Đăng Nhập Đăng Ký

Mạn Thuyền Hai Tên - Chương 1

1.

Chu Tự tặng tôi một chiếc du thuyền, tiện thể bày một ván cờ.
Lúc tôi đến nơi, vừa khéo bắt gặp anh ta đang ôm hôn một cô minh tinh mới nổi.

Tôi lặng lẽ quay đi, bước lên boong tàu, gió biển lùa qua mặt.

“Cô là bà Chu sao?”

Tôi quay đầu lại – chính là cô minh tinh vừa rồi còn đang dính chặt lấy Chu Tự.

Khuôn mặt cô ta còn non nớt nét sinh viên mới ra trường, nhưng lại cố phủ lên một lớp trang điểm quá đậm. Không những không khiến cô ta trông quyến rũ hơn, ngược lại càng lộ rõ vẻ lòe loẹt thiếu tinh tế.

Thấy tôi nhìn, cô ta vuốt tóc một cách điệu đà, giọng nói lộ rõ vẻ đắc ý:
“Tôi là bạn gái của Tổng Giám đốc Chu.
Chắc cô đã thấy tôi trên tivi rồi, tôi đóng chính trong bộ phim Giấu Anh Trong Tim đang hot dạo này đó. Vai diễn đó là tài nguyên do Tổng Chu sắp xếp cho tôi đấy.”

Cuộc hôn nhân của tôi và Chu Tự xưa nay vốn là chủ đề buôn chuyện trong giới.
Giờ thì cô bồ nhí trực tiếp tìm tới tận mặt.
Người xung quanh đều dỏng tai hóng chuyện.

Tôi chỉ cười nhạt:
“Cô ký hợp đồng với Tinh Nghệ giải trí 5 năm, mà tôi là cổ đông lớn nhất của Tinh Nghệ. Nếu tôi muốn phong sát cô, thì trong 5 năm tới, cô sẽ không có lấy một cơ hội nào để ngoi lên.”

Lâm Thư Vũ ngẩng cao đầu, tự tin đáp:
“Tổng Chu sẽ không để cô bắt nạt tôi đâu.”

Nhìn vẻ ngây thơ đó, tôi thấy buồn cười.

“Vậy thì cứ thử xem – liệu Chu Tự có ngăn nổi quyết định của tôi không?”

Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.

Ngay khi vừa bước chân vào giới giải trí, Lâm Thư Vũ đã bám lấy Chu Tự.
Vai diễn đầu tay liền là nữ chính, phim vừa lên sóng đã thành hiện tượng chỉ sau một đêm.
Loại người chưa từng bị xã hội vả cho tỉnh mộng, đương nhiên chẳng biết sợ là gì.

Lâm Thư Vũ tức tối, chỉ tay về phía đuôi du thuyền:
“Chị có thấy chữ ‘Vũ’ ở đó không? Đó là chữ ‘Vũ’ trong tên Lâm Thư Vũ của tôi!”

Tôi mặt không cảm xúc:
“Chỉ là trò dỗ dành trẻ con của Chu Tự thôi.”

Cô ta lớn tiếng phản bác:
“Không phải! Là vì không muốn cãi nhau với chị nên anh ấy mới đổi tên tôi thành tên chị đó!”

Tôi khẽ cười lạnh:
“Tôi không cần cái tên vá víu đó.”

“Nhưng việc anh ta chuyển quyền sở hữu du thuyền sang tên tôi thì… làm khá tốt.”

Tôi không buồn phí thêm thời gian với cô ta, xoay người rời khỏi boong tàu, bước lên tầng hai.

2.

Cánh cửa khép hờ, tôi nhìn qua khe nhỏ.

Chu Tự đang ngồi trên sofa, tay kẹp điếu thuốc, dáng vẻ lười nhác, ung dung.
Cậu bạn thân của anh ta – Cận Phóng – không nhịn được liền trêu:

“Một con thuyền mà khắc hai cái tên, lỡ Giang Noãn phát hiện thì nổ banh xác luôn nhỉ?”

Chu Tự giọng hờ hững:
“Cô ta có biết cũng sẽ giả vờ không nghe thấy thôi.”

Trong phòng bao vang lên một tràng cười hùa:

“Nói đúng đấy. Ba năm nay mày cắm sừng như cơm bữa, Giang Noãn ngoài lần đầu gây gổ, về sau chẳng phải cũng ngậm miệng chấp nhận chuyện mày nuôi chim nhỏ bên ngoài sao?”

“Dù vậy, A Tự à, mày cũng nên chừa lại cho vợ chút thể diện đi. Hôm nay đưa cả vợ lẫn bồ tới chung một bữa tiệc, lỡ hai người chạm mặt thì để mặt mũi Giang Noãn ở đâu?”

Trong ánh đèn mờ tối, Chu Tự thản nhiên nói:
“Nếu Noãn Noãn thấy Thư Vũ, chắc chắn sẽ tự né, không dám làm ầm lên đâu.”

Cận Phóng liếc anh ta, cười nhạo:
“Hôm trước mày với cô thư ký mới tốt nghiệp bị Giang Noãn bắt tại trận, chuyện bung bét đến tai cả hai nhà Giang – Chu, kết quả là cô ấy bị ba mình mắng cho một trận thê thảm. Giờ còn dám đâm đầu vào à?”

Tôi đứng ngoài cửa, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, ngực đau nhói như bị bóp nghẹt.

Tôi và Chu Tự từng có thời thanh xuân rực rỡ – từ đồng phục đến váy cưới.
Đêm đi đăng ký kết hôn, anh ta vui đến mức say mèm, đỏ hoe mắt, siết chặt tay tôi không buông.

“Noãn Noãn, đời này Chu Tự chỉ yêu mình em. Nếu sau này anh làm gì có lỗi, khiến em rơi một giọt nước mắt thôi, anh sẽ chết không tử tế…”

Chưa kịp để anh nói hết, tôi đã hoảng hốt bịt miệng anh lại:
“Đừng nói bậy. Em tin anh.”

Nhưng rốt cuộc thì sao?

Ba năm hôn nhân, anh ta ngoại tình đến sáu lần.

Lần đầu, tôi khóc đến sưng cả mắt, đập phá sạch đồ trong nhà.
Lần thứ hai, tôi bắt gặp anh ta cùng cô người mẫu nhỏ trong khách sạn, hắt cả ly rượu đỏ vào người anh ta ngay giữa sảnh lớn.

Lần thứ năm anh ta ngoại tình, tôi xông thẳng đến văn phòng làm ầm lên một trận.
Kết quả bị người ta quay clip tung lên mạng, cổ phiếu hai nhà Giang – Chu lao dốc không phanh.



Hôm nay là lần thứ sáu.

Tôi khẽ cười, tháo nhẫn cưới, thả vào ly champagne trên khay mà phục vụ vừa bưng ngang qua.

Đẩy cửa bước vào, cả phòng lập tức im bặt, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

Thấy là tôi, mọi người vội vàng đứng dậy chào hỏi:

“Chị dâu đến rồi, mau ngồi cạnh anh Tự đi!”

“Không cần đâu.”

Tôi chọn một chiếc sofa đơn cạnh Chu Tự rồi ngồi xuống.
Cả phòng nhìn nhau đầy ẩn ý.

Chu Tự hờ hững liếc mắt nhìn tôi, tiện tay gảy tàn thuốc.

Tôi lấy một tập hồ sơ từ túi xách, đặt xuống bàn, đẩy đến trước mặt anh ta.

Chu Tự nhướn mày, không mở ra xem nhưng đã đoán được bên trong là gì.
Anh ta rút điếu thuốc ra khỏi miệng, dụi tắt, bật cười chế giễu:

“Lại giở trò? Anh chẳng vừa tặng em cái du thuyền để xin lỗi rồi à?”
“Nếu em thấy chưa đủ, khu mới ở khu Giang Bắc đang mở bán, em cứ chọn lấy một căn.”

Tôi khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lạnh nhạt, xa cách:

“Anh là người phản bội trước. Tài sản sau hôn nhân tôi bảy, anh ba – cách chia này là công bằng.
Ra tòa, anh chỉ mất nhiều hơn. Nếu không tin, cứ hỏi luật sư của anh.”

Đôi mắt dài hẹp của Chu Tự hơi nheo lại, giọng trầm xuống:

“Nếu em cảm thấy anh dành cho em quá ít thời gian… thì cứ thoải mái mà tìm bạn trai mới đi.
Yên tâm, anh sẽ không nổi giận đâu.”

Câu nói đó – là vì anh ta tin chắc tôi sẽ không bao giờ dám làm thế.
Ngay cả đám bạn thân ngồi xung quanh anh ta cũng nghĩ vậy.

Nhưng lần này… anh ta đoán sai rồi.

Khóe môi tôi cong lên, không giấu nổi vẻ châm biếm:
“Tôi có rồi. Vậy nên, tôi mới muốn ly hôn.”

Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

Không khí trong khoảnh khắc trở nên đặc quánh, nặng nề như bị đóng băng.
Chu Tự nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lạnh buốt như mặt hồ mùa đông, cố dò xem lời tôi có bao nhiêu phần thật.

3.

Tôi ngẩng đầu, đối diện thẳng với ánh mắt đen tuyền của anh ta, từng chữ cất lên rõ ràng:

“Chu Tự, ký đi. Không thì tôi không thể đi đăng ký kết hôn được.”

Chu Tự lập tức hiểu tôi nói thật, anh ta đá mạnh vào chiếc bàn trước mặt, giọng lạnh đến rợn người:

“Giang Noãn, cô lặp lại câu đó lần nữa xem?!”

Cận Phóng ngẩn ra vài giây, vội vàng lên tiếng khuyên can:

“Giang Noãn, bình tĩnh đã, đừng nói mấy lời đùa kiểu này.”

“Đúng đấy, ba năm qua cô với anh Tự đã cùng nhau trải qua bao sóng gió, giờ nói ly hôn chẳng phải quá tổn thương nhau rồi sao?”

Chu Tự dần dần lấy lại bình tĩnh, trong mắt chẳng thấy chút cảm xúc nào:

“Là Thư Vũ vừa mới đến tìm em? Cô ta nói cho em biết chiếc du thuyền này ban đầu được đặt theo tên của cô ta à?”
“Chỉ vì chuyện đó mà em đòi ly hôn?”

Anh ta day trán, bật cười vì tức:

“Từ bao giờ em lại để tâm mấy chuyện vặt vãnh như thế?”

Điện thoại tôi đổ chuông – là Chu Diễn Thần gọi tới.
Anh trai sinh đôi của Chu Tự.

Tôi khẽ cười, bắt máy:

“Em xử lý gần xong rồi, lúc tàu cập bến sẽ đến chỗ anh.”

Chu Tự nhìn nụ cười trên mặt tôi, cảm thấy chướng mắt vô cùng.

Cúp máy, tôi nhìn anh ta, giọng nghiêm túc:

“Ngày mai thư ký tôi sẽ đến lấy bản ly hôn có chữ ký của anh.
Chúng ta chia tay trong yên bình đi, đừng làm ầm lên cho cả hai đều mất mặt.”

Cơn giận vừa tạm lắng của Chu Tự lại bốc lên ngùn ngụt.
Anh ta chộp lấy gạt tàn thuốc bên cạnh, ném thẳng xuống sàn:

“Giang Noãn, cô muốn làm loạn đến bao giờ?!”

Tôi chẳng phải người dễ chịu gì.
Không chút do dự, vớ lấy chai rượu trên bàn ném thẳng về phía anh ta.

Chu Tự nghiêng người tránh kịp, ánh mắt u ám đến đáng sợ.

Đúng lúc ấy, du thuyền cập bến.
Tôi xoay người bước đi, không quay đầu, lên thẳng một chiếc Maybach đen đang đỗ ven bến cảng.

Trong ánh sáng lờ mờ, những người còn trên boong tàu không thấy rõ mặt người đàn ông đang ngồi trong xe.

“Đó là tên mặt trắng dụ dỗ chị dâu hả? Nhìn quen quen vậy…”

“Hình như chiếc xe đó… anh Chu cũng có một cái tương tự mà? Tối quá, không thấy rõ biển số.”

“Nói linh tinh gì vậy, Giang Noãn sao có thể dính líu đến anh ruột của Chu Tự được chứ.
Huống hồ Chu Diễn Thần nổi tiếng là thanh tâm quả dục, chưa từng thân thiết với phụ nữ.”

Nghe đến cái tên đó, đôi mắt nheo hờ của Chu Tự chợt sắc lại, xoay phắt đầu nhìn về phía xe:
“Chu Diễn Thần?”

Cận Phóng vỗ vai anh ta, hạ giọng:

“A Tự! Không chỉ xe giống, mà dáng người phía sau nhìn cũng y chang anh trai cậu.
Mà chiếc Maybach với cấu hình này, cả thủ đô cũng không quá ba chiếc đâu.”

Chu Tự nhìn chằm chằm theo hướng chiếc xe rời đi, ánh mắt tối sầm, sâu như vực.

Anh ta rút ra một điếu thuốc, châm lửa, nhả khói lững lờ vào không trung.

“Đi điều tra gã đó cho tôi.”

Cận Phóng khẽ gật đầu.

“Dạo này cậu nên dành nhiều thời gian cho Giang Noãn một chút. Nếu cô ấy thật sự quyết tâm ly hôn, lúc đó người khóc sẽ là cậu.”

Chu Tự cười khẩy:

“Bị một thằng mặt trắng nói vài câu ngon ngọt, mấy hôm nữa cô ấy bình tĩnh lại sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa đâu.”
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!