Mật Mã Cuối Cùng - Chương 1
Mười tám tuổi, tôi và cậu chủ bí mật yêu nhau.
Chúng tôi đặt ra một mật mã an toàn trong tình yêu.
Nếu một trong hai cảm thấy tổn thương, chỉ cần nói mật mã, mối quan hệ sẽ tạm dừng.
Chúng tôi bên nhau hai năm.
Tôi chưa từng nói một lần nào, nhưng Tư Hàn đã nói ba lần.
Mỗi lần đều là vì có crush mới.
Sau khi có được rồi, anh ấy lại chán và quay về bên tôi.
Lần này, anh ấy để mắt đến một đàn em mới nhập học.
“An Nhiên, tha thứ cho anh. Em biết mà, điểm cuối cùng của anh vẫn là em.”
Tôi mệt mỏi rồi, lần đầu tiên nói ra mật mã an toàn.
1
Lại một lần nữa nghe thấy những lời quen thuộc, khi mùa khai giảng qua đi.
Tư Hàn bị kéo vào nhóm chat tân sinh viên để góp vui.
Một cô gái bị mọi người trêu chọc, yêu cầu đăng ảnh.
Cô ấy xinh đẹp, vừa ngây thơ lại quyến rũ.
Tư Hàn vừa nhìn đã thích.
Vốn chẳng bao giờ hứng thú thể hiện trong nhóm, vậy mà anh ấy chủ động hỏi cô gái đã có bạn trai chưa, có ngại có một người hay không.
Cô gái ngượng ngùng, trả lời bằng tin nhắn thoại. Giọng nói ngọt ngào, bảo rằng chưa có ai.
Hai người ngay lập tức kết bạn.
Tư Hàn còn ngang nhiên tuyên bố trong nhóm: “Từ hôm nay, em ấy thuộc về tôi.”
Không ai được phép trêu chọc cô ấy hay yêu cầu đăng ảnh nữa.
Nhóm chat có năm trăm người, một nửa trong số đó hò reo, chúc mừng hai người thành đôi.
Họ còn yêu cầu Tư Hàn gửi lì xì.
Anh ấy lập tức gửi liền năm mươi hai phong bao lì xì mức cao nhất, khiến cả nhóm bùng nổ.
Anh ấy không biết rằng, tôi cũng ở trong nhóm đó.
Có người nhận ra tôi.
Họ nhắc thẳng tên tôi: “Chẳng phải đây là bạn gái của Tư thiếu sao?”
Tư Hàn gửi tin nhắn thoại trong nhóm, giọng bình thản: “Đừng nói bậy, cô ấy chỉ là con gái của người giúp việc nhà tôi, tôi coi như em gái thôi.”
Sợ có người không nghe tin nhắn thoại, anh ấy còn nhắn thêm một đoạn văn giải thích.
Sau đó, nhắn tin riêng cho tôi:
“An Nhiên, tha thứ cho anh.
Em biết mà, cuối cùng anh vẫn thuộc về em.”
Tôi siết chặt điện thoại.
Không khóc, cũng không rơi nước mắt.
Không phải không buồn.
Chỉ là đã quen rồi.
Tê dại đến mức chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Chỉ vô thức gõ một chữ: “Được.”
2
Tôi và Tư Hàn đều không ở ký túc xá.
Nhà họ Tư cách trường đại học của chúng tôi không xa.
Mỗi ngày, tài xế đều đến đón anh ấy về nhà, tiện thể đón tôi.
Sau khi mẹ tôi qua đời, nhà họ Tư gần như xem tôi là con gái nuôi.
Họ không biết chuyện giữa tôi và Tư Hàn.
Tôi vẫn sống trong căn nhà nhỏ bên cạnh biệt thự nhà họ Tư.
Hôm nay, khi tài xế đến, chỉ có một mình tôi lên xe.
“An An, thiếu gia đâu?”
Tay tôi khựng lại giữa chừng khi đang cài dây an toàn, giọng khẽ khàng:
“Thiếu gia đi tán tỉnh rồi, chúng ta đi trước đi.”
Tài xế cười trêu chọc:
“Lại tán tỉnh nữa à?”
“Thiếu gia nhà chúng ta còn trẻ mà đã yêu bao nhiêu người rồi?”
Tôi nghĩ một lúc, rồi nói: “Không rõ nữa, chú Lý. Đây không phải chuyện chúng ta nên bàn luận.”
Chú Lý hiểu ý nhưng không định dừng lại.
“Sợ gì chứ, trong xe giờ chỉ có hai chúng ta.
“An An, cháu là người thân thiết với thiếu gia nhất, sao lại không biết gì được?
“Theo cháu thì ai có khả năng nhất trở thành con dâu nhà họ Tư?
“Theo chú thấy ấy, An An, cháu xinh đẹp như minh tinh, học lại giỏi, thiếu gia sao phải tìm đâu xa?
“Đúng là gia thế của cháu không xứng với cậu ấy, nhưng ít ra cũng là người hiểu rõ gốc gác.
“Mẹ cháu còn có ơn cứu mạng với cậu ấy, cũng không phải không thể đến với nhau.”
Lòng tôi chợt nhói đau, cảm xúc dồn nén bỗng bùng lên khiến tôi khó chịu vô cùng.
Tôi quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Im lặng, không đáp lại.
Chú Lý thấy tôi không hứng thú, bèn chán nản mà im lặng theo.
“Cháu có khí chất của một tiểu thư đấy, chỉ là quá lạnh lùng thôi. Nếu chủ động một chút, chưa chắc đã không có cơ hội, haizz…”
Khung cảnh ngoài cửa xe vùn vụt lùi lại.
Tôi chỉ nhìn thấy phong cảnh, nhưng chẳng nhớ nổi khuôn mặt của bất kỳ ai.
Chợt nhận ra.
Đối với Tư Hàn, tôi có thể là phong cảnh, cũng có thể là một người xa lạ.
Dù là gì đi nữa, anh ấy cũng chỉ lướt qua.
Chấp niệm bao năm, đủ rồi.
Tối hôm đó, tôi không bật đèn ngủ.
Tư Hàn cũng không đến căn nhà nhỏ nơi tôi ở.
3
Tư Hàn dành cả đêm để theo đuổi đàn em nhưng không thành công.
Càng cố lại càng si mê.
Hôm nay, anh ấy định mang nước tăng lực cho cô ấy trong buổi huấn luyện quân sự.
Tiện thể, mua luôn cho cả trung đội.
Đàn em ấy tên là Lộc Đường.
Người đi mua nước, là tôi.
Anh ấy chưa bao giờ quan tâm chuyện ăn uống, đều do tôi lo liệu.
Ngay cả chuyện theo đuổi con gái, cũng không ngoại lệ.
Chú Lý nói tôi không chủ động, nhưng thực tế không phải vậy.
Tôi chọn cùng chuyên ngành với anh ấy.
Để theo kịp một người sinh ra đã có sẵn mọi điều kiện như anh ấy, tôi đã rất nỗ lực.
Học tập chăm chỉ, sống hết mình.
Sau khi mẹ tôi mất, tôi cố gắng trở thành một người giống bà, chăm sóc Tư Hàn từng chút một.
Tôi đã làm rất tốt, đến mức anh ấy phụ thuộc vào tôi.
Từ năm mười tuổi đến mười tám tuổi, mối quan hệ của chúng tôi thay đổi lúc nào không hay.
Từ việc anh ấy chăm sóc tôi, trở thành tôi chăm sóc anh ấy.
Anh ấy càng ngày càng đòi hỏi, còn tôi thì liên tục nhường nhịn.
Nhường đến bây giờ, tôi chỉ còn lại bản năng chăm sóc anh ấy.
Vậy nên sáng nay, khi anh ấy bảo tôi mua vài thùng nước, tôi chỉ sững lại một giây.
Sau đó, làm theo.
Còn hỏi kỹ xem nước sẽ mang đến đội nào, có cần tôi đưa tới không.
Tư Hàn ngập ngừng một lát.
Rồi nói: “Không cần đâu, anh gọi mấy thằng bạn rồi.
“Em đến thì anh không tiện giải thích.
“Chưa theo đuổi được, đừng để rắc rối thêm.”
Tôi gật đầu, bình thản đáp: “Vậy chúc anh may mắn.”
Trước khi rời đi, anh ấy khẽ ngoắc ngón út vào tay tôi.
Anh ấy hời hợt dỗ dành tôi:
“An Nhiên, giận à?”
“Không cần đâu, em biết mà, anh chỉ muốn tìm chút mới mẻ thôi.”
Tôi rút tay lại, nhếch môi cười nhạt.
“Không giận, đây là việc em nên làm.”
“Anh mau đi đi, trễ rồi đàn em sẽ giận đấy.”
Tư Hàn bật cười, vuốt nhẹ một lọn tóc của tôi, khen ngợi:
“Anh biết mà, em luôn ngoan nhất, chưa từng khiến anh phải bận tâm.”
Người hầu nào lại khiến thiếu gia phải bận tâm chứ?
Tôi nhìn anh ấy bước đi nhẹ tênh, sau đó xoay người quay lại thư viện.
Lịch học năm hai rất dày, tôi phải tranh thủ thời gian học tập.
Chỉ có vậy, tôi mới đủ điều kiện xin học bổng du học.
Sau khi mẹ mất, phu nhân Tư từng hứa với tôi một điều.
Bất kể tôi muốn gì, bà ấy cũng sẽ đồng ý.
Trước đây, tôi từng nghĩ nếu nhà họ Tư không chấp nhận tôi và Tư Hàn, tôi sẽ trở thành kẻ xấu, dùng ơn huệ để ép họ chấp thuận.
Ép bà ấy đồng ý cho tôi và anh ấy kết hôn.
Nhưng bây giờ nhìn lại, bản thân Tư Hàn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện lâu dài với tôi.
Vậy thì, tôi cũng không cần phải làm kẻ xấu nữa.
4
Suốt một tuần, tôi không đi chung xe về nhà với Tư Hàn.
Chú Lý dần quen, không còn nói những chuyện linh tinh nữa.
Chỉ bảo: “An An, nếu ngày mai vẫn chỉ có mình cháu, chú sẽ không ghé qua nữa.”
Tôi gật đầu, nhẹ nhàng nói được.
Khi tôi về đến nhà, phu nhân Tư cũng có mặt.
Bà ấy nắm tay tôi, hỏi dạo này Tư Hàn đang làm gì.
Tôi trả lời đúng sự thật.
Bà ấy chỉ thở dài: “Nó luôn tùy hứng, nghĩ gì làm nấy. Cháu lanh lợi hơn nó, để mắt giùm nó đi, đừng để bị mấy cô gái xấu lợi dụng.”
Tôi gật đầu cho có.
Rồi nói: “Phu nhân, cháu muốn lên trường ở một thời gian.”
Trường có phân ký túc xá cho mỗi sinh viên.
Tôi cũng có, chỉ là chưa từng ở.
Giờ không cần về cùng Tư Hàn mỗi ngày nữa, ở lại trường cũng tốt.
Phu nhân Tư không để tâm chuyện nhỏ này.
“Bất cứ lúc nào cũng được, chỉ cần đừng để Tư Hàn gây chuyện là được.”
Tôi lặng đi trong giây lát.
Thoáng cảm thấy, mình thực sự giống một người giúp việc.
Nhưng thực tế, tôi chỉ là con gái của một người giúp việc.
5
Tôi không có cha.
Mẹ tôi một mình nuôi tôi từ nhỏ, hai mẹ con sống trong căn nhà nhỏ bên cạnh biệt thự nhà họ Tư.
Tôi và Tư Hàn lớn lên cùng nhau.
Anh ấy thực sự gọi tôi là em gái.
Lúc tôi còn nhỏ, mẹ tôi dành gần như cả ngày để chăm sóc thiếu gia, không có thời gian để ý đến tôi.
Tôi nhút nhát, ít nói, lặng lẽ như cái bóng.
Lần đầu tiên thấy tôi, Tư Hàn vui vẻ chạy đến.
Anh ấy cười rạng rỡ: “An Nhiên, ra đây đi, anh dẫn em đốt pháo hoa.”
Sau này tôi vào tiểu học, mẹ đưa tôi đến trường công lập, tôi thường xuyên bị bắt nạt.
Anh ấy nghiêm túc bảo: “An Nhiên, chuyển trường đi, sang lớp anh, anh sẽ bảo vệ em.”
Năm tôi mười tuổi, Tư Hàn gặp tai nạn xe.
Mẹ tôi liều mạng ôm anh ấy vào lòng, che chở cho anh ấy, rồi mất ngay tại chỗ.
Anh ấy ôm tôi khóc nức nở: “An Nhiên, xin lỗi, đừng khóc, em vẫn còn có anh.”
Tôi đã oán hận anh ấy rất lâu.
Tôi từng nghĩ, nếu không có anh ấy, mẹ tôi sẽ không chết.
Nhưng nhà họ Tư đã cho chúng tôi một cuộc sống đầy đủ.
Sau khi tôi trở thành trẻ mồ côi, phu nhân Tư gần như nuôi dạy tôi với tiêu chuẩn không khác gì Tư Hàn.
Tôi oán trách, nhưng chẳng có đủ lý lẽ để trách cứ.
Tôi càng oán trách bản thân hơn.
Không hiểu sao, sau từng ngày bên nhau, tình cảm của tôi dành cho Tư Hàn lại dần thay đổi.
Vào sinh nhật mười tám tuổi của tôi, Tư Hàn bí mật đến căn nhà nhỏ của tôi.
Anh ấy tự xem mình là món quà, đưa đến trước mặt tôi.
Cười hỏi tôi có muốn “mở quà” không.
Ngũ quan sắc nét, nụ cười ngạo nghễ, cả người như một sự cám dỗ.
Tôi và anh ấy đã vượt qua ranh giới.
Sáng hôm sau, anh ấy nói nếu tôi lo lắng chuyện anh ấy không tốt với tôi, chúng tôi có thể đặt ra một “mật mã an toàn”.
Chỉ cần nói từ đó, bất kể khi ấy đang trong tình huống nào, cả hai đều phải bình tĩnh lại, không làm tổn thương đối phương.
Tôi nghĩ đó chỉ là một cách phòng ngừa cãi vã, tránh gây tổn thương lẫn nhau, nên đã đồng ý.
Chúng tôi cùng nhau chọn một từ: “Tha thứ cho anh”.
Chúng tôi yêu nhau từ năm lớp mười hai.
Đến giờ đã là năm hai đại học.
Ba từ đó, anh ấy đã nói với tôi ba lần.
Lần thứ nhất, vì muốn theo đuổi hoa khôi của khoa chúng tôi.
Lần thứ hai, vì muốn theo đuổi hoa khôi của khoa nghệ thuật.
Lần thứ ba, vì muốn theo đuổi hoa khôi toàn trường.
Mỗi lần, sau khi theo đuổi thành công, có thể là một tuần, có thể là vài tháng.
Anh ấy lại chán.
Rồi quay về bên tôi, dịu dàng âu yếm.
Nói: “An Nhiên, em vẫn là tuyệt nhất, anh sẽ không bao giờ thấy chán em.”
“Tha thứ cho anh” vốn dĩ phải là một lời xin lỗi để cả hai nhường nhịn nhau.
Nhưng đối với Tư Hàn, đó chỉ là một lời báo trước.
Dường như chỉ cần nói câu đó, tình yêu giữa anh ấy và tôi sẽ trở nên “an toàn”.
Tôi từng khóc, từng giận dữ.
Nhưng cuối cùng vẫn thoả hiệp.
Không ai yêu thương tôi, chỉ có anh ấy luôn ở bên tôi.
Chúng tôi quen biết hơn mười năm, tôi không thể dứt khoát cắt đứt.
Chỉ có thể trực diện đón nhận những tổn thương anh ấy gây ra.
Mà tình yêu và sự phụ thuộc của tôi dành cho anh ấy, cũng dần dần hao mòn qua từng lần “Tha thứ cho anh”.
Lộc Đường là lần thứ tư.
Cuối cùng, tôi không còn thấy đau nữa.
Bình luận
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!