Một Đêm Với Thái Tử Gia - Chương 1
Sau tình một đêm với thái tử gia giới thượng lưu Bắc Kinh, tôi vội vàng bỏ trốn ngay trong đêm.
Nhưng nửa đêm thái tử lại đăng trên Weibo:
“Bé cưng có ba nốt ruồi, một trên vai trái, một sau lưng và một trên dái tai.”
Cư dân mạng lập tức suy đoán:
“Bé cưng là nữ diễn viên phải không?”
“Không đúng, chắc là bé cưng Hứa Vi!”
“Cũng không đúng! Là Tô Tần, nốt ruồi trên tai cô ấy rất đẹp!”
Là người trong cuộc, tôi không kìm được mà dùng tài khoản phụ bình luận:
“Có khi nào người đó là con trai không?”
Vừa đăng xong, tôi liền bị cư dân mạng phản đối dữ dội:
“Cút đi! Thái tử chuẩn men!”
Tôi lặng lẽ xoa lấy cái eo đau nhức, thầm nghĩ:
“Chuẩn men cái quái gì!”
1
Vừa nhìn thấy bài Weibo mới của Du An:
“Bé cưng có ba nốt ruồi, một trên vai trái, một sau lưng và một trên dái tai.”
tôi theo phản xạ che lấy dái tai của tôi.
Mặt nóng bừng bừng.
Trời ơi! Dù không gọi thẳng tên, nhưng tôi vẫn thấy xấu hổ khó tả.
Chỉ là một đêm tình thôi mà, thái tử gia có cần phải đăng bài để kỷ niệm không?
Ngay lập tức, tôi vào phần bình luận để xem mọi người nói gì.
Nhìn chung, bình luận chia làm hai phe.
Một phe đang sốc vì Du An đã thoát kiếp độc thân, còn phe kia thì đoán “bé cưng” là ai.
“?! Thái tử làm bố rồi á? À không, thái tử thoát ế rồi?!”
“Bé cưng là nữ diễn viên phải không?”
“Không phải, chắc chắn là bé cưng Hứa Vi, cô ấy vừa hợp tác với thái tử mấy ngày trước!”
“Tôi đoán là Tô Tần, cô ấy có nốt ruồi trên vai trái và dái tai!”
…
Là người trong cuộc, tôi lướt một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà dùng tài khoản
phụ bình luận:
“Có khi nào người đó là con trai không?”
Vừa đăng xong thì lập tức bị phản đối ầm ầm:
“Cút đi! Thái tử chuẩn men!”
“Đúng thế! Nhìn thái tử là thấy rất đàn ông rồi!”
“Cười chết, thái tử mà gọi đàn ông là bé cưng à? Ổng không thấy ghê à? Tôi thấy ghê lắm!”
Hừm.
Chuẩn men?
tôi đêm qua còn tưởng chết trên giường rồi đấy!
Ghê à?
Xin lỗi, anh ta không thấy ghê chút nào.
Trên giường, Du An còn liên tục gọi tôi là “vợ yêu”, “bé cưng”, “honey”, “baby” mà.
tôi xoa cái eo đau nhức, rồi bỏ điện thoại xuống.
Không nghĩ ngợi gì về cái bài Weibo đó nữa.
Có lẽ thái tử đêm qua đã sướng quá nên hôm nay mới đăng bừa lên vậy thôi.
Hơn nữa, tôi với anh ta chỉ là mỗi người đều có nhu cầu của tôi.
tôi thì động dục, còn anh ta thì thèm muốn thân thể tôi.
Ai cũng không nợ ai.
Đúng vậy, tôi không phải là con người.
tôi là một con cáo trắng.
Hiện tại, yêu quái khi hóa thành người đều có một giai đoạn phân hóa.
Trong khoảng thời gian này, cảm xúc của bọn tôi sẽ cực kỳ không ổn định.
Cộng thêm việc bây giờ là mùa xuân.
Như ai cũng biết, mùa xuân đến, động vật thường rất hưng phấn.
Vậy nên hôm qua tôi không kiềm chế được.
Lại còn không mang theo thuốc đặc trị của Cục Quản Lý Yêu Quái.
Chỉ có thể cùng Du An…
Nhưng mà tôi cũng khá bất ngờ đấy.
Du An nhìn thì có vẻ nhã nhặn lịch thiệp, nhưng khi lên giường lại như biến thành người khác…
Nhưng mà, tôi cũng thấy rất sướng.
Thực sự, anh ấy “hàng” to “kỹ năng” tốt.
Được hưởng lợi từ một lần “vui vẻ” với thái tử, tôi cũng không thiệt thòi gì.
tôi nằm ườn ra trên giường, quyết định tiếp tục nghỉ ngơi.
Đợi đến tối rồi hãy đi Cục Quản Lý Yêu Quái để lấy thuốc đặc trị.
2
Tại sao tôi phải đợi đến tối?
Haha.
Lý do ngay trước mắt, mấy chữ “duang” to đùng này —— “Bệnh viện Trung Ương Chuyên
Khoa Hậu Môn Hải Thành”.
Nhà ai mà lại đặt trụ sở của một cơ quan quản lý trong một bệnh viện hậu môn chứ?
Cục Quản Lý Yêu Quái đúng là có hơi vấn đề.
Yêu quái nam —— bệnh viện hậu môn, yêu quái nữ —— bệnh viện phụ sản.
Quá kín đáo và “tinh tế”.
tôi kéo khẩu trang lên, chỉ để hở hai con mắt.
Nhanh chóng đăng ký và lên lầu, trong suốt quá trình tôi không dám nhìn xung quanh.
Dù là buổi tối nhưng trong bệnh viện vẫn có khá nhiều người.
Nếu bị nhận ra, mặt mũi tôi coi như mất sạch.
Dù gì tôi cũng là một ngôi sao Weibo với 250 ngàn người theo dõi.
May mắn là mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
tôi lấy thuốc xong liền tính về nhà.
“Giang Phùng?”
Nhưng vừa đi đến thang máy, có người gọi tôi lại.
Giọng này rất quen thuộc.
Là giọng tôi nghe cả đêm qua.
tôi quay lại, giả vờ ngạc nhiên nhìn Du An.
Tầng này chỉ có khoa tiết niệu.
Nghĩa là mới qua một đêm thôi mà anh ấy đã không “ổn” rồi?
Nghĩ thế, tôi nhìn Du An với ánh mắt đầy thương cảm.
Chậc, không ngờ luôn, thái tử còn trẻ thế mà đã…
“Dẹp ngay mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu cô đi, tôi đến đây vì việc khác.” Du An gõ nhẹ
vào trán tôi.
tôi gật gù, ra vẻ đã hiểu.
Hừm, đàn ông mà, cần thể diện chứ.
tôi hiểu, tôi hiểu.
“Cô không tin à?” Du An đột nhiên giật khẩu trang của tôi xuống, nheo mắt lại nhìn tôi.
tôi chớp mắt, giả vờ ngây thơ:
“Không, tôi tin, tin lắm luôn.”
Du An nhíu mày:
“Bé cưng, nghe câu này của em không có chút thuyết phục nào cả.”
Bé cưng?
Sao anh ta vẫn gọi tôi là bé cưng, đâu phải là tối qua nữa…
Với lại, tôi là đàn ông, sao lại gọi tôi là bé cưng!
“Khụ.”
tôi không thoải mái, ho khan một tiếng, rồi nói thẳng:
“Nếu không phải đến khám mấy cái đó, thì anh tới đây làm gì?”
Du An nhướng mày, từ trên xuống dưới đánh giá tôi một lượt:
“Vậy em đến đây làm gì? Cũng đến khám mấy cái đó à?”
tôi lập tức phủ nhận:
“Tất nhiên là không, tôi đến… anh quản gì chứ?”
May quá, suýt chút nữa lỡ lời.
Du An tiến thêm hai bước, tay phải đặt lên eo tôi, rồi khẽ xoa xoa:
“Tất nhiên là anh phải quản rồi, bé cưng, dù sao tối qua em còn khóc lóc trên giường của
anh như một bông hoa lê dầm mưa cơ mà.”
Tai tôi dần nóng lên, đầu óc không tự chủ được mà nhớ lại những hình ảnh nhạy cảm tối
qua.
Anh ta còn dám nhắc đến chuyện đó!
Tối qua tôi khóc thế rồi mà anh ta vẫn không dừng lại!
tôi ngẩng đầu lên, trừng mắt tức giận nhìn Du An:
“Đồ cầm thú!”
Du An nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc:
“Bé cưng, đừng giả vờ nữa, tối qua rõ ràng em cũng rất thoải mái mà.”
Tên vô lại này!
tôi nghiến răng:
“Anh…!”
“Du thiếu, Giang Phùng?”
Châu Trì quét mắt qua lại giữa tôi và Du An, giọng đầy tò mò:
“Hai người đang làm gì thế?”
tôi lập tức lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với Du An.
Vừa nãy đúng là đứng gần nhau quá.
Với lại, tay của Du An còn đang đặt trên eo tôi…
Cảm giác như có chút gì đó mờ ám.
tôi thấy cần phải giải thích:
“Không có gì, chỉ chào hỏi thôi.”
Châu Trì nháy mắt với tôi:
“Ồ, hôm nay mới biết là chào hỏi phải đứng gần thế nha~”
Chết tiệt, đúng là một con sói gian manh, kể cả khi làm người cũng đầy ác ý.
Thật không hiểu nổi sao hắn lại có thể làm chủ khu vực thứ hai của Cục Quản Lý Yêu Quái.
Du An thu tay lại, vẻ mặt không vui:
“Tan làm rồi thì về nhà đi, ở đây tám chuyện làm gì, không cần 60 triệu tiền tài trợ nữa à?”
Nụ cười của Châu Trì cứng đờ lại, vội vàng lùi ra sau:
“Du thiếu, đừng đừng đừng, tôi về, tôi về ngay!”
Rồi “rầm” một tiếng.
Châu Trì quay vào phòng làm việc của tôi, đóng cửa kín mít.
tôi:
“?”
Đây là sức mạnh của đồng tiền sao?
tôi liếc Du An với vẻ ngưỡng mộ.
Anh ấy thực sự giàu quá.
Tùy tiện là có thể vứt ra 60 triệu!
“Hả? Sao lại nhìn anh?” Du An nhướng mày, giọng điệu lơ đãng.
tôi buột miệng nói:
“Tự dưng tôi thấy tối qua có vẻ tôi hơi bị thiệt.”
Du An cười nhếch môi:
“Thiệt chỗ nào?”
tôi nghiêm túc nói:
“Biết thế tối qua tôi đã hỏi anh xin phí bồi thường rồi. Có lẽ hôm nay tôi đã có thể rời
khỏi showbiz, không phải làm mấy công việc chán ngắt này nữa.”
Sáng nay vừa tỉnh dậy, tôi đã vội chạy đi ngay.
“Bây giờ cũng chưa muộn.” Du An cúi đầu nhìn tôi.
tôi: “?”
Còn có chuyện tốt như vậy?
tôi hăm hở xoa tay, cười nịnh: “Thế thái tử cho chút đi?”
Du An vẫn nhìn tôi: “Có thể cho, nhưng tôi có một điều kiện.”
tôi: “Điều kiện gì?”
Sắc mặt Du An không thay đổi: “Phát triển mối quan hệ lâu dài với tôi.”
tôi sững người vài giây, rồi nhận ra anh ta đang nói gì.
À, kiểu bao nuôi.
“50 triệu một tháng.” Du An nói thêm.
Bao nhiêu? 50 triệu?
Nói thật, tôi suýt chút nữa đã đồng ý ngay lập tức.
Cáo đâu có nhiều đạo đức như loài người.
Chỉ cần đáng giá, chuyện gì cũng có thể làm.
Tất nhiên, trừ những chuyện phạm pháp.
Với lại, gương mặt và thân hình của Du An, tôi thực sự rất thích.
Nhưng tôi vẫn giả vờ giữ chút tự trọng:
“Tại sao lại chọn tôi?”
Du An cười nhẹ, đôi mắt đào hoa khẽ nhướng:
“Vì em trông hợp ý tôi, trên giường cũng rất ngoan.”
Hừ, đúng là có mắt nhìn.
tôi là con cáo đẹp nhất trong thế hệ trẻ của tộc hồ ly mà!
Bình luận
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!