Kết hôn năm thứ ba, tôi phát hiện ra mình là một nữ phụ xinh đẹp, giàu có trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình “porn” đầy drama.
Chỉ còn 24 giờ nữa, người chồng liên hôn của tôi, Tư Trạm, sẽ yêu say đắm thực tập sinh nhỏ nhắn, mềm mại của công ty. Anh ta sẵn sàng vì cô ta mà quên sống quên chết, thậm chí ngăn cả chuyến bay rời Bắc Kinh của cô ta.
Sau đó, họ sẽ hợp sức bán tôi sang vùng Bắc Myanmar, nơi tôi sẽ bị nh ục nhã cho tới chế t.
Tôi quyết định chạy trốn trước khi điều đó xảy ra.
Không ngờ, ngay trong đêm đó, Tư Trạm – người luôn lạnh lùng vô cảm – đã lật tung cả Bắc Kinh để tìm tôi. Anh ta giữ chặt eo tôi, áp sát vào cửa sổ kính sát đất.
Giọng anh ta khàn khàn, hơi thở nóng rực nhẹ nhàng phả vào tai tôi:
“Em mang con của anh, định trốn đi đâu?”
1
Tôi rút khoản tiền cuối cùng trong ngân hàng khi hoàng hôn đỏ rực trên bầu trời. Đã đến giờ tan làm.
Người quản lý ngân hàng ngập ngừng, do dự mãi rồi vẫn không kìm được:
“Tiểu thư, cô rút một khoản lớn như vậy, nếu ngài Tư biết được thì…”
Tôi trừng mắt: “Đây là tiền của tôi, rút tiền cũng phạm pháp à?”
Người quản lý lau mồ hôi: “Không phải, chỉ là…”
“Không thì đừng nói nữa.” Tôi đứng dậy ôm tiền, “Lời nhắc của anh rất tốt, nhưng lần sau đừng nhắc nữa, tôi không thích nghe.”
Tôi quay người rời đi, người quản lý vội đuổi theo:
“Tiểu thư, cô và ngài Tư chưa ký thỏa thuận tài sản tiền hôn nhân, tài sản sau khi kết hôn là của chung. Cô rút nhiều tiền thế này, giấu không nổi đâu!”
Tôi chán ngấy, không buồn quay đầu: “Giấu không nổi thì thôi, tôi không quan tâm.”
Ai biết được, tôi sắp chết rồi.
Còn ai care chuyện có giấu nổi hay không.
Hai ngày trước, tôi đã thức tỉnh.
Tôi là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết.
Cuốn tiểu thuyết này rất điên cuồng. Nam chính là tổng tài lạnh lùng của một tập đoàn niêm yết, tàn nhẫn, ít nói. Nữ chính là một thực tập sinh trắng trẻo, yếu đuối, thích làm nũng.
Ngay ngày đầu tiên đi làm, cô ấy mắc lỗi.
Khi chuẩn bị triển lãm, cô ấy sơ ý làm rơi một chiếc đinh, suýt nữa làm Tư Trạm bị thương.
Thế nhưng, nam chính luôn khó tính chẳng những không trách móc mà còn nhẹ nhàng trấn an: “Không sao.”
Từ đó, tổng tài lạnh lùng nhận ra cô gái nhỏ này luôn có thể xoa dịu sự nóng nảy trong anh ta.
Thế là hai người họ bắt đầu “cộng hưởng” trong mọi hoàn cảnh.
Không lâu sau, vợ liên hôn của nam chính phát hiện có điều gì đó không ổn, đến công ty làm loạn.
Nam chính chán ngấy, bỏ lại một câu: “Chỉ là hôn nhân sắp đặt, nhìn cô tôi thấy ghê tởm.”
Rồi quay đầu bước về phía bạch liên hoa, không ngoảnh lại lần nào.
Thế nhưng, người vợ này lại là thanh mai trúc mã của Tư Trạm, yêu anh ta đến điên cuồng, thà chết cũng không buông tay.
Ba người giằng co suốt mấy trăm chương. Nữ chính trải qua vô số đau khổ, mang thai, nghỉ việc, bị tát, sang Hồng Kông sinh con… Cuối cùng, cô ấy và nam chính quay về bên nhau.
Còn nữ phụ thì kết thúc thê thảm – gia đình phá sản, bị bán sang Bắc Myanmar, chịu đủ sự giày vò, chết nơi đất khách quê người.
Được rồi, tôi là người vợ liên hôn đó, là nữ phụ độc ác.
Tôi là chướng ngại vật trên con đường tình yêu của họ, là nhân vật không thể thiếu trong kịch bản của họ.
Bây giờ, chỉ còn 24 giờ trước khi Tư Trạm gặp được định mệnh của đời mình trong buổi triển lãm tranh.
Tôi quyết định tăng tốc hành động.
Trước tiên, chuyển hết tiền có thể.
2
Khi Tư Trạm về nhà, tôi đang ngồi trong phòng thay đồ, bàn chuyện tiền bạc với bạn thân.
Cô ấy sửng sốt hồi lâu rồi hét lên:
“Cậu muốn chuyển tài sản sang chỗ tớ? Điên rồi à? Cậu thừa biết nhà chồng cậu làm gì mà. Họ đen trắng đều dính, sẽ truy sát tớ khắp thành phố đấy!”
Tôi rất bình tĩnh: “Không đâu, tất cả đều là tài sản hợp pháp đứng tên tớ.”
“Nhưng mà,” cô ấy khó hiểu, “Năm ngoái cậu còn nói sẽ tiết kiệm tiền để nuôi Tư Trạm. Tiền cũng cho, người cũng cho, mọi thứ đều cho anh ta. Sao tự nhiên cậu lại dứt tình?”
Tôi cau mày: “Tớ từng nói vậy à?”
Bạn thân: “Chứ còn gì nữa! Cậu yêu Tư Trạm đến phát điên! Cậu nói không có anh ta thì cậu sẽ chết!”
“Ồ.” Tôi lơ đễnh nhét đống Hermes vào vali, gật gù, “Ai mà biết được, chắc lúc đó tớ ngốc.”
Bạn thân: “…”
Đúng lúc này, Tư Trạm bước vào.
Cuộc đối thoại của tôi và cô ấy, anh ấy chắc chỉ nghe được nửa câu cuối.
Người đàn ông cao lớn, cúi xuống nhìn tôi, dừng lại một chút rồi thản nhiên quét mắt qua đống lộn xộn dưới sàn:
“Lại giở trò gì mới đây?”
Bạn thân thấy tình hình không ổn, lén lút chuồn đi:
“Hai người nói chuyện nhé.”
Cô ấy đi rồi, trong phòng chỉ còn tôi và Tư Trạm.
Hôm nay anh có buổi họp báo, mặc bộ vest xám sắt, vai rộng chân dài, khuôn mặt bình thản.
Anh ấy lúc nào cũng vậy, từ lúc kết hôn cho đến khi lên giường, chẳng bao giờ có chút biểu cảm nào.
Chúng tôi kết hôn ba năm, quen nhau hơn mười năm.
Bao lâu tôi quen anh, bấy lâu tôi yêu anh.
Thời còn đi học, cả trường đều biết tôi đang hăng hái theo đuổi anh.
Đêm tuyết Bắc Kinh, tôi xếp hàng mua vé concert cho anh đến mức sốt cao. Sinh nhật anh, tôi tự tay nấu ăn đến phồng rộp cả tay. Ba năm cấp ba, dù mưa to gió lớn, tôi vẫn kiên trì mang bữa sáng cho anh.
Sau này, chúng tôi liên hôn. Tôi mừng như điên, chạy khắp thành phố, bắn pháo hoa trên sông để ăn mừng.
Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ đáp lại tôi bằng một cái liếc mắt hờ hững giữa đám đông.
Tôi không thể sưởi ấm anh ấy.
Trước đây, tôi không hiểu vì sao.
Bây giờ thì tôi biết rồi.
Vì theo thiết lập của câu chuyện này, tôi không phải là người có thể làm lay động cảm xúc của anh ấy.
Tôi mệt nhưng chẳng buồn phản kháng. Dù sao cũng không có lần sau.
Sau này, anh sẽ tập trung vào nữ chính.
Hai trăm chương tiếp theo, từ văn phòng đến nhà ăn, mọi nơi đều sẽ là chiến trường của họ.
Tôi ngủ đến tận chiều.
Khi tỉnh dậy, bụng dưới ê ẩm. Hot search tràn ngập một chủ đề:
#Tư Trạm và thực tập sinh xứng đôi
Tôi vào xem, không ngoài dự đoán.
Theo nguyên tác, Tư Trạm và nữ chính Diêu An An đã gặp nhau ở buổi triển lãm tranh.
Ảnh chụp từ góc nhìn của người qua đường. Diêu An An tóc đen dài, váy trắng, nước mắt lưng tròng, đáng thương đến nao lòng.
Tư Trạm đứng bên, một tay đỡ khung tranh sắp đổ. Cánh tay anh nổi rõ gân xanh.
Bình luận ngập tràn:
[wooo, từng là nhân viên cũ, chưa bao giờ thấy Tư tổng dịu dàng với ai như vậy!][Mẹ kiếp, biết là Tư tổng đã có vợ, nhưng tôi… tôi vô đạo đức mà muốn…][Tôi hiểu mà, họ có cảm giác cặp đôi một cách kỳ diệu…][Cho tôi ghép cặp 1 giây thôi, chỉ 1 giây! Không sao chứ?!]
Tôi chống cằm, nằm dài trong bồn tắm.
Vừa dọn dẹp dấu vết của Tư Trạm trên cơ thể, vừa lướt tiếp.
Trong nguyên tác, giữa nam nữ chính tồn tại một loại lực hút kỳ lạ.
Chỉ cần gặp cô ấy, Tư Trạm sẽ không thể kiềm chế, nảy sinh ham muốn bảo vệ và… dục vọng.
Sự căng thẳng này ảnh hưởng đến cả những người xung quanh.
Mọi người đều thấy họ rất đẹp đôi, mong chờ chứng kiến họ lên giường.
Tôi gọi cho bạn thân:
“Cậu chuẩn bị đồ xong chưa?”
Cô ấy ngập ngừng:
“Cậu thực sự muốn làm vậy? Không sống với Tư tổng nữa à?”
Tôi cười:
“Chứ sao nữa?”
“Cứ tưởng hai người giận dỗi thôi.”
Tôi lười biếng:
“Cậu xem hot search chưa?”
“Xem rồi… nhưng Tư tổng đâu có ngoại tình thật.”
Tôi ngẫm nghĩ:
“Vậy chờ chút, tôi biểu diễn cho cậu xem.”
Nói xong, tôi gọi cho Tư Trạm.
Máy bận rất lâu mới có người bắt máy.
Bên kia ồn ào, giọng cười của một cô gái trẻ xen lẫn tiếng bước chân nhộn nhịp.
Tư Trạm vẫn lạnh nhạt nhưng giọng có phần nhẹ nhàng hơn khi ở nhà:
“Có chuyện gì?”
Tôi do dự, ngập ngừng:
“Tư Trạm, nếu em mang thai…”
Anh ngắt lời ngay lập tức:
“Phá.”
Tôi đoán trước được anh sẽ nói vậy.
Nhưng khi nghe từ “phá”, tôi vẫn sững người.
“Phá trước?”
“Tôi chưa xong công tác, hoãn lại rồi, một tuần nữa mới về.”
Anh kìm nén cảm xúc:
“Em tự đi làm trước đi, có vấn đề gì đợi tôi về rồi nói.”
Dứt lời, anh cúp máy.
4
Trong nguyên tác, Tư Trạm và vợ trước từng có một đứa con.
Nhưng anh ta như bị bỏ bùa, không tin đó là con mình.
Nam nữ chính liên thủ “hành hạ” nữ phụ suốt mấy trăm chương. Trong đó, họ làm xét nghiệm ADN đến ba lần.
Lần đầu tiên, mẫu xét nghiệm bị làm hỏng, không có kết quả.
Lần thứ hai, kết quả bị tráo, cho thấy đứa bé không phải con anh ta.
Lần thứ ba, dù tận mắt nhìn thấy kết quả, Tư Trạm vẫn không tin, chắc chắn đó là giả.
Tôi: “…”
Tôi xoa bụng, rơi vào trầm tư.
Con à, bảo bối của mẹ.
Con không thể lớn lên trong một kịch bản “điên rồ” như thế này.
Tư Trạm không biết, tôi không thử lòng anh ta – tôi thật sự mang thai, vừa mới biết cách đây hai ngày.
Khi nhìn thấy hai vạch trên que thử, tôi đã vui mừng nghĩ rằng, khi anh ấy về nhà, tôi sẽ báo tin vui này cho anh.
Nhưng chưa kịp đợi anh trở về, tôi đã tỉnh ngộ – nhận ra mình chỉ là nữ phụ.
Giờ đây, vì đứa trẻ này, và vì không muốn bị bán sang Bắc Myanmar, tôi phải chạy trốn.
Bạn thân nghe xong cuộc điện thoại vừa rồi, hét lên phẫn nộ:
“Tư Trạm là đồ cặn bã! Anh ta còn là người sao! Trước đây chiều chuộng anh ta thì thôi, giờ hai người kết hôn rồi mà còn nói ra mấy lời như vậy?!”
Tôi: “Ừ.”
Tôi: “Anh ta vốn là người như vậy.”
Bạn thân gào lên: “Chạy! Tôi lập tức chuẩn bị giấy tờ giả cho cậu, làm xong chúng ta chạy! Chạy cho anh ta mất trắng, không còn gì!”
Tôi khoác áo tắm, rời khỏi phòng tắm.
Dọc hành lang là loạt ảnh cưới của tôi và Tư Trạm.
Những bức tranh sơn dầu khổng lồ trải dài như một giấc mơ mơ hồ, cuốn lấy tôi trong ánh nhìn lướt qua.
Tôi thoáng ngẩn người.
Ba năm qua, tôi và anh chung chăn gối, dành những năm tháng đẹp nhất của đời mình cho anh.
Nhưng anh vẫn thờ ơ, lạnh nhạt.
Khi anh trở về và phát hiện tôi đã rời đi… không biết, anh sẽ phản ứng thế nào?