Phò Mã Bị Thương Rồi, Vẫn Còn Không Đứng Đắn! - Chương 1
Công tử hào hoa phong nhã Cố Khinh Chu chính là bạch nguyệt quang trong lòng ta.
Nhưng hoàng huynh lại đem ta gả cho Trấn Viễn tướng quân dũng mãnh.
Thành thân rồi, hắn ngày ngày cởi trần luyện quyền trong sân, lồng ngực rám nắng phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Ta chỉ biết đứng nhìn, mặt đỏ tai nóng, tim đập loạn nhịp, cổ họng khô khốc.
Hửm? Bạch nguyệt quang à? Bạch nguyệt quang nào cơ??
1.
Ngày mừng thọ của hoàng tẩu.
Bạch nguyệt quang trong lòng ta mang theo bạch nguyệt quang của hắn trở về kinh thành.
Trong yến tiệc, ta dõi mắt nhìn bọn họ tình thâm ý hợp, ân ái thắm nồng, đến mức nghiến chặt răng, suýt cắn nát cả hàm bạc.
Rượu chén này nối tiếp chén khác.
Ta hoàn toàn không hay biết sắc mặt của phò mã bên cạnh – Trấn Viễn tướng quân đương triều – đã khó coi đến nhường nào.
Lúc yến tiệc kết thúc, ta đã có vài phần men say.
Phò mã đỡ lấy ta, dìu ta loạng choạng bước lên xe ngựa.
Trong xe, ta ôm chặt lấy hắn, nức nở không thôi, hết lần này đến lần khác chất vấn hắn vì sao không yêu ta.
Nữ tử kia dung mạo tầm thường, ngay cả một nửa vẻ đẹp của ta cũng không sánh bằng, rốt cuộc có điểm gì hơn ta?
Phò mã nâng cằm ta, khẽ cười hỏi: “Ta là ai?”
Đương nhiên ta biết hắn là ai.
Năm đó, khi hắn đến cầu hôn trước mặt hoàng huynh, ta nhìn nốt ruồi nhạt màu trên chân mày trái của hắn, liền gật đầu đồng ý.
Bởi vì cùng vị trí ấy, Cố Khinh Chu cũng có một nốt ruồi.
Ta không phải kẻ ngốc, sau khi thành thân, ta tự nhiên nhìn thấu tấm lòng và tình ý của hắn dành cho ta.
Nhưng con người luôn cố chấp với những thứ không thể có được.
Nếu đã chẳng thể có, vậy tìm một kẻ thay thế cũng là điều tốt.
Nhìn hắn, ta bỗng sinh ác niệm.
Ta muốn hắn đau lòng.
Như thế, nỗi đau trong ta có lẽ sẽ vơi bớt đôi phần.
“Ngươi là Cố…”
Hắn bỗng nhiên bóp chặt cằm ta, không để ta thốt ra câu tiếp theo.
Khóe môi hắn nhếch lên tà mị, ánh mắt nhìn ta thoáng vẻ sắc lạnh.
“Ngẫm nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời, công chúa.”
Lời vừa dứt, hắn cúi đầu hôn ta thật sâu.
Nụ hôn bá đạo mà cuồng dã.
Ta run rẩy cả người, hai chân mềm nhũn.
Trong xe, chỉ còn lại âm thanh ướt át khiến người đỏ mặt tim đập.
Hắn hôn đến khi ta không thở nổi, ra sức đấm vào vai hắn.
Lúc này, hắn mới chịu buông ta ra.
Ngón tay thô ráp của hắn lướt qua đôi môi sưng đỏ của ta, thần sắc nguy hiểm mà hỏi lại một lần nữa: “Ta là ai?”
Ta cắn răng, tức giận đáp: “Là Phò mã! Ngươi là Phò mã!”
Nghe thế, hắn mới hài lòng mà hôn nhẹ lên môi ta, ôm trọn ta vào lòng.
Khi xe ngựa dừng trước phủ công chúa, hắn liền bế ngang ta lên, đi thẳng vào phòng ngủ, không cho ta chút cơ hội vùng vẫy.
Hắn đặt ta lên giường, thân hình vững chãi phủ xuống.
“Rượu đã tỉnh chưa, công chúa?”
“Rồi! Tỉnh rồi!” Ta ra sức đẩy hắn, thế nhưng hắn vững như bàn thạch.
“Tỉnh thì tốt.”
Hắn cúi xuống, cắn nhẹ lên cổ ta.
Ta lập tức mất hết khí lực, hắn luôn dễ dàng nắm bắt được nhược điểm của ta.
Giọng ta run rẩy: “Chưa tỉnh… chưa tỉnh…”
Hắn khẽ cười khẩy, cúi xuống hôn ta.
Trong chuyện này, ta và Phò mã coi như tương hợp.
Nhưng trước đây, chỉ cần ta không muốn, hắn chưa bao giờ cưỡng ép.
Sau tiệc mừng thọ của hoàng huynh, hắn ngày ngày kéo ta cùng hành chu công chi lễ, tùy ý chiếm đoạt.
Chỉ khi ta gọi tên hắn hết lần này đến lần khác, vừa khóc vừa cầu xin, hắn mới chịu buông tha.
Cuối cùng, hắn vẫn không biết liêm sỉ mà hỏi: “Công chúa của ta, hiện tại người đang ôm nàng là ai?”
Có lúc, ta cắn răng không đáp, hắn liền tiếp tục một vòng hành hạ mới.
Ta chỉ có thể vừa khóc vừa nhỏ giọng cầu xin: “Phò mã… xin chàng đấy… Phò mã…”
2.
Sáng hôm ấy, khi ta tỉnh giấc, bên cạnh đã không còn bóng dáng Phò mã.
Ta chống eo, chậm rãi đi đến cửa, vừa hay nhìn thấy hắn đang cởi trần luyện quyền trong sân.
Thoáng chốc, ta như mất hồn, chăm chú dõi theo.
Mãi đến khi giật mình tỉnh lại, hắn đã đi tới trước mặt ta.
“Nếu công chúa thích, tối nay ta lại luyện cho nàng xem.”
Kẻ này! Ban ngày ban mặt…
“Vô sỉ! Thật là bại hoại phong hóa!”
Ta đỏ mặt, hung hăng đóng sầm cửa lại.
Đến giữa trưa, hắn vẫn chưa trở về, bị hoàng huynh giữ lại trong cung bàn chuyện chính sự.
Ở trong phủ công chúa, ta đột nhiên cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Nghĩ vậy, liền sửa soạn tiến cung bái kiến hoàng tẩu.
Thay thử vài bộ y phục, cuối cùng mới chọn được một chiếc miễn cưỡng có thể che đi dấu vết trên cổ.
“Vài ngày không gặp, sắc mặt của A Uyển xem ra càng thêm hồng hào, quả thật còn kiều diễm hơn cả hoa.”
“Công chúa cùng Phò mã hòa hợp như cầm sắt, khí sắc tự nhiên không thể nào kém được.”
Bà vú bên cạnh hoàng tẩu cũng cười trêu ghẹo ta.
Vài hình ảnh ái muội thoáng hiện lên trong đầu, khiến ta tức khắc đỏ mặt.
“Sao… sao có thể! Ta và hắn nào có hòa hợp như cầm sắt! Hoàng tẩu, người cũng biết… ta căn bản không thích hắn…”
Hoàng tẩu chỉ cười, đưa tay chọc nhẹ lên trán ta.
“Ngươi đó, yêu mà chẳng hay. Cẩn thận đợi đến khi người ta chạy mất rồi mới hối hận.”
“Trân trọng người trước mắt.”
Ta sờ trán, cười khẩy: “Hắn chạy thì cứ chạy, ta nào có hiếm lạ gì.”
Ta ở chỗ hoàng tẩu khá lâu, nhưng trò chuyện mãi cũng đến hồi vô vị.
Nhìn ra được tâm tư ta, hoàng tẩu khẽ cười, nói:
“Phò mã sớm đã rời khỏi hoàng cung, muội cũng mau quay về đi.”
“Ta nào có cố ý đợi hắn!”
Hoàng tẩu giả vờ kinh ngạc: “Ta có nói là muội đang đợi Phò mã đâu?”
Mặt ta đỏ bừng, không buồn hành lễ, lập tức chạy ra ngoài.
Ngồi trên xe ngựa, ta tức đến nghiến răng, suýt chút nữa vò nát chiếc khăn lụa trong tay.
Khó khăn lắm mới cho hắn một chút thể diện, nghĩ đến chuyện cùng hắn về phủ, thế nhưng hắn lại đi trước.
Còn bị hoàng tẩu nhìn thấu, thật là mất mặt chết đi được!
Xe đi được nửa đường, sắc trời đã ngả về chiều, trên đường người qua lại thưa thớt.
“Công chúa, là Phò mã gia.”
Ta vén rèm lên, nhìn ra ngoài, chỉ thấy hắn cưỡi ngựa đi về hướng ta.
“Phò mã nhất định là cố ý đến đón người.”
Tiểu nha hoàn Thúy Vân ở bên cạnh cười nói.
Hừ! Ai thèm hắn đến đón!
Hắn giao ngựa cho tiểu tư, sau đó trực tiếp chui vào trong xe.
Ta xoay người, không thèm để ý đến hắn.
Hắn vươn tay ôm lấy ta, tựa đầu vào bả vai ta, hơi thở ấm nóng phả lên tai, mang theo chút nhột nhạt.
Ta nhích lên phía trước, hắn cũng theo đó mà tiến lại gần.
“Công chúa giận rồi sao?”
“Ta trở về không thấy nàng, hạ nhân nói nàng tiến cung vẫn chưa hồi phủ, liền vội vã đến đón.”
“Công chúa muộn như vậy mới trở về, chẳng lẽ là đang đợi ta?”
Ta vừa định mở miệng nói hắn đừng tự mình đa tình… Ta chỉ muốn ở lại cùng hoàng tẩu trò chuyện mà thôi.
Hắn bỗng siết chặt vòng tay ôm ta, cả người căng thẳng.
“Suỵt…”
“Có thích khách, cúi thấp người, ở yên trong này, chớ ra ngoài.”
Ta ngồi thụp xuống trong xe ngựa.
Bên ngoài đao kiếm giao nhau, nhưng trong lòng ta lại không hề sợ hãi.
Tựa như có một niềm tin vô hình rằng, hắn nhất định sẽ bảo vệ ta.
Bỗng một luồng hàn quang xẹt qua, một tên thích khách áo đen lao vào, mạnh mẽ kéo ta ra khỏi xe ngựa.
Phò mã lập tức đá văng kẻ địch trước mặt, phi thân đến cứu ta.
Lưỡi kiếm trong tay thích khách lao thẳng về phía trái tim ta.
Khoảnh khắc đó, bóng dáng hắn đột nhiên chắn trước mặt ta.
Thanh kiếm sắc lạnh đâm thẳng vào bả vai hắn.
Ta thậm chí còn nghe thấy tiếng cơ thịt bị xé rách.
Bả vai hắn ngay lập tức nhuốm đầy sắc đỏ.
Đúng lúc này, cấm vệ quân trong kinh thành kịp thời kéo đến, bắt gọn đám thích khách còn sống.
Hắn sắc mặt tái nhợt, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên gò má ta.
“May mà nàng không bị thương…”
Không hiểu sao, trong khoảnh khắc này, ta lại nhớ đến chuyện cũ thời niên thiếu.
Năm ấy, ta phát sốt không dứt, Thúy Vân khóc lóc cầu xin bà vú đi mời ngự y.
Nhưng bà ta lại cười lạnh, buông một câu:
“Một công chúa không được sủng ái, có chết cũng chẳng ai quan tâm.”
Vậy mà giờ đây, hắn chẳng màng đến thương thế của mình, chỉ lo lắng ta có bị kinh sợ hay không.
“A Uyển, ta không sao.”
“Đừng khóc, ta nhìn thấy liền đau lòng.”
“Thà rằng sau này, nàng chỉ vì ta mà rơi lệ mỗi khi đêm về.”
…
Cảm động trong lòng ta thoáng chốc giảm đi quá nửa.
Tên ngốc này!
3.
Những thích khách kia là do bộ lạc du mục phương Bắc phái tới.
Trên chiến trường không giết được hắn, bọn chúng liền dùng thủ đoạn hèn hạ này.
Ngự y băng bó xong vết thương cho Phò mã, dặn dò các điều cần chú ý.
Ta ở bên cạnh lặng lẽ ghi nhớ từng điều một.
Mũi kiếm tuy đâm sâu, nhưng may mắn không chạm đến kinh mạch, chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ hồi phục.
Chờ đến khi ngự y rời đi, hắn liền kéo ta ngồi xuống trên đùi hắn.
“Hóa ra công chúa lo lắng cho ta đến vậy, vậy thì nhát kiếm này cũng đáng giá rồi.”
Ta không nói gì, mặt nóng bừng, vội muốn đứng dậy.
Người này, bị thương rồi mà vẫn còn không đứng đắn!
Bình luận
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!