Chúng ta cùng nhau ẩn náu trong chuồng heo của một thôn trang để tránh bị tr,uy s,at.
Chung quanh chỉ toàn là ph,ân heo h,ôi th,ối nồng nặc, khiến ta chỉ muốn rơi lệ.
Ta cố gắng kiềm chế nước mắt không rơi xuống.
Nhị hoàng tử soán vị thành công, toàn bộ quan lại thuộc phe Thái tử đều bị liên lụy, cả nhà bị lưu đày.
Phụ thân ta cũng không ngoại lệ.
Bên cạnh, thanh mai trúc mã của ta – Phó Nam Cảnh – thấy sắc mặt ta không tốt, liền lo lắng nhìn chằm chằm.
Vừa mới nhịn xuống nước mắt, ta liền bị một tiểu cô nương hung hăng đẩy một cái, lảo đảo ngã xuống… một đống ph,ân.
Cái mùi nồng nặc ấy khiến ta ngất đi ngay tại chỗ.
Trước khi ý thức hoàn toàn mơ hồ, ta không bỏ lỡ ánh mắt c,ăm h,ận của hảo hữu – Tống Nhiên.
Ta có chút không hiểu, từ lúc tỉnh lại đến khi trốn đến thôn trang, nàng vẫn luôn dùng ánh mắt oán hận nhìn ta.
Ta đã làm gì sai ư?
Ý thức dần trở nên mơ hồ.
Lúc tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt khiến ta k,inh h,ãi.
Tống Nhiên quỳ gối trên mặt đất, trong tay cầm theo một thanh đao v,ấy m,áu.
Người hầu nằm bên cạnh nàng, m,áu dưới thân đã nhuộm đỏ cả đất.
Ta muốn đứng lên đi qua đó, nhưng lại bị Phó Nam Cảnh giữ lại.
Còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên, giữa không trung xuất hiện những dòng chữ kỳ lạ.
【Tên cẩu hoàng đế thật t,àn nh/ẫn, ngay cả hài tử cũng không buông tha.】
【Nữ phụ vẫn rất thông minh, đã sớm phát hiện trong đám thị vệ có kẻ phản bội, không chỉ tự cứu mình, còn cứu được nam chính Thẩm Minh.】
Ta đọc được một hồi, không hiểu những dòng chữ này là gì, càng thêm kinh hãi.
Chúng biết chuyện ta làm ngày hôm qua.
Ngày hôm qua ta quả thật phát hiện kẻ phản bội, cũng đã cứu được con trai của đồng liêu phụ thân – người mà ta quen biết từ nhỏ – Thẩm Minh An.
Nếu thế giới này chỉ là một câu chuyện…
Thẩm Minh An, hẳn chính là nhân vật chính trong miệng bọn họ.
Mà ta, chẳng qua chỉ là một vai phụ.
【Thế nhưng, sau khi nam chính đưa con trai của Thái tử lên ngôi, hắn vẫn vì nữ chính mà đưa nữ phụ Kỳ Hà Chi đi hòa thân với Hung Nô vương hơn năm mươi tuổi. Phụ tử chết chóc, chịu đủ hành hạ, thật đáng thương.】
Kỳ Hà Chi… là tên của ta.
Nhìn thấy dòng chữ này, lòng ta khẽ run lên:
“Nam Cảnh, Thẩm Minh An đâu?
“Vì sao ta tỉnh lại mà không thấy hắn?
“Tống Nhiên là thế nào?
“Trong lúc ta hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ta không thể hiểu nổi.
Vì sao vừa tỉnh lại đã thấy những thứ quái dị này?
Qua quan sát, ta nhận ra Phó Nam Cảnh không thể nhìn thấy những dòng chữ lơ lửng trên không trung.
Hơn nữa…
Chúng dường như biết trước tương lai?
Nếu vậy, cớ sao tương lai ta lại ngoan ngoãn tiếp nhận mọi thống khổ mà Thẩm Minh An ban cho?
Điều này không đúng.
Ta càng nghiêng về một giả thiết hơn – tương lai mà chúng nói, giống như một kết cục đã được viết sẵn.
Là một tương lai đã định sẵn từ trước.
Nhưng… liệu ta có thể thay đổi nó chăng?
Phó Nam Cảnh nhìn ta, thần sắc phức tạp.
Nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị một người khác lên tiếng cắt ngang.
“Các ngươi đang thì thầm cái gì?
“Một đám tội nhân, cũng dám có bí mật trước mặt bổn Quận chúa?
“Người đâu, đ,á,nh mỗi kẻ hai mươi roi cho ta!”
Tống Nhiên, kẻ vốn không hề có phản ứng, sau khi nghe thấy câu này, bỗng chậm rãi quay đầu, nhìn ta cười lạnh.
Ta nhìn quanh mới phát hiện, chúng ta đã bị phát hiện!
Bị một đám hắc y nhân bao vây.
Mà đứng đầu, lại là một thiếu nữ dung mạo kiều diễm.
2
Ngay khoảnh khắc đó, ta bị người ta ấn xuống đất, roi da hung hăng quất xuống, khiến ta đau đến mức phải kêu lên.
“Quận chúa, ta biết tung tích của Kỳ đại nhân.
“Tha ta một mạng, ta sẽ cho Quận chúa cơ hội lập công.”
Tống Nhiên vừa mở miệng, đã lập tức bán đứng phụ thân cùng những người khác.
Ta không biết vì sao chúng ta lại bị phát hiện, cũng không rõ vì sao Tống Nhiên bỗng trở nên kỳ lạ như thế.
【Haiz, nữ chính đời trước quá thảm, đời này cuối cùng cũng có thể báo thù rồi.】
【Chúng ta nhất định phải để Nhiên Nhiên hạnh phúc.】
Còn chưa kịp kinh ngạc, vị Quận chúa kia đã có hứng thú với lời của Tống Nhiên.
“Ồ? Tiểu thư Tống gia thật sự biết nơi bọn họ ẩn nấp sao?