Tôi theo đuổi Thẩm Châu Bạch suốt mười năm, cuối cùng cũng thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi từ bỏ anh ta, ở bên Chu Diên Xuyên – người luôn thích tôi.
Chu Diên Xuyên đốt pháo hoa suốt một đêm, mua cả một hòn đảo để cầu hôn tôi.
Nhưng ngay trước ngày cưới, anh ta lại biến mất.
Khi tôi tìm thấy anh ta, tôi nghe thấy anh ta cười nhạo cùng ai đó:
“Tôi theo đuổi Hứa Thanh Hàn chẳng qua chỉ để làm Thẩm Châu Bạch thấy khó chịu.”
“Bây giờ theo đuổi được rồi, ngược lại lại thấy hết hứng thú.”
“Nhưng mà tôi lại không cam tâm, nên bỏ trốn trước đám cưới để cô ta mất mặt, chẳng phải rất thú vị sao?”
Vậy nên, tôi bỏ trốn trước.
Kết quả là, anh ta trở thành trò cười của cả thành phố.
Sau này, tôi nghe nói đại thiếu gia nhà họ Chu – người luôn kiêu ngạo, đã lật tung cả Kinh Thành để tìm kiếm cô dâu mất tích của mình.
1
Một tháng trước đám cưới, Chu Diên Xuyên đột nhiên mất tích.
Tôi tìm khắp thành phố nhưng không thấy anh ta đâu.
Đến ngày thứ bảy anh ta biến mất, tôi nhận được tin anh ta xuất hiện ở Thượng Hải.
Tôi lập tức bay qua đó trong đêm.
Trên một con tàu, cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh ta.
Khi sắp gõ cửa bước vào, tôi nghe thấy giọng cười nhạo của anh ta:
“Tôi theo đuổi Hứa Thanh Hàn chẳng qua chỉ để làm Thẩm Châu Bạch thấy khó chịu.”
“Bây giờ theo đuổi được rồi, ngược lại lại thấy hết hứng thú.”
Tôi sững lại.
Anh ta không có vẻ gì là đang say, ngược lại trông rất tỉnh táo.
Vì vậy, những lời tàn nhẫn cứ thế thốt ra từ miệng anh ta:
“Hơn nữa, sau khi nếm thử cô ta, tôi cảm thấy cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Xung quanh vang lên những tiếng cười đầy ám muội.
“Vẫn là Chu gia, có thể chinh phục được bông hoa cao ngạo ấy.”
Chu Diên Xuyên dường như rất hưởng thụ những lời tâng bốc này, tiếp tục nói:
“Đừng nhìn cô ta ngày xưa theo đuổi Thẩm Châu Bạch như muốn dốc cả mạng sống, thật ra lại ngây thơ vô cùng. Đáng tiếc…”
“Đáng tiếc cái gì?”
Anh ta chậm rãi phả ra một làn khói thuốc:
“Đáng tiếc là, tôi có thể là người đàn ông đầu tiên của cô ta, nhưng lại không phải là người đầu tiên cô ta thích.”
“Cô ta đã thích Thẩm Châu Bạch suốt mười năm, ai biết được trong lòng cô ta đã dứt khoát chưa?”
“Nếu không phải vì tôi với Thẩm Châu Bạch là kẻ thù không đội trời chung, tôi cũng chẳng mất công giả vờ làm một gã đàn ông chung tình lặng lẽ bảo vệ cô ta.”
Có người cười trêu chọc:
“Người trong tay cũng ba năm rồi, sao giờ Chu gia mới bắt đầu than thở vậy?”
Chu Diên Xuyên nhíu mày, giọng lạnh nhạt:
“Chính vì theo đuổi cô ta quá lâu, nên tôi mới không cam tâm.”
Lại có người tiếp lời:
“Nghe nói cô ta tìm anh khắp nơi, sắp phát điên rồi đấy. Anh mất tích nhiều ngày như vậy, không thấy có vấn đề gì sao?”
Chu Diên Xuyên rít một hơi thuốc, nhả ra làn khói mờ ảo rồi cười khẩy:
“Bỏ trốn trước đám cưới làm cô ta mất mặt, chẳng phải rất vui sao?”
Trên gương mặt anh ta, tôi không thấy một chút hối lỗi, thương hại hay tình yêu.
Chỉ có sự hả hê.
Chỉ có niềm vui của kẻ đã báo được thù.
Đầu ngón tay tôi bấu chặt vào lòng bàn tay, tim như bị ai đó đâm kim, đau đến nghẹt thở.
Tôi từng nghĩ Chu Diên Xuyên là sự cứu rỗi và điểm dừng cuối cùng của mình.
Tôi cũng đã chắc chắn rằng tình cảm tôi dành cho anh ta không phải là sự cảm kích, mà là tình yêu, nên mới đồng ý ở bên anh ta.
Ngày ấy, anh ta vui sướng đến mức đốt pháo hoa sáng rực cả thành phố.
Sau ba năm bên nhau, anh ta dùng tên tôi để mua một hòn đảo, cầu hôn tôi dưới bầu trời tràn ngập đèn Khổng Minh.
Tôi tưởng đó là tình yêu, là sự lãng mạn.
Không ngờ, tất cả chỉ là một màn kịch anh ta dựng lên để trả thù Thẩm Châu Bạch.
Thì ra, mười mấy năm ân cần giúp đỡ, cũng chỉ là một vở diễn.
2
Trong cơn mơ hồ, tôi nhớ lại những chuyện đã qua.
Năm mười hai tuổi, tôi từ một thị trấn nhỏ miền Nam bị đưa về nhà họ Hứa.
Cảm thấy lo lắng, tự ti, rụt rè.
Năm đó, chỉ vì Thẩm Châu Bạch đứng ra giúp tôi thoát khỏi bắt nạt, tôi đã không thể cứu vãn mà yêu anh ta.
Tôi theo đuổi anh ta đến mức cả thành phố đều biết.
Nhưng anh ta lại vô cùng chán ghét tôi.
Sau này, cuối cùng tôi cũng thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tôi từ bỏ anh ấy.
Tôi nhìn thấy Chu Diên Xuyên – người vẫn luôn âm thầm bảo vệ tôi.
Đêm đó trời mưa rất lớn, anh ấy luôn cầm ô che cho tôi.
Anh ấy nói: “Hứa Thanh Hàn, anh không mong em nhìn thấy anh, anh chỉ mong từ nay em có thể tự do sống theo ý mình.”
Buồn cười thật.
Tôi dọn sạch trái tim mình, đón nhận sự xuất hiện của Chu Diên Xuyên.
Từng bước từng bước chìm đắm trong sự dịu dàng của anh ấy.
Bắt đầu mơ tưởng về một tương lai ngọt ngào cùng anh ấy.
Không ngờ, lại chỉ đang cho anh ấy một cơ hội để từng nhát từng nhát cứa vào tim tôi.
Từng nhát dao.
Máu chảy đầm đìa.
Đầu mũi cay xè, đôi mắt đau đớn đến mức không thể kiểm soát.
Một giọt nước mắt rơi xuống, tôi nhanh chóng lau khô.
Bên trong vẫn còn tiếp tục trò chuyện, toàn là những lời góp ý cho anh ta:
“Muốn trả thù một người phụ nữ, tất nhiên là phải để cô ta rơi xuống vực sâu ngay khi đang hạnh phúc nhất, chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?”
“Đúng vậy, nên Chu thiếu cậu phải quay về, phải cùng cô ta chọn váy cưới, phải cùng cô ta gửi thiệp mời, phải tỏ ra hoàn toàn bình thường, rồi đến ngày cưới, bỏ mặc cô ta một mình trong sự nhục nhã. Tôi cá là Hứa Thanh Hàn sẽ phát điên lên mất.”
Tiếng cười ghê tởm vang lên khắp nơi.
Tôi cố gắng nén cơn buồn nôn, chờ đợi câu trả lời của Chu Diên Xuyên.
Tôi mong biết bao được nghe anh ta nói rằng: “Đừng đùa nữa, tôi yêu Hứa Thanh Hàn.”
Hoặc ít nhất cũng phải là: “Làm vậy với một cô gái thì quá tàn nhẫn.”
Nhưng sau một hồi im lặng.
Tôi chỉ nghe thấy giọng nói trầm ổn của anh ta cất lên:
“Ừ, ý kiến này không tệ, cứ làm vậy đi.”
Cơn giận dữ cuộn trào, đè nén đến mức tôi gần như nghẹt thở.
Tôi cười nhạt, nhưng nước mắt vẫn không kiềm chế được mà rơi xuống.
Chu Diên Xuyên, anh muốn chơi chứ gì?
Vậy thì tôi sẽ cùng anh diễn.
Tôi cũng rất muốn xem đến ngày cưới, khi anh phát hiện tôi bỏ trốn, gương mặt anh sẽ trông như thế nào.
3
Tôi xóa sạch dấu vết về chuyến đi Thượng Hải, quay lại căn nhà dành cho tân hôn với Chu Diên Xuyên.
Tôi lấy hết những món quà anh ta tặng tôi suốt những năm qua ra, từng cái từng cái cắt nát.
Lạ thật.
Rõ ràng tôi chẳng nghĩ gì cả, nhưng tại sao nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi?
Tôi từng nghe một câu nói:
“Thất tình giống như mắc bệnh thấp khớp vậy. Ban ngày trời nắng thì không sao. Nhưng đến tối, cái lạnh thấm vào tận xương tủy, đau đến tê tái.”
Có lẽ đây chỉ là phản ứng cai nghiện mà thôi.
Tôi đứng dậy, trải bộ váy cưới đặt may riêng xuống đất.
Không chút biểu cảm, dùng kéo rạch một đường dài xé toạc lớp vải.
Tôi muốn nhắc nhở bản thân.
Tình cảm cũng như vậy, một khi đã xuất hiện vết rạn, dù có cố gắng hàn gắn thế nào cũng không thể trở lại như ban đầu.
Thu dọn mọi thứ xong, tôi mang hết những thứ này cất vào thư phòng – nơi mà Chu Diên Xuyên rất ít khi bước vào.
Nằm trên giường mà không tài nào ngủ được, tôi lướt điện thoại, vô tình thấy một đề xuất kết bạn của một người có thể quen biết.
Tên tài khoản là “Tôi yêu A Diên”.
Như có ma xui quỷ khiến, tôi bấm vào xem.
Đó là một cô gái đang ghi lại hành trình thầm yêu một chàng trai.
Bài đăng mới nhất, cô ấy đang định vị ở Thượng Hải.
Dòng caption viết:
“Người đàn ông mình thích suốt mười năm nữa tháng nữa sẽ kết hôn rồi, mình muốn lấy hết dũng khí để tỏ tình, mọi người hãy cổ vũ cho mình nhé.”
Trong bức ảnh cô ấy đăng, tôi nhìn thấy một bàn tay quen thuộc.
Ngón áp út, vẫn đang đeo nhẫn cưới.
Đó là Chu Diên Xuyên.
4
Tôi không đợi được tin tức từ Chu Diên Xuyên, mà lại nhận được cuộc gọi từ Thẩm Châu Bạch.
“Em đoán xem tôi gặp ai ở Thượng Hải?”
“Thẩm Châu Bạch, tôi không quan tâm, đừng đổi số rồi gọi cho tôi nữa.”
Tôi định cúp máy thì nghe thấy giọng nói cố đè nén sự đắc ý của anh ta:
“Hứa Thanh Hàn, em còn không hiểu vì sao Chu Diên Xuyên mất tích lâu như vậy sao?
Anh ta không muốn cưới em.
Anh ta để ý chuyện em từng theo đuổi tôi.”
“Anh ta tiếp cận em chẳng qua chỉ để trả thù tôi.
Anh ta hoàn toàn không phải người đáng để em gửi gắm cả đời.”
Tôi hít một hơi sâu, nhẫn nhịn: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Hứa Thanh Hàn, ít nhất bên tôi, ngoài em ra, không còn cô gái nào khác.”
Tôi bật dậy, giọng nói cao lên một chút:
“Thẩm Châu Bạch, anh cố ý phải không?”
“Năm năm rồi, anh vẫn thích xen vào chuyện giữa tôi và anh ấy.”
“Nhưng tôi nói cho anh biết, bất kể ra sao, đây cũng là lựa chọn của tôi.
Tôi đã chấp nhận đặt cược, tôi sẽ không hối hận, cũng không quay đầu lại.”
Thẩm Châu Bạch im lặng một lúc, rồi nói một câu không liên quan:
“Tôi gửi cho em một thứ, đảm bảo em sẽ thấy hứng thú.”
Cúp máy, tôi nhận được một đoạn video.
Trong ánh sáng lờ mờ, một cô gái đang đứng đối diện Chu Diên Xuyên.
Anh ta phả ra một vòng khói thuốc, ánh mắt vẫn hờ hững như mọi khi.
Giữa những tiếng cười xung quanh, cô gái ấy nhón chân, đặt lên môi anh ta một nụ hôn.
Còn anh ta, không hề né tránh.
Video kết thúc.
Tôi mở trang cá nhân của cô gái đó.
Cập nhật mới nhất là:
“Sao lại không tính là thành công chứ?”
Kèm theo bức ảnh hai người họ đang hôn nhau.
Tôi ghê tởm đến mức muốn nôn, chạy vào nhà vệ sinh ôm lấy bồn cầu nôn khan thật lâu.
Mãi mới nhớ ra, cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì, còn gì để nôn nữa đâu?
Đến khi cơn buồn nôn qua đi, cơn đau dạ dày lại khiến tôi co giật không ngừng.
Tôi cố chịu đựng, lê người lên giường, cuộn tròn lại.
Bỗng nhiên, tôi nhớ đến khoảnh khắc khi vừa xác nhận mối quan hệ với Chu Diên Xuyên.