Đăng Nhập Đăng Ký

Luyện Yêu - Chương 1

Mười tám tuổi, mùa hè năm đó, Thương Nghiễn dẫn tôi lén nếm trái cấm.

Tôi nhịn đau, nhưng thầm vui cả đêm, nghĩ rằng sáu năm thầm thương trộm nhớ cuối cùng cũng thành trái ngọt.

Cho đến sáng hôm sau, tôi nghe bạn của anh ấy chế nhạo:

“Được đấy, hoa khôi lớp cũng bị cậu khai phá rồi.”

Tôi có chút xấu hổ, định lặng lẽ rời đi.

Lại nghe Thương Nghiễn đáp lời một cách hờ hững:

“Muốn theo đuổi hoa khôi trường, sợ cô ấy chê tôi thiếu kinh nghiệm.

Thôi thì dùng Thời Vi để luyện kỹ thuật trước.”

Tôi không nói gì, đến phút cuối, âm thầm đổi nguyện vọng từ Bắc Kinh sang Quảng Châu.

1

Lời của Thương Nghiễn như một tia sét giữa trời quang, giáng thẳng xuống tôi mà không chút phòng bị.

Đầu óc tôi lập tức trống rỗng.

Giữa buổi trưa hè nóng bức, tôi lại cảm thấy lạnh buốt toàn thân.

Trong lớp, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục, vài người hình như sững lại một chút, rồi mới nói tiếp:

“Quả nhiên vẫn là cậu Thương, hoa khôi lớp cũng chỉ xứng để luyện tay nghề.”

“Vậy chẳng phải cô ấy giống như mấy tỳ nữ hầu phòng trong các gia đình quyền quý thời xưa sao?”

Thương Nghiễn không để tâm, cười nói:

“Nói bậy bạ gì đấy, cô ấy cũng đâu thiệt thòi gì.”

Lập tức có người hùa theo:

“Phải, phải, đúng là hoa khôi lớp hơi gầy thật, so với hoa khôi trường thì dáng người… đúng là kém xa.”

Thương Nghiễn không vui, vứt quyển sách trong tay ném qua, ngắt lời người kia:

“Lúc đó chỉ là nhất thời bồng bột, không khí đều đến mức đó rồi, hơn nữa tôi thấy cô ấy cũng kìm nén khổ sở lắm…”

Mấy người hiểu ý không nói nữa, chỉ cười đùa trêu chọc:

“Không ngờ hoa khôi lớp lại là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.”

“Chậc chậc, vẫn là cậu Thương có sức hút quá lớn, miếng thịt đưa tận miệng không ăn thì phí quá.”

“Hoa khôi lớp quấn lấy cậu Thương bao năm, cũng xem như đạt được ý nguyện, chắc chắn là muốn đè cậu xuống từ lâu rồi.”

Tiếng cười trong phòng rõ ràng lớn hơn.

Tôi cắn chặt môi, siết chặt tay thành nắm đấm.

Dùng hết sức mới đứng vững, không gục ngã ngay trước cửa lớp.

Cuối hành lang, tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một gần.

Tôi giật mình bừng tỉnh, vội vã chạy trốn khỏi hiện trường.

Trong lúc hoảng loạn, tôi chui vào một buồng trong nhà vệ sinh.

2

Những giọt nước mắt đau đớn và tủi nhục đã sớm tràn đê.

Từng lời của Thương Nghiễn, như con dao sắc bén lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi.

Chúng gần như phá hủy toàn bộ lòng tự tôn của tôi.

Nếu không phải chính tai nghe thấy, tôi không thể tin rằng người đêm qua cùng tôi dây dưa không rời, lại có thể là cùng một người như vậy.

Hóa ra, không yêu cũng có thể làm những chuyện thân mật như thế.

Ngay cả lúc cuồng nhiệt nhất, mất lý trí nhất, cũng vẫn có thể nói dối lừa người.

Ngây ngốc nghĩ rằng trái ngọt mình hái được, hóa ra chỉ là trò cười trong miệng người khác.

Tôi khóc càng lúc càng đau lòng.

Nhưng ngay cả khóc lớn một chút cũng không dám, toàn thân run rẩy không ngừng.

Phải một lúc lâu sau, điện thoại mới rung lên báo tin nhắn.

Là Thương Nghiễn.

“Em tự bắt xe về trước đi, tối nay lớp anh có tiệc, không tiện đưa em.”

Tôi không trả lời.

Anh ấy lại nhắn thêm một câu:

“Thuốc tránh sau hôm qua, em nhớ tự đi mua nhé, hôm nay anh bận. Nhất định phải uống đấy, ngoan.”

Tôi nhìn chằm chằm vào hai dòng tin nhắn này, không nói được lời nào.

Tối qua, từ chập tối đến sáng sớm, Thương Nghiễn hết lần này đến lần khác làm khổ tôi.

Cuối cùng cả hai đều mệt lả, trước khi ôm tôi ngủ, anh ấy còn thì thầm hai lần:

“Lần đầu anh không chuẩn bị đủ, ban ngày nhất định sẽ mua thuốc cho em.”

Anh thậm chí còn dặn dò tôi, con gái phải biết bảo vệ bản thân, nhất định phải uống thuốc, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến cơ thể.

Lúc đó tôi còn nghĩ, anh ấy thật có trách nhiệm, cuối cùng tôi cũng đợi được hạnh phúc của mình.

Nhưng giờ đây…

Trong thoáng chốc, tôi tỉnh táo lại hơn nhiều.

Tôi cố siết chặt tay mình, ép bản thân ngừng khóc.

Lau khô nước mắt, tôi chỉnh lại quần áo rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Không đủ can đảm đi đến hiệu thuốc, tôi chỉ dám mua thuốc qua mạng.

Đợi shipper để thuốc ở cửa, rất lâu sau tôi mới dám len lén ra lấy về.

Nuốt viên thuốc vào miệng trong nước mắt, tôi như mất hết sức lực, chỉ biết ngồi bệt trên thảm, nhìn vào khoảng không vô định.

Từ lúc chuyển đến căn nhà sát bên Thương Nghiễn, tôi như chiếc đuôi nhỏ lẽo đẽo đi theo anh suốt mười năm.

Tôi chưa từng nghĩ đến một thế giới không có anh ấy sẽ ra sao.

Cũng không dám tưởng tượng.

Nhưng từ giờ trở đi, chỉ còn lại mình tôi.

Ngoài cửa sổ kính lớn, ánh đèn lần lượt bật lên, rồi tắt dần.

Không biết đã bao lâu, cô bạn thân Mộc Mộc gọi video cho tôi.

“Vi Vi, sao tối nay cậu không đi cùng Thương Nghiễn đến buổi tiệc lớp bọn tớ?

“Cô bạn Trạm Hựu Tình bên lớp Văn lại đến, nhân lúc cậu không có mặt, cứ quấn lấy Thương Nghiễn. Hai người họ đang làm trò khiến người ta buồn nôn kia kìa.”

Nói xong, Mộc Mộc xoay camera về phía góc phòng.

3

Trong góc tối mờ mờ của phòng bao, Thương Nghiễn và hoa khôi Trạm Hựu Tình ngồi sát bên nhau.

Tối nay, Trạm Hựu Tình mặc một chiếc áo crop-top hở rốn và váy bò ôm sát, làm nổi bật vòng eo nhỏ và đôi chân dài.

Hai người họ rõ ràng tách biệt với những người xung quanh.

Ngay cả khi nói chuyện, cũng như đang thì thầm bên tai nhau.

Qua màn hình, tôi vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí mập mờ giữa họ.

Lồng ngực tôi bỗng nhiên thắt lại.

Buổi chiều Thương Nghiễn mới nói muốn theo đuổi, xem ra buổi tối đã thành công rồi.

Trong trò chơi “đại mạo hiểm”, Trạm Hựu Tình rút phải thử thách “nam trên nữ dưới hít đất”, cần chọn một người con trai để phối hợp.

Không ngoài dự đoán, Thương Nghiễn lập tức đứng ra.

Mọi người bắt đầu ồn ào, cổ vũ.

Trạm Hựu Tình đỏ mặt, ngoan ngoãn nằm xuống ghế sofa.

Thương Nghiễn chống tay phía trên cô ấy, một hơi làm mấy chục cái hít đất.

Anh ấy rất kiềm chế, cố gắng không chạm vào cơ thể Trạm Hựu Tình.

Cho đến lần cuối cùng, không biết là vì kiệt sức hay cố ý, anh ấy không chống nổi nữa, cả người đổ xuống, đè lên Trạm Hựu Tình.

Tiếng la hét xung quanh vang lên dữ dội, suýt nữa thổi bay cả mái nhà.

Mặt Thương Nghiễn và Trạm Hựu Tình đỏ bừng.

Giữa những tiếng cổ vũ điên cuồng, Thương Nghiễn cúi đầu, trực tiếp hôn Trạm Hựu Tình.

Hai người không để ý ai, hôn kiểu Pháp đầy nồng nhiệt.

Nụ hôn kéo dài đến ba phút, mãi mới miễn cưỡng tách ra.

Ba phút dài đằng đẵng đó, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, đến mức ngây dại, suýt quên cả thở.

Trái tim tôi như bị xé toạc, đau đớn đến tột cùng.

Tôi muốn khóc, nhưng buổi chiều đã khóc quá nhiều, cơ thể mất nước, không còn nổi nước mắt để rơi.

“Chậc chậc chậc, Vi Vi, cậu thấy rõ chưa? Người ta hôn đắm đuối thế kia, anh ta mê mệt thật rồi.”

Mộc Mộc cảm thán, rồi xoay màn hình, ra khỏi phòng bao.

Cô tìm một góc yên tĩnh, nghiêm túc khuyên tôi:

“Vi Vi, cậu đừng trách tớ, nếu không để cậu tận mắt nhìn thấy, cậu sẽ không bao giờ chịu buông tay.”

Giọng tôi khàn đặc, phát ra âm thanh yếu ớt đến khó nghe.

“Ừ, tớ không trách cậu.”

Tất cả là lỗi của tôi, ngốc nghếch suốt bao năm qua.

Tưởng rằng chỉ cần được phép ở bên Thương Nghiễn, vị trí đó mãi mãi thuộc về tôi.

“Tớ thật sự không chịu nổi Thương Nghiễn, biết rõ cậu thích anh ta nhiều năm như vậy mà vẫn giả vờ ngây thơ, câu kéo cậu, nhìn cậu lún sâu từng chút một.

“Vừa nãy cậu cũng thấy rồi, tớ thực sự mong cậu suy nghĩ kỹ. Đừng để lên đại học lại bị anh ta làm lỡ thêm bốn năm nữa…”

“Sẽ không đâu, Mộc Mộc.”

Tôi ngắt lời cô, bình thản nói.

“Tớ sẽ không cho bản thân thêm bất kỳ cơ hội nào nữa.

“Mộc Mộc, tớ đã quyết định rồi. Tớ sẽ cùng cậu đến Quảng Châu học đại học.

“Nhưng cậu phải hứa, tạm thời giữ bí mật giúp tớ.”

4

Nói xong, để không cho mình có cơ hội do dự, tôi mở máy tính ngay trước mặt cô.

Không chần chừ giây nào, ngay trước hạn chót, tôi sửa nguyện vọng đầu tiên thành ngôi trường danh tiếng ở Quảng Châu.

Mộc Mộc vui mừng nhảy cẫng lên tại chỗ.

Cô đã năn nỉ tôi chọn cùng trường từ lâu.

Nhưng ngay từ đầu cấp ba, tôi đã hứa với Thương Nghiễn sẽ cùng nhau cố gắng, sau kỳ thi đại học sẽ tay trong tay đến Bắc Kinh.

Nơi đó có ngành hàng không mà anh ấy mơ ước từ nhỏ.

Vì thế, dù tôi không thích cái lạnh miền Bắc và không có hứng thú với ngôi trường kỹ thuật ấy, tôi vẫn luôn coi nó là mục tiêu suốt ba năm.

Là hàng xóm nhiều năm, cả hai gia đình đều ủng hộ việc chúng tôi cùng nộp đơn vào một trường đại học.

Bao gồm cả tôi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi và Thương Nghiễn sẽ trở thành một đôi khi trưởng thành.

Nhưng giờ đây, tôi không còn bất kỳ lý do nào để đến Bắc Kinh nữa.

Hoặc đúng hơn, sau hôm nay, nếu tôi vẫn tiếp tục bám lấy Thương Nghiễn như trước, ngay cả chính tôi cũng không thể tha thứ cho mình.

Giờ tôi chỉ muốn chạy trốn càng xa càng tốt, đi đâu cũng được, miễn không có Thương Nghiễn.

Anh ấy ở miền Bắc, vậy tôi sẽ chọn miền Nam.

5

Trước khi đi ngủ, tôi xả đầy nước vào bồn tắm, muốn rửa sạch mọi thứ khỏi bản thân.

Nhưng khi cởi đồ, những vết bầm tím trên da vẫn còn rất rõ.

Ký ức về đêm qua lại không kiểm soát được ùa về.

Sự nóng bỏng trên làn da của chàng trai khi ôm chặt lấy tôi, hơi thở gấp gáp bên tai lúc anh ấy động tình, tất cả như vẫn quẩn quanh đâu đây.

Tôi lắc đầu thật mạnh, muốn xua tan những hình ảnh lố bịch ấy.

Tôi lấy chiếc khăn tắm thô ráp nhất, chà đi chà lại lên làn da mình, đến khi toàn thân đỏ ửng mới dừng lại.

Cố gắng một cách vụng về để xóa bỏ ký ức đáng xấu hổ nhất trong đời mình.

Kết quả là cơn đau khiến tôi cả đêm không thể ngủ nổi.

Thương Nghiễn quả nhiên cũng không nhắn thêm bất kỳ tin nào.

Cắt đứt thói quen sáu năm qua, từ khi có điện thoại, chúng tôi chưa bao giờ quên nói lời chúc ngủ ngon mỗi tối.

Như thế cũng tốt.

Dù sao sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến.

Vậy thì bắt đầu từ tối nay cai nghiện anh ta vậy.

Tôi mơ màng mãi đến gần sáng mới thiếp đi.

Sáng hôm sau, khi tôi còn đang ngủ say, chợt cảm giác như có ai đó đặt một nụ hôn nhẹ lên trán mình trong mơ.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!