Ngủ Với Người Yêu Trực Tuyến - Chương 1
Bị gia đình ép đi xem mắt.
Tối hôm đó, tôi uống hơi nhiều, rồi ngủ với hot boy trường.
Sáng hôm sau, mẹ tôi gọi điện hỏi kết quả buổi xem mắt.
Phía sau chợt vang lên một tiếng cười khẽ.
Hot boy trường kề sát tai tôi, hơi thở ấm nóng phả vào.
“Ở nhà tôi, ngủ với tôi, chuyện này có thể nói ra sao?”
1
Chết tiệt!
Tôi thầm rủa trong lòng, đồng thời xoa xoa phần thắt lưng đau nhức.
Khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt sinh lý vì đau.
Những hình ảnh nóng bỏng của đêm qua lập tức xông thẳng vào đầu tôi.
Ai có thể giải thích giùm tôi tại sao đối tượng xem mắt và người yêu online của tôi lại là cùng một người?
Mà người đó còn là Thẩm Tùng!
Một đàn anh khóa trên, tốt nghiệp Đại học Nam Đại, thiên tài học bá.
Giàu có, đẹp trai, CEO của Hoa Ức Khoa Kỹ, nhân vật đình đám trong giới.
Mà tôi lúc này, lại đang ở nhà anh ta, bị anh ta ngủ mất rồi?!
“Khóc gì thế?”
Tôi bất ngờ bị kéo vào lòng.
Giọng Thẩm Tùng khàn khàn, lười biếng vang bên tai.
“Đêm qua không phải chính em khóc lóc cầu xin anh đừng dừng lại, nhanh lên sao?”
“!?”
Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng đưa tay bịt miệng anh ta, lắp bắp.
“Anh nói bậy! Rõ ràng tối qua tôi bảo đừng, dừng lại! Nhanh lên!”
“Thế mà cuối cùng anh vẫn…”
Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh!
2
Một tiếng cười khẽ vang lên.
Thẩm Tùng ôm tôi sát vào lòng, ghé sát tai tôi thì thầm bằng giọng trầm khàn.
“Nếu dừng lại thì làm sao khiến em sung sướng được, bảo bối?”
Chết tiệt!
Mặt tôi đỏ đến mức có thể nhỏ máu.
Vội vàng thoát khỏi vòng tay anh ta.
“Anh… anh lưu manh!”
“Với cả, ai là bảo bối của anh chứ? Không được gọi linh tinh!”
“Em còn không rõ mình là bảo bối của ai sao?”
Thẩm Tùng giơ tay lên, lắc lắc chiếc dây buộc tóc màu xanh nhạt trên cổ tay trắng lạnh.
Quá chướng mắt!
“Hay để anh giúp em ôn lại chuyện tối qua lần nữa, bạn gái yêu dấu?”
Anh ta vừa nói vừa tiến sát lại, trên môi là nụ cười xấu xa, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt tôi.
Nguy hiểm!
Tôi lập tức ngồi thẳng dậy, kéo chăn ôm chặt trước ngực, cảnh giác nhìn anh ta.
“Ai là bạn gái của anh? Đừng có lại gần! Chúng ta đã chia tay rồi!”
“Chia tay?”
Thẩm Tùng cười lạnh, cánh tay dài vươn ra kéo tôi lại, ánh mắt nhìn chằm chằm.
“Trên mạng câu anh, ngoài đời đá anh?”
“Người khác chơi xong là phủi sạch, còn em vẫn nằm trong lòng anh đấy, Chu Nam.”
“Em muốn làm tra nữ, chơi chán rồi bỏ sao?”
“Tôi không có!”
3
Tôi nghẹn lời, giọng lí nhí.
“Tôi chỉ là… cần bình tĩnh lại chút.”
“Xem xét lại mối quan hệ của chúng ta đi.”
“Thật sao?”
Anh ta buông tôi ra, với tay lấy một điếu thuốc từ tủ đầu giường, châm lửa rồi ngậm trên môi, tựa lưng nhìn tôi.
“Cần bình tĩnh bao lâu, một ngày? Một tháng?”
Tôi còn đang suy nghĩ.
Khói thuốc xộc vào mặt, tôi cố tình ho vài tiếng, giả vờ khó chịu.
“Sao tự nhiên anh hút thuốc thế, cay mũi quá…”
“Ờm… tôi đi vào phòng tắm một lát, lát nữa nói chuyện tiếp nhé.”
Vừa dứt lời, tôi lật chăn bước xuống giường, định nhân cơ hội chuồn đi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cổ tay tôi bị kéo lại.
Sau một cú lật người chóng mặt.
Tôi bị Thẩm Tùng đè xuống giường.
Tôi sững sờ ngẩng đầu, nhìn thấy khóe mắt anh ta đỏ lên, ánh mắt đầy ham muốn.
Tim tôi thót một cái.
Anh ta định làm gì?
Anh ta không định lại…
“Thẩm Tùng, anh bình tĩnh đi, đừng làm bậy!”
Anh ta cúi xuống, tôi sợ đến mức hét lên.
“Oh?” Anh ta dừng lại, khóe môi nhếch lên.
“Không phải cần bình tĩnh một chút mới suy nghĩ được sao? Để anh giúp em bình tĩnh nhé?”
Ôi mẹ ơi!
Cái gì mà lời lẽ sói già thế này!
“Không cần, tôi nghĩ xong rồi!”
Tư thế này quá mất mặt.
Tôi sợ anh ta thực sự làm bậy, vội vã giành thế chủ động.
Thẩm Tùng bật cười, rồi buông tôi ra, tựa vào đầu giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi.
“Được thôi.”
“Vậy nói xem, chúng ta là quan hệ gì?”
“Tôi nghĩ…” Tôi liếc anh ta một cái, thử thăm dò, “là bạn giường…?”
Rõ ràng, nước đi này sai quá sai.
Sắc mặt Thẩm Tùng lập tức đen lại.
Bàn tay to siết lấy sau gáy tôi, trực tiếp chặn môi tôi lại.
Anh ta hôn rất mạnh, mang theo ý trừng phạt.
Tôi dần không chịu nổi, giơ tay đấm anh ta, ú ớ: “Ưm…”
4
Đến khi tôi bị hôn đến mức gần như nghẹt thở, anh ta mới buông ra, giọng trầm khàn hỏi.
“Bây giờ thì sao, biết chúng ta là quan hệ gì chưa?”
“Quan hệ mập mờ!” Tôi ấm ức phản kháng, cố ý chọc tức anh ta.
Thẩm Tùng bực mình tặc lưỡi, áp sát hơn, môi sắp chạm xuống lần nữa.
“Em yêu, cho em thêm một cơ hội nữa đấy, nói xem, chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì?”
Hu hu hu.
Tôi bị thế lực tà ác uy hiếp rồi.
Trước đây anh ta đâu nói chuyện kiểu này với tôi.
Giờ thì ngay cả dịu dàng cũng chẳng thèm giả vờ nữa?
Tôi rụt cổ lại, cuối cùng vẫn không tình nguyện mà thốt ra câu kia.
“Chúng ta là… là người yêu.”
“Ngoan lắm.”
Thẩm Tùng ôm tôi vào lòng, như đang dỗ một chú mèo nhỏ, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
“Đồ nhóc hư, nghĩ anh không trị nổi em sao?”
Đúng là kẻ mạnh hiếp kẻ yếu.
Đồ tiểu nhân, bỉ ổi!
“Đói không?” Anh ta bóp nhẹ eo tôi, giọng lười biếng. “Làm gì đó cho em ăn nhé.”
Vừa nãy còn uy hiếp tôi.
Giờ ai thèm ăn đồ của anh chứ.
Tôi quay đầu đi, cứng miệng nói: “Không cần, tôi không đói chút nào!”
“Grừ——”
Căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bụng kêu to.
“…”
Tôi nghe thấy Thẩm Tùng bật cười khẽ.
“Người thì mềm, chỉ có cái miệng là cứng.”
Tôi…
Mất sạch cả mặt mũi rồi!
Khi tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Thẩm Tùng đã mặc quần thể thao, xuống giường.
Anh ta rót cho tôi một ly nước, ngồi trên giường lướt điện thoại đặt đồ ăn.
Tôi cúi đầu uống nước, lén lút quan sát anh ta.
5
Anh ta không mặc áo, cơ ngực nở nang, cơ bụng săn chắc, rõ ràng từng đường nét…
Chết tiệt!
Đã đẹp trai rồi, còn có body thế này nữa?
Tôi nhìn đến ngây người, vô thức nuốt nước bọt, trong lòng thầm rủa bản thân mất nết.
Định lén thu hồi ánh mắt.
Bất ngờ, Thẩm Tùng hờ hững liếc lên, ánh mắt chạm vào tôi chớp nhoáng.
“Mặt đỏ thế này… lại muốn rồi à?”
Anh ta nheo mắt, phả một làn khói nhàn nhạt, áp sát tôi.
Tim tôi đập loạn, hồn vía bay mất.
Tôi hoảng hốt đẩy anh ta ra, cuống cuồng lăn xuống giường, vơ lấy quần áo chạy ra ngoài.
Vào phòng tắm, tôi vội vàng mặc đồ vào.
Vừa bật điện thoại, cuộc gọi của mẹ tôi ập đến như đòi mạng.
“Con nhóc này, sao tắt máy suốt vậy hả?”
“Nếu để mẹ biết hôm qua mày không đi xem mắt mà chuồn, mẹ đánh gãy chân mày đấy!”
“Mẹ!” Tôi liếc nhìn ra cửa, hạ giọng thì thầm: “Ai lại đi xem mắt chỉ vì trượt nghiên cứu sinh chứ?”
Mẹ tôi cười lạnh: “Bớt lằng nhằng với mẹ! Lúc đầu thỏa thuận rồi, nếu đậu thì học tiếp, trượt thì ngoan ngoãn đi xem mắt!”
“Thằng nhóc đó vừa cao vừa đẹp trai, hợp với mày lắm, cười mà hưởng thụ đi!”
“… Đừng có dìm con xuống nữa.”
Mẹ lại nói: “À, thứ bảy tuần sau về nhà một chuyến, nói chuyện với mẹ.”
“Chuyện gì mà phải nói…” Tôi lẩm bẩm.
Bản năng mách bảo tôi, đây chắc chắn là một bữa tiệc Hồng Môn*.
Tôi đang định tìm cớ từ chối.
Nhưng ngay giây sau, eo tôi bị một bàn tay to giữ chặt.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Tùng đã đứng sau lưng tôi.
Anh ta vùi đầu vào hõm cổ tôi, cắn nhẹ lên vành tai, giọng khàn khàn phả hơi thở nóng rực.
“Ở nhà anh, ngủ với anh… chuyện này có thể bàn bạc sao?”
6
Máu trong người tôi lập tức dồn lên não.
Chân mềm nhũn, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
“Con nhóc chết tiệt, bên đó có tiếng gì vậy? Mày đang ở cùng ai đấy!”
Mẹ tôi ở đầu dây bên kia truy hỏi.
Trong đầu tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, tay vịn tường, vội vàng chữa cháy.
“Không có ai hết, con đang ở trường, vừa nãy dưới ký túc xá có con chó sủa thôi!”
Nói xong một tràng, tôi vội vã cúp máy.
Sau đó quay đầu, trừng mắt nhìn thủ phạm vừa gây họa.
“Chó?”
Thẩm Tùng nghịch nghịch tóc tôi, cười nhàn nhạt: “Sợ mẹ em biết hai ta đã ăn cơm trước kẻng đến vậy à?”
Đương nhiên rồi!
Nếu mẹ tôi biết tôi ngủ với chàng rể tương lai mà bà ưng ý nhất.
Bà ấy chắc chắn sẽ lập tức trói tôi lại, lôi đi đăng ký kết hôn ngay trong đêm!
“Tôi đâu có!”
“Vậy sao em run thế?” Anh ta cong môi, ánh mắt có chút xấu xa. “Không phải chột dạ à?”
Tôi liếc anh ta một cái, cái đồ biết rõ còn cố hỏi!
Chột dạ cái gì chứ.
Rõ ràng là do cái tên khốn này vừa mới làm tôi chân mềm nhũn!
Anh ta lại cười: “Được rồi, không trêu em nữa, ra ngoài ăn cơm thôi.”
Lần này tôi không phản đối.
Dù sao tôi cũng không dám gây chiến với cái bụng của mình.
Trên bàn ăn, món mà Thẩm Tùng gọi chỉ là cháo kê và bánh bao, khá bình dân.
7
Anh ta ngồi cạnh tôi, chờ tôi chậm rãi ăn hết bát cháo rồi mới lên tiếng.
“Khi nào thì định cho anh một danh phận?”
Hả?
Thật sự bám riết tôi không buông à?
Tôi ngờ vực: “Anh thực sự muốn kết hôn với tôi sao?”
Anh ta nhướng mày: “Không thì em nghĩ anh có mở rộng dịch vụ thế này không?”
“…”
Tôi suýt sặc.
Haizz, trách tôi thôi.
Lúc trước do áp lực ôn thi cao học quá lớn, tôi đã lỡ tay tán một anh trai trên mạng làm bầu bạn.
Ai mà ngờ được anh trai đó lại là Thẩm Tùng chứ.
Biết vậy thì dù có đánh chết tôi cũng không dám bậy bạ.
Một bước sai, hối hận cả đời.
Bình luận
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!