Hoàng hậu băng hà ngày ấy, ta rốt cuộc cũng được thả ra khỏi lãnh cung.
Sáu vị hoàng huynh cùng phò mã đứng trên cao, lạnh lùng cúi nhìn ta, dáng vẻ tiều tụy, chật vật.
Họ từng là những người thương yêu ta nhất, vậy mà giờ đây, ánh mắt chỉ tràn đầy căm hận.
“Di ngôn của mẫu hậu, bảo chúng ta thả ngươi ra.”
“Nhưng ngươi đã hại chết Yên Yên, cả đời này không đáng được hưởng hạnh phúc.”
“Lê Du Du, trước khi mẫu hậu thất tuần, hãy chuộc lại tội nghiệt đi.”
…
Ta quỳ rạp dưới đất, đau đớn van cầu:
“Du Du đã biết sai rồi, cầu xin các huynh, hãy để ta được nhìn mẫu hậu lần cuối!”
Công chúa cao quý nhất ngày nào, nay lại thấp hèn hơn cả một tên nô lệ.
Bốn năm giam cầm trong lãnh cung, đã nghiền nát tất thảy kiêu hãnh của ta.
Thái tử lạnh giọng mở lời:
“Bây giờ mới biết sai sao? Vậy nói xem, ngươi sai ở đâu?”
Ta ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn, suy ngẫm hồi lâu, ánh mắt tràn đầy mê mang.
Ta sai ở đâu?
Bốn năm trước, vào ngày đại hôn, ta vui sướng bước lên kiệu hoa.
Nhưng khi rèm kiệu được vén lên, đón chờ ta lại là sáu vị hoàng huynh.
Họ giận dữ nhìn ta, miệng lưỡi như dao, buộc tội ta đã bắt cóc Lê Yên Yên.
Phu quân của ta, Thôi Cảnh Thâm, tự tay giật xuống phượng quan trên đầu ta, hung hăng kéo ta ngã nhào xuống đất.
Từng câu, từng chữ, lạnh như băng:
“Nếu Yên Yên có mệnh hệ gì, cả đời này ta cũng không tha thứ cho ngươi!”
Lê Yên Yên biến mất ngay trong ngày đại hôn của ta.
Trong phòng chỉ còn lại một bức huyết thư kinh hãi:
“Đừng trách tỷ tỷ Du Du, tỷ ấy chỉ không muốn mất đi các huynh. Muội vốn dĩ là người ngoài, các hoàng huynh nhất định phải sống tốt. Cảnh Uyên ca ca, kiếp sau muội sẽ lại gả cho huynh…”
Các hoàng huynh như hóa điên, đem ta nhốt vào đại lao.
Ngay cả phò mã của ta, Thôi Cảnh Thâm, cũng hằn giọng đe dọa sẽ ném ta vào thanh lâu.
Lời bọn họ nói với ta nhiều nhất chính là:
“Yên Yên đâu?”
“Thi thể Yên Yên ở đâu?”
Ta mờ mịt lắc đầu, khóc lóc kêu oan, nhưng chỉ đổi lại những trận tra tấn tàn khốc hơn.
Cuối cùng, vẫn là mẫu hậu bệnh nặng đứng ra ngăn cản bọn họ.
Người đem ta nhốt vào lãnh cung.
Bốn năm trời, ta sống dưới sự chà đạp của đám hạ nhân ác độc, chẳng rõ bản thân đã sai ở đâu.
Giờ đây, mẫu hậu đã qua đời.
Người là mẹ ruột của ta, là người duy nhất từng dành cho ta chút ấm áp giữa cung đình lạnh lẽo.
Để có thể nhìn mẫu hậu lần cuối, ta dập đầu liên tục, nền gạch cứng lạnh nhanh chóng nhuộm đỏ máu tươi.
“Ta sai rồi, ta sai ở khắp mọi nơi… Cầu xin các huynh, hãy để ta nhìn mẫu hậu lần cuối cùng!”
“Ngươi không xứng! Nếu không phải vì ngươi, mẫu hậu sao có thể ôm hận mà ra đi, chẳng thể gặp Yên Yên lần cuối!”
“Ngươi chỉ bị nhốt bốn năm, còn Yên Yên, ngay cả thi cốt cũng chẳng còn! Lúc nàng chết, sẽ kinh hoàng đến nhường nào!”
Ta và Lê Yên Yên cùng ngày sinh.
Ta là công chúa duy nhất của hoàng thất, còn nàng là con của một nô tỳ trong Tân giả khố và một tên thị vệ tư thông mà có.
Chỉ vì một sai sót của bà vú, ta và Lê Yên Yên bị tráo đổi trong tã lót.
Từ đó, nàng thay ta hưởng mười hai năm vinh quang, được nâng niu như châu ngọc.
Mà ta, chỉ có thể lớn lên dưới sự ức hiếp của bọn nô tài ác độc.
Tận đến khi bà vú sắp chết, mới nói ra chân tướng.
Nhưng khi ấy, Lê Yên Yên đã sớm trở thành trân bảo trong lòng tất thảy mọi người.
Lê Yên Yên giận dỗi chạy đến Tân giả khố nơi ta từng sống.
Vừa cầm cây chổi quét dọn, lòng bàn tay đã bị gai nhọn cào rách.
Phụ hoàng, mẫu hậu cùng các hoàng huynh không đành lòng để nàng chịu khổ.
Bọn họ ban cho nàng danh hiệu quận chúa, vẫn giữ nàng lại trong cung.
Còn ta – chân chính là Thất công chúa – lại như một nha hoàn.
Từ đó về sau, ta chỉ có thể làm nền cho Lê Yên Yên…
Thái tử ca ca nhìn ta, đáy mắt chỉ còn lại oán hận khôn cùng.
“Chúng ta đã đồng ý với mẫu hậu thả ngươi, nhưng ngươi có thể sống sót hay không, phải xem thiên ý.”
“Mỗi người chúng ta đều sẽ vì Yên Yên mà đòi lại công bằng.”
“Nếu đến ngày mẫu hậu thất tuần mà ngươi còn sống, ta sẽ làm chủ, thả ngươi xuất cung, từ đó về sau không truy cứu nữa.”
Nhị hoàng huynh không chút chần chừ, cúi người dùng thừng thô buộc chặt cổ chân trái của ta.
“Ta trước tiên, kẻ như ả không xứng đứng mà đi gặp mẫu hậu!”
Hắn vung roi thúc ngựa, trong khoảnh khắc, ta liền bị kéo lê đi.
Dáng vẻ hắn thúc ngựa phóng nhanh, hệt như năm xưa khi hắn dạy ta cưỡi ngựa.
Chỉ khác là, khi đó, ta ngồi vững trên lưng ngựa, còn hắn như một thị vệ trung thành, dõi theo ta, bảo hộ ta.
Hồi ấy, Lê Yên Yên nhìn thấy, liền hét lên thất thanh bảo rằng nàng sợ ngựa.
Nhị hoàng huynh tái mặt, lập tức chạy đến che chở cho nàng.
Trong khoảnh khắc ấy, con ngựa hoảng loạn, ta bị hất xuống, gãy lìa chân trái.
Vì không muốn Nhị hoàng huynh bị trách phạt, ta chỉ nói rằng mình sơ suất, tự làm kinh động ngựa…
Con đường đá sỏi thô ráp trong cung rất nhanh đã mài rách lớp y phục cũ kỹ, miễn cưỡng che chắn hàn khí của ta. Những vết thương ngày trước lại lần nữa nứt toác, để lại vệt máu dài.
Cung nữ, hoạn quan trên cung đạo đều bị lệnh phải đứng xem thảm trạng của ta.
“Thật thê thảm a, dù sao cũng là Thất Công Chúa mà!”
“Thê thảm gì chứ? Chính nàng ta hại chết Quận chúa Yên Yên, chủ tử trong lòng đều sáng tỏ như gương.”
Có kẻ nịnh bợ chủ tử, cầm lấy vật ô uế mà ném về phía ta.
Nhị Hoàng huynh ngay tại chỗ ban thưởng vàng bạc cho những kẻ đó.
“Làm tốt lắm! Tiện nữ này đã hại chết Yên Yên, căn bản không xứng làm công chúa!”
Ta hai tay ôm đầu, cố sức bảo vệ đầu và mặt mình.
Sống sót… Ta tự nhủ với chính mình.
Chờ qua thất đầu của Mẫu hậu, ta sẽ được giải thoát.
Ngày đầu tiên sau khi Mẫu hậu băng hà, ta bị Nhị Hoàng huynh lôi đi suốt một ngày.
Đêm đến, ta nằm trong phòng củi của Tân Giả Khố, y phục rách bươm, gần như không còn che đậy nổi thân thể đầy thương tích.
Lũ hoạn quan, cung nữ đã nếm được lợi ích, càng mặc sức chà đạp ta. Toàn thân ta nhuộm máu, đau đớn đến mức không còn chỗ nào lành lặn.
Suýt chút nữa ngay ngày đầu tiên ta đã không cầm cự nổi. Chỉ vì các Hoàng huynh chưa muốn ta chết, nên mới sai người dùng sâm dược cùng danh quý dược liệu kéo dài hơi tàn cho ta.
Sang ngày thứ hai, khi Nhị Hoàng huynh lôi ta đến ngoài tẩm cung của Mẫu hậu, trong cung đã vang lên tiếng tụng kinh của tăng nhân, những tờ tiền giấy trắng phất phơ bay qua tường cung.
Từng bước đi của ta đều để lại dấu máu loang lổ trên nền đất.
Khi ta cố gắng tiến vào tẩm cung của Mẫu hậu, Đại thái giám bên cạnh Thái tử liền vung chân đá ta ngã xuống đất.
Phụ hoàng bệnh nặng không dậy nổi, hiện giờ người nắm quyền chính là Thái tử ca ca.
Mấy hoạn quan đè ta quỳ ngoài điện, Thái tử lấy cớ ta y phục nhơ bẩn mà cấm không cho vào bái tế.
“Lê Du Du, ngươi bây giờ còn chưa có tư cách tế bái Mẫu hậu. Mẫu hậu cũng không muốn thấy hung thủ hại chết Yên Yên xuất hiện trước mặt mình. Ngươi cần phải tiếp tục chuộc hết tội nghiệt trên người!”
Ta khóc đỏ cả mắt, liều mạng giãy giụa:
“Thả ta vào! Rõ ràng các ngươi đã đáp ứng với ta rồi! Ta muốn gặp Mẫu hậu!”
Tam Hoàng huynh nhìn nước mắt ta, cười nhạt:
“Ngươi bộ dạng nhơ nhớp như thế, chẳng lẽ muốn để Mẫu hậu đau lòng, không thể an nghỉ hay sao? Chỉ khi nào ngươi trả hết nợ với Yên Yên, nhận được sự tha thứ của từng người chúng ta, ngươi mới có thể tiến vào linh đường của Mẫu hậu!”
“Hãy ba bước chín quỳ, quỳ lạy quanh tường cung một vòng, vừa lạy vừa nói ‘Ta có lỗi với Lê Yên Yên’! Nếu làm được, ta sẽ để ngươi gặp Mẫu hậu, thế nào?”
Ta đáp ứng.
Cả hoàng cung rộng lớn, hôm ấy tất cả cung nhân đều nhìn thấy Thất Công Chúa toàn thân đầy thương tích, từng lạy một, quỳ bái vòng quanh tường cung.
“Ta có lỗi với Lê Yên Yên… Ta có lỗi với Lê Yên Yên…”
Hai đầu gối ta mài đến bật máu, lộ ra từng đốt xương trắng hếu.
Đến cuối cùng, ta thậm chí không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể bò mà tiến về phía trước.