Đăng Nhập Đăng Ký

Mẹ Chồng Và Tôi Đồng Thời Mang Thai - Chương 1

1.

Lúc thấy cơ thể khó chịu, Lục Vũ lập tức đưa tôi đến bệnh viện.

Sau khi xét nghiệm máu xác nhận tôi mang thai, anh mừng như đứa trẻ, bế tôi xoay một vòng, rồi mới cuống cuồng thả tôi xuống:

“Vợ ơi, anh vui quá quên mất em đang mang thai, em có sao không?”

Tôi bật cười:

“Ngốc quá, không sao đâu, đừng có làm quá vậy.”

Tối hôm đó, chúng tôi về biệt thự nhà anh ăn cơm.

Vừa định chia sẻ tin vui, mẹ chồng đã ném xuống một quả bom.

Bà xoa bụng, vẻ mặt đắc ý:

“Ông Lục, Tiểu Vũ, mẹ có tin vui muốn báo, mẹ có bầu rồi.”

Vừa nói, bà vừa nhìn tôi với ánh mắt khoái chí.

???

Ủa, bà có bầu thì liên quan gì đến tôi?

Ba chồng nghe xong thì mặt mũi cứng đờ, ho khan một tiếng.

“Xác định rồi sao?”

Mẹ chồng cười e thẹn:

“Đi khám rồi, bác sĩ xác nhận rồi. Em nghén nặng lắm, chắc là con trai đấy.”

Lục Vũ lập tức đứng dậy, giọng đầy mỉa mai:

“Khoe cái gì chứ? Tuổi này rồi còn liều mạng đẻ thêm đứa, hạt bàn tính bay cả vào mặt con luôn rồi đấy.”

Ba chồng không lên tiếng, chỉ đặt ly nước xuống, nói nhẹ:

“Tiểu Vũ, ngồi xuống ăn cơm.”

Mẹ chồng chẳng giận, lại còn cười nịnh:

“Tiểu Vũ à, mẹ không có ý gì đâu, chỉ là sợ con cô đơn, nên muốn sinh thêm đứa em chơi cùng con thôi.”

Nghe xong câu đó, tôi suýt ói.

Mẹ chồng liền mất hứng, trừng mắt đầy ác ý:

“Cô có ý gì đấy? Ở đây không tới lượt cô lên mặt đâu nhá!”

Lục Vũ đẩy ghế đứng dậy:

“Cô ấy chẳng cần lên mặt đâu, vì cô ấy đang mang thai. Vừa tròn 9 tuần, đã có tim thai rồi.”

Ngỡ tưởng là chuyện vui, ba chồng cười rạng rỡ.

Không ngờ mẹ chồng lại lập tức sầm mặt, nói như ra lệnh:

"Cái gì?!" - Bà đập mạnh tay xuống bàn khiến chén đũa rung lên - "Cô không được phép có thai vào lúc này! Ai sẽ chăm sóc bầu bí cho tôi? Ngày mai phải đến bệnh viện giải quyết ngay!"

Lục Vũ kéo tôi đứng dậy, không buồn quay đầu lại:

“Bà bị bệnh à? Bà nghĩ mình là ai? Xác định lại vị trí đi rồi hãy mở miệng. Tôi không ngại thay ba dọn dẹp nhà cửa đâu.”

Từ đầu đến cuối, ba chồng không nói một câu.

Chỉ khi chúng tôi rời đi, ông kín đáo đưa cho tôi tấm chi phiếu một triệu tệ, chúc mừng tôi mang thai.

2.

Ba chồng tôi là người sáng lập chuỗi khách sạn lớn trong top 10 cả nước.

Riêng cửa hàng đã hơn một nghìn.

Chỉ tiếc vợ mất sớm vì un//g t.h/ư.

Từ khi mẹ ruột của Lục Vũ qua đời, bên cạnh ông cụ chẳng bao giờ thiếu mấy cô “em gái mưa”.

Người đang ở cạnh ông là người lâu nhất, mới đăng ký kết hôn tháng trước.

Bà ta tên là Lâm Sở Hồng, nhìn là biết không đơn giản.

Nhưng tôi chưa bao giờ nói xấu bà ta trước mặt chồng.

Tình cảm giữa tôi và Lục Vũ rất vững vàng, thoải mái và tự nhiên.

Còn Lâm Sở Hồng thì lại luôn tỏ ra khó chịu với tôi, dù không nói trắng ra.

Hôm ra mắt gia đình, bà ta từng bóng gió mỉa mai tôi là đứa mồ côi không có cha mẹ.

May mà bị Lục Vũ phản pháo ngay tại chỗ.

Hôm chúng tôi đính hôn, bà ta mặc nguyên bộ sườn xám đỏ rực, dáng người yểu điệu, cứ đứng sát bên Lục Vũ, nhìn như… cô dâu.

Đến đám cưới thì càng quá đáng hơn.

Bà ta niềm nở đón khách, cười toe toét suốt buổi, nhưng hễ chạm mắt tôi là sắc mặt lại thay đổi.

Tôi từng thắc mắc, hỏi Lục Vũ tại sao bà ta ghét tôi đến thế.

Lục Vũ trả lời thản nhiên:

“Cần gì bà ta thích? Em cứ mặc kệ. Chuyện của ba, anh chưa từng can thiệp.”

Từ lúc đó, tôi đã không thèm để bà ta vào mắt.

Dù sao, chồng cũng luôn đứng về phía tôi, tôi còn phải sợ bà ta giở trò gì sao?

Nhưng tôi không ngờ…

Bà ta thật sự dám giở trò với tôi.



3

Tôi được nghỉ hai ngày cuối tuần, còn Lục Vũ thì hẹn khách đánh bóng vào sáng thứ Bảy.

Anh vừa rời khỏi không bao lâu, có người mở cửa bước vào bằng mã số.

Tôi tưởng Lục Vũ quên đồ quay lại, ai ngờ… lại là Lâm Sở Hồng.

Bà ta nghênh ngang đi vào, vắt chân ngồi xuống rồi ra lệnh cho tôi nấu bữa sáng cho bà ta.

Tôi thật sự không thể tin nổi.

“Bác à, nhà có sẵn người giúp việc rồi mà? Bác chạy đến tận đây chỉ để ăn bữa sáng do cháu nấu sao?”

Bà ta gật đầu tỉnh bơ:

“Đúng vậy, hầu hạ tôi không phải chuyện đương nhiên sao?”

Tôi cạn lời thật sự.

Bà là ai chứ? Kết hôn nửa đời người, già rồi tìm bạn đời, mà tưởng mình là nhân vật chính chắc?

Nể mặt ba chồng, tôi không làm căng. Chỉ rót ly nước đặt lên bàn, chẳng buồn nói gì thêm, xoay người vào phòng ngủ nằm tiếp.

Không ngờ chưa đầy năm phút sau, Lâm Sở Hồng đã xông vào, túm lấy chăn tôi ném xuống đất.

“Ngủ cái gì mà ngủ? Có biết mấy giờ rồi không? Làm dâu mà để mẹ chồng ngồi ngoài một mình, còn bản thân thì nằm ngủ nướng, loại con dâu lười biếng như cô, Lục Vũ làm sao lại thích được chứ? Cô không xứng.”

Tôi không xứng? Vậy ai xứng?

Từ khi kết hôn với Lục Vũ, đây là lần đầu tiên Lâm Sở Hồng trắng trợn gây sự với tôi như vậy.

Tôi không hiểu bà ta phát điên cái gì.

Nhặt chăn lên, tôi hỏi lại:

“Bác, bác đến đây làm gì vậy? Cháu đang mang thai, trong người rất khó chịu, cần nghỉ ngơi. Mời bác ra khỏi nhà cháu.”

Chỉ một câu đơn giản vậy mà Lâm Sở Hồng nổi điên.

Bà ta lao tới, vung tay tát tôi một cái.

“Có ai nói chuyện với mẹ chồng như cô không? Cái nhà này cô bỏ tiền ra mua à? Cô chỉ là công cụ sinh con được nhà họ Lục cưới về thôi, tưởng Lục Vũ yêu cô lắm sao? Mau xin lỗi tôi, tôi cũng đang mang thai đấy!”

Tôi nhịn không nổi nữa. Bình thường Lục Vũ chiều tôi quen rồi, giờ bị đánh vô cớ, tôi cũng vung tay tát trả một cái.

Cú tát khiến Lâm Sở Hồng sững sờ, đứng đơ tại chỗ.

Tận dụng khoảng khắc đó, tôi chạy vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại, gọi điện cho Lục Vũ.

“Chồng à, bác ấy vừa tới, em không làm gì hết, vậy mà tự nhiên gây sự rồi tát em.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng phanh xe gấp, Lục Vũ cuống lên hỏi:

“Em không sao chứ? Có đau không? Sao không đánh lại? Bây giờ lập tức ra ngoài tát lại cho anh!”

Tôi phì cười:

“Thôi mà, em tát rồi. Anh đừng lo, không sao đâu. Chỉ sợ bác ấy về méc với ba, ảnh hưởng đến tình cảm của anh.”

Lục Vũ nói ngay:

“Chuyện đó không cần em lo. Cưới em về không phải để em bị bắt nạt. Trên đời này đến anh còn không dám khiến em buồn, người khác càng không có cửa. Em yên tâm, chuyện ba để anh lo. Đợi anh về.”

4

Cúp máy chưa lâu, cửa nhà vệ sinh bị đá mạnh hai cái “rầm rầm”.

“Bạch Tịch Yên, cô dám méc lẻo à? Cô chết chắc rồi!”

Dứt lời, tiếng bước chân mỗi lúc một xa.

Nhưng chưa đến một phút sau, bà ta quay lại, vừa vỗ cửa vừa hạ giọng dịu dàng:

“Tịch Yên, ra ngoài đi con.”

Tôi ngồi trên nắp bồn cầu đáp:

“Có gì cứ nói luôn đi. Ai biết ra ngoài rồi bác có đẩy tôi ngã cầu thang, khiến tôi một xác hai mạng không?”

Bên ngoài im lặng khá lâu, chỉ còn tiếng thở hổn hển, nghe ra là bị chọc tức.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng “tít” — Lục Vũ về rồi.

Lâm Sở Hồng bước đi lộn xộn ra đón, tôi vẫn không nhúc nhích.

Lục Vũ lập tức quát lớn:

“Bà đánh Tịch Yên? Ai cho bà cái gan đó? Còn nữa, bà lấy mật khẩu nhà tôi ở đâu ra?”

Không có ba chồng ở bên làm chỗ dựa, Lâm Sở Hồng rụt rè thấy rõ.

Bà ta đổi giọng, mềm mỏng nói:

“Tiểu Vũ à, là Tịch Yên đánh bác một cái đấy chứ. Mặt bác giờ còn nóng rát đây này.”

Lục Vũ làm gì tin được?

“Nói nhảm! Cút! Từ giờ về sau biết thân biết phận đi. Đừng đụng vào người không nên đụng, cũng đừng có ý định không nên có.”

Lục Vũ tiến đến gõ cửa:

“Tịch Yên, em ổn không? Có bị dọa sợ không?”

Tôi đứng dậy, mở cửa, sà vào lòng anh, phối hợp rấm rứt vài tiếng.

“Chồng ơi, cái tát đó đau lắm…”

Lục Vũ ôm tôi, vừa nhìn thấy Lâm Sở Hồng vẫn đứng đấy thì mặt lạnh như tiền:

“Muốn bị đá ra ngoài à? Nhân lúc tôi còn chưa ra tay tát lại bà một cái, cút ngay đi. Sau này cũng đừng đến đây nữa. Không ai chào đón đâu.”

Lâm Sở Hồng vẫn muốn giữ thể diện “người lớn”, nhưng chẳng ai coi bà ta ra gì.

Mắt bà ta đỏ hoe vì tức, trừng tôi mấy cái.

Thấy Lục Vũ quay lại nhìn, bà ta vội né tránh ánh mắt anh.

Lục Vũ đặt tôi ngồi xuống cạnh cửa, rồi ngay trước mặt Lâm Sở Hồng, đổi luôn mật khẩu nhà, miệng lẩm bẩm:

“Ba mình tìm ai không tìm, lại vớ ngay cái loại ngực to não rỗng, mưu mô thủ đoạn, đúng là muốn ông ấy chết sớm.”

Lâm Sở Hồng nào dám phản ứng gì trước mặt Lục Vũ, chỉ đành xụ mặt lặng lẽ rời đi.

5

Năm Lâm Sở Hồng ba mươi lăm tuổi thì quen ba chồng tôi – ông Lục Lâm Hải.

Khi ấy bà ta đang ở độ tuổi rực rỡ nhất, chưa từng kết hôn, một mình bôn ba nơi thành phố lớn.

Chính cái tính không chịu thua của bà ta đã thu hút Lục Lâm Hải.

Từ sau khi sống cùng ông ấy, nhà gần như không còn thuê người giúp việc.

Lâm Sở Hồng thật sự nắm được dạ dày của đàn ông – khiến vị giác của Lục Lâm Hải bị chiều hư, ăn không hợp miệng là khó chịu ngay.

Bà ta rất biết điều, chưa từng xen vào chuyện gia đình hay đời tư của Lục Lâm Hải, luôn để ông ấy có không gian riêng.

Lục Lâm Hải ngày càng lệ thuộc, ngày càng tin tưởng bà ta hơn.

Gia đình Lâm Sở Hồng ở quê, nền tảng cũng đơn giản.

Ở bên nhau đủ lâu, trong mắt người ngoài, bà ta gần như đã là “vợ nửa chính thức” của Lục Lâm Hải.

Lúc tôi và Lục Vũ mới xác định quan hệ, anh chưa từng nhắc đến người phụ nữ này.

Cho đến khi anh dẫn tôi về ra mắt cha mẹ, mới giới thiệu bà ta là “bác”.

Cảm giác bài xích và gây sự vô lý từ Lâm Sở Hồng khiến tôi lúng túng.

Nhưng Lục Vũ đã đứng ra bênh vực tôi ngay tại chỗ.

Từ đó, chỉ cần bà ta tỏ ra thiếu tôn trọng tôi, Lục Vũ đều phản ứng liền, không kiêng nể.

Có lần, ba chồng còn nói thẳng trước mặt tôi:

“Bà bớt nói vài câu được không? Tịch Yên không chỉ là cô gái Tiểu Vũ thích, còn là con dâu tôi chấp nhận. Bà nổi điên cái gì? Đến lượt bà lên tiếng à?”

Sau vụ đó, Lâm Sở Hồng không còn dám tìm tôi gây sự trước mặt người khác nữa.

Tôi cứ nghĩ, sau khi hai người họ đăng ký kết hôn, bà ta sẽ cư xử tốt hơn với tôi.

Ai dè — lại mang thai.

Mang thai thì thôi đi, bà ta muốn sao thì tùy. Trong nhà có cả người nấu ăn lẫn giúp việc nội trú, đâu cần đến lượt tôi phục vụ?

Ấy vậy mà vừa nghe tin tôi cũng mang thai, bà ta đã bắt đầu buông lời mỉa mai, hôm nay còn mặt dày đến gây chuyện.

Đúng là không thể hiểu nổi.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!