngắt lời:
“Viết tiểu thuyết á? Tôi biết mà, bây giờ bao nhiêu công nhân thất nghiệp, không đi chạy shipper thì cũng đổ xô lên mạng viết truyện.
Mấy cái nghề đó thì kiếm được bao nhiêu đâu!”
Tôi lờ bà ta đi, quay sang hỏi người đàn ông đối diện:
“Anh là Tống Kiến Quốc đúng không? Thôi đừng bàn chuyện thu nhập của tôi, trước hết nói về thu nhập của anh đi.”
Hắn tự tin đáp ngay:
“Tôi lương năm 300k ~ 1,1 tỷ. Mới mua một chiếc Mercedes GLA trả thẳng đây.
Sau khi kết hôn, mỗi tháng tôi đưa em 5k.
Em chỉ cần lo tiền ăn uống trong nhà, còn điện nước gas tôi trả hết.
Tiền mua đồ ăn còn dư, em thích thì cứ mua quần áo, mỹ phẩm.”
Hắn nói càng lúc càng đắc ý, ưỡn ngực lên thể hiện sự tự tin.
Nhưng có vẻ vẫn thấp hơn mẹ hắn nửa cái đầu.
Diệp Kim Phượng nghe con trai nói xong, càng thêm tự hào:
“Lộ Lộ, nghe thấy chưa? Kiến Quốc nói rồi, sau khi cưới em không cần đi làm, chỉ cần chăm chồng dạy con, tận hưởng cuộc sống sung sướng.
Nó lương năm 300k, nuôi em quá dư dả rồi!”
Tôi cười:
“Bác ơi, cháu có thu nhập riêng mà.
Tiền nhuận bút mỗi tháng 300k, chưa tính tiền quà tặng từ fan.”
“Chém gió gì thế? Cô mà kiếm được 300k một tháng?”
Diệp Kim Phượng bật cười ha hả, con trai bà ta cũng cười theo.
Mẹ kế cũng không nhịn được:
“Lộ Lộ, đừng đùa nữa.
Dì nhỏ và biểu ca lần này đến là nghiêm túc muốn làm quen với con đấy.”
Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười:
“Con cũng nghiêm túc mà.
Tính cả quà tặng của fan thì còn hơn 300k ấy chứ.”
Nhắc đến fan ruột của tôi, đó mới là một đại gia thực thụ.
Mỗi lần cô ấy tặng quà, tôi đều tưởng hệ thống tác giả bị lỗi.
Danh sách dài dằng dặc, phải đếm mãi mới hết.
Nhưng tôi chưa từng nhận lấy một xu.
Vì… thật sự không dám nhận.
Số tiền đó quá lớn.
Sau nhiều lần từ chối, vị fan đại gia này bắt đầu giúp tôi vote bảng xếp hạng.
Thật lòng mà nói, nếu không có cô ấy, với mấy bộ truyện cẩu huyết tôi viết, đúng là khó mà kiếm được chừng ấy tiền.
Tôi chợt nhớ ra:
“À đúng rồi, tháng Năm vừa rồi tôi mới mua một căn hộ ở trung tâm, trả thẳng 100%.”
Nói xong, tôi đặt hợp đồng mua nhà và chìa khóa mới lên bàn trà, tiếp tục nhấm nháp hạt dưa:
“Vốn định sau Tết mới dọn qua, nhưng gần đây khu này có nhiều chó hoang sủa quá, tôi quyết định mai dọn luôn.”
Mẹ kế đột nhiên cứng đờ, không cười nổi nữa.
Bà ta mở hợp đồng ra xem, thấy tên khu chung cư thì trợn tròn mắt:
“Lam Đỉnh Danh Quận? Một mét vuông phải 70-80k!
Thật sự là con tự mua?”
Tôi cười nhẹ:
“Không lẽ mẹ mua giùm con?”
Tống Kiến Quốc đen mặt:
“Giả thôi. Giờ mấy cái này làm giả dễ mà.”
Hắn nghiến răng tiếp:
“Khu đó, tôi làm lụng mấy năm vẫn chưa mua nổi, cô ở nhà ăn bám thì lấy đâu ra tiền?”
Diệp Kim Phượng hất cằm, giọng đầy khinh thường:
“Đúng vậy, nhất định là giả.
Nếu cô thực sự giỏi như thế, mẹ cô đã không đi than khắp nơi rằng con gái bà ấy lớn thế này rồi mà chưa kiếm nổi một thằng bạn trai.”
Đến hôm nay tôi mới mở mang tầm mắt.
Tưởng mẹ kế tôi đã là đỉnh của chóp, không ngờ bà cô này còn vô liêm sỉ hơn.
Tôi tức quá bật lại ngay:
“Không phải tôi không tìm được bạn trai, mà là tôi không thích yêu đương.”
Diệp Kim Phượng ôm bụng cười lăn:
“Oh my god!
Nói như thể cô muốn yêu ai, là có cả hàng dài đàn ông chờ cô chọn ấy.
Đúng là con gái viết tiểu thuyết có khác, suốt ngày mơ mộng!
Thực tế mà nói, cô kiếm đâu ra người tốt hơn Kiến Quốc nhà tôi? Được anh ấy để ý, cô nên thấy may mắn mới phải!”
Tôi vừa cầm cây chổi lên, định quét đám người này ra khỏi nhà, thì chuông cửa vang lên.
Mẹ kế vội chạy ra mở cửa, một lúc sau lại hớt hải chạy vào.
Bà ta nhìn tôi như thể không tin vào mắt mình:
“Lộ Lộ, có người tìm con.”
Diệp Kim Phượng lại chen vào:
“Shipper hay nhân viên giao đồ ăn?
Thanh niên bây giờ nên bớt ăn đồ fast food lại, toàn thứ không lành mạnh.”
Nhưng lần này, mẹ kế tôi bất ngờ ngắt lời bà ta.
“Dì nhỏ… Trước cửa nhà tôi có hai chiếc siêu xe, người trên xe xách theo một đống quà hàng hiệu.
Lộ Lộ, mau ra xem đi!
Còn có hai anh đẹp trai như minh tinh nữa…”
Mẹ kế lắp bắp miêu tả, thành công thu hút sự chú ý của Diệp Kim Phượng và con trai bà ta.
Tôi cũng tò mò, liền đi ra xem.
Tưởng mẹ kế nói quá lên, nhưng vừa bước ra cửa, tôi lập tức đơ người.
Hai chiếc Maybach đỗ song song bên cạnh bồn cây xanh, nổi bần bật giữa dàn xe Volkswagen bình dân của khu chung cư.
Còn những vị khách trước mặt tôi, từ gu ăn mặc cho đến mùi nước hoa họ dùng, đều toát lên khí chất xa hoa.
2
“Xin chào, xin hỏi cô có phải 『Bà tôi thường quạt Triệu Chỉ Dung』 không?”
Một bà lão khí chất ngời ngời, khoác áo dạ màu xanh rêu, mỉm cười nhìn tôi.
“Phụt!”
Lời bà vừa dứt, phía sau đã vang lên một tiếng cười khẽ.
Một chàng trai tầm đôi mươi, mặt trắng trẻo, vì cố nhịn cười mà hơi ửng đỏ.
Cậu ấy cao ráo, đường nét sáng sủa, đẹp trai cực kỳ.
Đôi mắt vừa cười vừa sâu thẳm, nhìn con chó cũng phải thấy tình cảm.
Tôi cưỡng ép bản thân dời tầm mắt khỏi cậu ta, nghiêm túc đáp:
“Vâng, tôi đây.”
“Cuối cùng cũng gặp được tác giả đại đại rồi!”
Bà lão kích động nắm lấy tay tôi, cười vui vẻ:
“Tôi là fan ruột của cô – 『Thiếu nữ nghỉ hưu Bách Ức Giang』.”
“Ể??? Bà là Bách Ức Giang???”
Tôi sửng sốt:
“Là vị đại gia luôn viết review dài cả trăm chữ để động viên tôi, còn thảo luận tình tiết truyện cùng tôi ấy hả?”
“Đúng thế, chính là tôi đây.
Có điều, gặp trực tiếp rồi thì giấu tuổi cũng chẳng được nữa.
Tôi chẳng phải gì mà ‘chị gái’, sau này cứ gọi tôi là bà hoặc bà nội cũng được.”
Bà ấy kéo tay tôi, ánh mắt chân thành:
“Đại đại, tôi thích nhất mấy bộ truyện tranh giành tình yêu trong giới hào môn của cô.
Mỗi ngày vui nhất chính là chờ cô ra chương mới…”
“Vâng, đến mức để thức đêm đọc truyện mà rút hết camera an ninh trong nhà đấy.”
Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng đầy từ tính vang lên, mang theo chút oán trách.
Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt sắc bén của một người đàn ông.
Trong lòng chỉ có một câu: Má ơi, lại gặp hàng cực phẩm nữa rồi!
Khuôn mặt lạnh lùng, cấm dục, lại mang nét phong trần trưởng thành.
Dáng người tỉ lệ hoàn mỹ với bờ vai rộng, eo thon, chân dài miên man.
Quần áo hàng hiệu tinh tế, vừa kín đáo, vừa toát lên vẻ quyền quý.
Giữa mùa đông, khí chất vẫn chẳng hề bị che giấu, đủ sức sánh ngang với người mẫu nam quốc tế.
Tôi nhịn không được hỏi:
“Anh là…?”
Người đàn ông hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn bà lão rồi mới mở miệng:
“Triệu Chỉ Dung.”
“Hả?” Tôi suýt tưởng mình nghe nhầm. “Triệu Tử Long?”
Người đàn ông đẩy nhẹ gọng kính bạc, giọng điệu nhàn nhạt:
“Chỉ trong ‘thích hợp’, Dung trong ‘không thể nghi ngờ’.”
Bà lão hào hứng giới thiệu:
“Chỉ Dung là con trai út của tôi.
Lúc nhỏ nghịch như khỉ, lớn lên thì thay đổi hoàn toàn.
Mấy công ty nó quản lý đều phát triển cực kỳ tốt.”
Bà ấy quay sang chàng trai trẻ bên cạnh:
“À đúng rồi, còn đây là cháu ngoại tôi.
Năm nay đang học đại học.
Giang Dịch, qua đây chào chị tác giả đi con.”
“Chào chị.”
Giang Dịch ngoan ngoãn chào tôi, rồi ghé sát tai tôi, cười khúc khích:
“Chị làm sao biết bà em thường quạt Triệu Chỉ Dung thế?”
“…”
Đột nhiên, tôi hiểu ra tại sao cậu ta lại cười lúc nãy.
Liếc trộm Triệu Chỉ Dung một cái, suýt nữa cũng bật cười theo.
Triệu Chỉ Dung bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của tôi, khẽ nhếch môi:
“Mẹ, có vẻ Giang Dịch khá hợp với cô tác giả này nhỉ?
Không còn chuyện gì nữa, con về công ty trước đây.”
“Đứng lại!”
Bà lão kéo mạnh Triệu Chỉ Dung lại, đẩy anh ta về phía tôi:
“Người ta còn chưa chọn, anh vội cái gì?”
“Ờm… xin hỏi bác định cho con gái tôi chọn cái gì vậy?”
Từ nãy đến giờ không chen vào được câu nào, mẹ kế cuối cùng cũng không nhịn nổi, vội vàng tiến lên, thân thiết khoác tay tôi để lấy lòng bà lão.
“À, quên tự giới thiệu.
Tôi là mẹ của Bạch Lộ, con bé…”
“Ồ, hóa ra cháu tên là Bạch Lộ à?
Không chỉ xinh đẹp mà tên cũng hay nữa.”
Bà lão lập tức kéo tôi sang đứng cạnh mình, dứt khoát tách tôi ra khỏi mẹ kế.
“Quá khen ạ, Bách Ức Giang chị gái…”
Bà lão hơi đỏ mặt, cười nói:
“Ây da, vẫn gọi tôi là bà nội đi.”
“Vậy được rồi, bà nội.”
Bình luận
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!