“Đúng vậy, đợi bạch nguyệt quang của anh về, tôi tự nhiên có thể cút. Tôi hiểu chứ.”
“Anh sẽ bù đắp cho em.”
Vừa nghe thấy hai chữ “bù đắp”, tôi lập tức hất tay hắn ra, nước mắt chực trào, rơi xuống không báo trước.
“Bù đắp?”
“Chân tình của tôi trong mắt đám nhà giàu các anh có thể quy ra tiền à?”
“Vậy cho hỏi, đại thiếu gia Lâm Tuấn, anh nghĩ những gì tôi đã bỏ ra thì đáng giá bao nhiêu?”
Hắn cụp mắt, không trả lời.
Tôi chỉ thẳng ra cửa:
“Bây giờ, anh cút khỏi đây ngay!”
Vừa khóa cửa phòng, tôi lập tức đổi sắc mặt.
Lúc nãy tôi diễn vai tiểu bạch hoa đáng thương chắc cũng ổn chứ?
Không biết hắn có thể đưa thêm tí nào không nhỉ?
Không lâu sau, tiếng cửa chính đóng lại, hắn đi thật rồi.
Tôi tức tốc chạy ra, quả nhiên trên bàn trà có một chiếc thẻ ngân hàng, phía dưới còn đè một tờ giấy.
【Trong thẻ có 10 triệu, sau này tự chăm sóc bản thân cho tốt.】
Mười triệu!
Tròn trịa mười triệu!
Chuẩn luôn, cắt lỗ sớm bớt tổn thất!
Ngay giây sau, điện thoại tôi đổ chuông.
Đoạn Hoài Châu gọi đến, giọng bình tĩnh như đã tính sẵn:
“Hắn đi rồi chứ? Để anh qua giúp em dọn nhà.”
Tôi đầy vạch đen:
“Có cần gấp vậy không?”
Giọng hắn u ám:
“Em cũng không muốn hắn quay lại đổi ý đâu nhỉ?”
Tôi bỗng rùng mình.
“Lập tức dọn!”
04
Vài ngày sau, tôi cầm kết quả kiểm tra sức khỏe của hắn, mặt có chút mơ màng.
“Vậy là… chúng ta bên nhau rồi?”
Đoạn Hoài Châu ngồi trên sofa xem tài liệu, nghe vậy không buồn ngẩng đầu lên.
“Không thì sao?”
Tôi lẩm bẩm: “Ít nhất cũng nên tìm hiểu chút đã chứ, tôi với Lâm Tuấn còn chưa nhanh vậy.”
Hắn hừ nhẹ, cười khẩy:
“Cái quan hệ nhựa rẻ tiền, lừa qua lừa lại đó mà gọi là tìm hiểu?”
“Này, không được nói xấu thần tài của tôi!”
Hắn thản nhiên:
“Muốn biết gì? Tôi học đại học ở nước ngoài, về nước kế thừa gia nghiệp, từng yêu một lần, đời tư sạch sẽ, mỗi tháng cho em 500 triệu. Còn gì cần hỏi nữa không?”
Tôi cứng họng: “…Hết rồi.”
Thực ra, tôi hoàn toàn có thể cầm tiền rồi biến mất.
Nhưng mà…
Đoạn Hoài Châu chính là người đẹp trai nhất tôi từng gặp ngoài đời.
Tôi cả đời này xem như hủy hoại vì chữ “sắc” rồi.
Còn về lý do tại sao hắn lại chọn tôi, một người ngoài đẹp ra chỉ còn chút tài lẻ, tôi chẳng mấy quan tâm.
Cùng lắm lại giống Lâm Tuấn, có âm mưu nào đó thôi.
Có khi hắn có sở thích đặc biệt thích “cắm sừng” anh em?
Hoặc cũng thích cái bạch nguyệt quang kia, tiện thể tái chế thế thân?
Nhưng mà…
Mỗi tháng cho tôi 500 triệu, so với thằng bắt tôi nuôi nó như Lâm Tuấn, thì tốt hơn gấp trăm lần.
Còn muốn gì nữa? Cảm ơn trời ban phước là đủ!
Đoạn Hoài Châu đứng dậy:
“Nghỉ ngơi đi, muộn rồi.”
Hắn chỉ về phía một căn phòng:
“Phòng em bên đó.”
Tôi vô thức kéo tay hắn lại, hơi ngạc nhiên:
“Không ngủ chung? Theo chủ nghĩa thuần khiết à?”
Cơ bắp cánh tay hắn siết chặt ngay lập tức, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi tai đỏ lựng đã bán đứng hắn.
“…Nhanh quá.”
Tôi bật cười lạnh:
“Anh đã biết tôi là tác giả truyện tranh, thì cũng phải biết, bọn sáng tạo bọn tôi cần có cách xả stress riêng.”
“Người thì thích đi bar, người thích xem phim kinh dị.”
“Còn tôi thì…”
Ánh mắt tôi lướt chậm xuống phần bụng dưới của hắn.