Đăng Nhập Đăng Ký

Sự Thật Đằng Sau Ánh Mắt Oán Hận - Chương 1

1

Chúng ta cùng nhau ẩn náu trong chuồng heo của một thôn trang để tránh bị tr,uy s,at.

Chung quanh chỉ toàn là ph,ân heo h,ôi th,ối nồng nặc, khiến ta chỉ muốn rơi lệ.

Ta cố gắng kiềm chế nước mắt không rơi xuống.

Nhị hoàng tử soán vị thành công, toàn bộ quan lại thuộc phe Thái tử đều bị liên lụy, cả nhà bị lưu đày.

Phụ thân ta cũng không ngoại lệ.

Bên cạnh, thanh mai trúc mã của ta – Phó Nam Cảnh – thấy sắc mặt ta không tốt, liền lo lắng nhìn chằm chằm.

Vừa mới nhịn xuống nước mắt, ta liền bị một tiểu cô nương hung hăng đẩy một cái, lảo đảo ngã xuống… một đống ph,ân.

Cái mùi nồng nặc ấy khiến ta ngất đi ngay tại chỗ.

Trước khi ý thức hoàn toàn mơ hồ, ta không bỏ lỡ ánh mắt c,ăm h,ận của hảo hữu – Tống Nhiên.

Ta có chút không hiểu, từ lúc tỉnh lại đến khi trốn đến thôn trang, nàng vẫn luôn dùng ánh mắt oán hận nhìn ta.

Ta đã làm gì sai ư?

Ý thức dần trở nên mơ hồ.

Lúc tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt khiến ta k,inh h,ãi.

Tống Nhiên quỳ gối trên mặt đất, trong tay cầm theo một thanh đao v,ấy m,áu.

Người hầu nằm bên cạnh nàng, m,áu dưới thân đã nhuộm đỏ cả đất.

Ta muốn đứng lên đi qua đó, nhưng lại bị Phó Nam Cảnh giữ lại.

Còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên, giữa không trung xuất hiện những dòng chữ kỳ lạ.

【Tên cẩu hoàng đế thật t,àn nh/ẫn, ngay cả hài tử cũng không buông tha.】

【Nữ phụ vẫn rất thông minh, đã sớm phát hiện trong đám thị vệ có kẻ phản bội, không chỉ tự cứu mình, còn cứu được nam chính Thẩm Minh.】

Ta đọc được một hồi, không hiểu những dòng chữ này là gì, càng thêm kinh hãi.

Chúng biết chuyện ta làm ngày hôm qua.

Ngày hôm qua ta quả thật phát hiện kẻ phản bội, cũng đã cứu được con trai của đồng liêu phụ thân – người mà ta quen biết từ nhỏ – Thẩm Minh An.

Nếu thế giới này chỉ là một câu chuyện…

Thẩm Minh An, hẳn chính là nhân vật chính trong miệng bọn họ.

Mà ta, chẳng qua chỉ là một vai phụ.

【Thế nhưng, sau khi nam chính đưa con trai của Thái tử lên ngôi, hắn vẫn vì nữ chính mà đưa nữ phụ Kỳ Hà Chi đi hòa thân với Hung Nô vương hơn năm mươi tuổi. Phụ tử chết chóc, chịu đủ hành hạ, thật đáng thương.】

Kỳ Hà Chi… là tên của ta.

Nhìn thấy dòng chữ này, lòng ta khẽ run lên:

“Nam Cảnh, Thẩm Minh An đâu?

“Vì sao ta tỉnh lại mà không thấy hắn?

“Tống Nhiên là thế nào?

“Trong lúc ta hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ta không thể hiểu nổi.

Vì sao vừa tỉnh lại đã thấy những thứ quái dị này?

Qua quan sát, ta nhận ra Phó Nam Cảnh không thể nhìn thấy những dòng chữ lơ lửng trên không trung.

Hơn nữa…

Chúng dường như biết trước tương lai?

Nếu vậy, cớ sao tương lai ta lại ngoan ngoãn tiếp nhận mọi thống khổ mà Thẩm Minh An ban cho?

Điều này không đúng.

Ta càng nghiêng về một giả thiết hơn – tương lai mà chúng nói, giống như một kết cục đã được viết sẵn.

Là một tương lai đã định sẵn từ trước.

Nhưng… liệu ta có thể thay đổi nó chăng?

Phó Nam Cảnh nhìn ta, thần sắc phức tạp.

Nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị một người khác lên tiếng cắt ngang.

“Các ngươi đang thì thầm cái gì?

“Một đám tội nhân, cũng dám có bí mật trước mặt bổn Quận chúa?

“Người đâu, đ,á,nh mỗi kẻ hai mươi roi cho ta!”

Tống Nhiên, kẻ vốn không hề có phản ứng, sau khi nghe thấy câu này, bỗng chậm rãi quay đầu, nhìn ta cười lạnh.

Ta nhìn quanh mới phát hiện, chúng ta đã bị phát hiện!

Bị một đám hắc y nhân bao vây.

Mà đứng đầu, lại là một thiếu nữ dung mạo kiều diễm.

2

Ngay khoảnh khắc đó, ta bị người ta ấn xuống đất, roi da hung hăng quất xuống, khiến ta đau đến mức phải kêu lên.

“Quận chúa, ta biết tung tích của Kỳ đại nhân.

“Tha ta một mạng, ta sẽ cho Quận chúa cơ hội lập công.”

Tống Nhiên vừa mở miệng, đã lập tức bán đứng phụ thân cùng những người khác.

Ta không biết vì sao chúng ta lại bị phát hiện, cũng không rõ vì sao Tống Nhiên bỗng trở nên kỳ lạ như thế.

【Haiz, nữ chính đời trước quá thảm, đời này cuối cùng cũng có thể báo thù rồi.】

【Chúng ta nhất định phải để Nhiên Nhiên hạnh phúc.】

Còn chưa kịp kinh ngạc, vị Quận chúa kia đã có hứng thú với lời của Tống Nhiên.

“Ồ? Tiểu thư Tống gia thật sự biết nơi bọn họ ẩn nấp sao?

“Ngươi có quyền không nói sao?

“Chớ quên, hiện tại ngươi đang ở trong tay ta.”

Tống Nhiên đột nhiên bật cười, nàng nâng đao kề cổ mình.

“Ngay cả gia nô cùng lớn lên ta cũng dám giết, ta còn có gì không dám làm?

“Quận chúa, cơ hội lập công này chỉ có một lần.

“Người thực sự muốn bỏ lỡ sao?”

“Đừng làm chuyện dại dột, Tống Nhiên!”

Phó Nam Cảnh sốt sắng hét lên, nhưng Tống Nhiên chẳng buồn liếc hắn một cái.

Lòng ta dần lạnh lẽo.

“Tống Nhiên, ngươi thực sự muốn phụ lòng kỳ vọng của Tống thúc thúc sao?”

【A a a a! Nữ phụ lúc này tuyệt đối không nên nhắc đến Tống gia! Chính phụ thân nữ chính đã phản bội nàng ở đời trước!】

【Xong rồi, Kỳ đại nhân và những người khác chắc chắn không còn đường sống.】

【Ta đau lòng cho Nhiên Nhiên, vì sao không ai chọn nàng?】

【Đừng buồn, ít nhất chúng ta có thể chắc chắn, nam chính nhất định yêu nữ chính.】

“Theo con suối nhỏ gần thôn, đi về hướng nam đến rừng cây, tiếp tục đi tới đỉnh núi phía đông, có một cây tùng lớn.

“Sau cây tùng có một động huyệt, bọn họ… trốn trong đó.”

Tống Nhiên bình thản mở miệng.

Nói xong, vị Quận chúa nọ cười nhạt.

“Tiểu thư Tống gia, ngươi quả thật tâm ngoan thủ lạt.”

Tống Nhiên nhẹ nhàng thở ra.

“Phụ thân từng dạy ta, vì cầu sinh, vô sỉ thế nào cũng không sai.

“Huống hồ, ta không còn lựa chọn khác.”

Giờ khắc này, trên người nàng không còn chút dáng vẻ trẻ con.

Dường như, nàng đã trưởng thành trong một khoảnh khắc.

“Nhưng ngươi sai rồi. Ta, Hứa Linh Việt, vốn là kẻ vô sỉ.”

Quận chúa Hứa Linh Việt mặt không đổi sắc lên tiếng.

Lời vừa dứt, một mũi tên lao đến, đâm thẳng vào tim Tống Nhiên.

Nàng sững sờ giây lát, rồi vô lực ngã xuống.

Muốn nói gì đó, nhưng mũi tên tiếp theo đã cắt ngang.

Tống Nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Ta không nỡ nhìn tiếp.

Ta xoay người định rời đi, nhưng đúng lúc ấy, một bóng đen lao về phía trước.

“Tống Nhiên!”

Phó Nam Cảnh giãy khỏi sự kiềm chế, lao đến ôm chặt nàng, dùng thân mình che chắn trước trận mưa tên tiếp theo.

【Đến rồi, chính là cảnh ngược nhất trong toàn bộ cốt truyện.】

【Tống Nhiên chắc chắn sẽ nhớ kỹ hắn suốt đời.】

【Không ai ngờ đến, nhị thiếu gia Phó gia, kẻ từng ngày ngày quấn lấy Kỳ tiểu thư, lại thực sự động lòng với thiên kim Tống phủ.】

【Phó Nam Cảnh, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ làm nền…】

Ta gần như không khống chế được cảm xúc, hét lên thất thanh:

“Phó Nam Cảnh! Mau trở lại!

“Ngươi làm cái gì vậy! Nàng ta không đáng đâu!”

Nhưng đáp lại ta, chỉ có tiếng cười của Hứa Linh Việt.

“Thú vị, thật sự rất thú vị.”

Không biết bao lâu trôi qua có người tiến lên dò hơi thở của Phó Nam Cảnh và Tống Nhiên.

Sau khi xác nhận hai người đã chết, ta bị lôi đi như một con súc vật.

Nhìn bạn bè từ thuở nhỏ lần lượt chết ngay trước mắt, cảm giác ấy không thể dùng lời mà diễn tả.

Lòng ta quặn thắt, dạ dày cuộn trào, nhưng lại không nôn ra nổi thứ gì.

Nước mắt tràn đầy trên mặt, ta muốn quay đầu nhìn lại.

Nhìn họ lần cuối.

Nhưng chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của ta.

Bọn chúng hoàn toàn không để tâm đến một kẻ tù nhân như ta.

3

【Nữ chính không chết đâu, sẽ có người cứu nàng.】

【Đây là bước ngoặt đối với Tống Nhiên.】

【Nàng ấy rồi sẽ tốt hơn thôi.】

Lời của bọn họ không khiến lòng ta dễ chịu hơn chút nào.

Phó Nam Cảnh đã chết.

Phó Nam Cảnh sao có thể chết như vậy…

Rõ ràng…

Nhưng điều tiếp theo mới thực sự là cảnh tượng mà ta không bao giờ quên.

Hứa Linh Việt dẫn người đến nơi ẩn náu của bọn họ.

Nàng ta trói chặt ta lại, ép ta phải tận mắt chứng kiến cảnh phụ thân, Tống thúc thúc, Thẩm thúc thúc…

từng người, từng người một, ngã xuống trước mặt ta.

Ta nhìn thấy, phụ thân cố gắng mở miệng, nói với ta:

“Hà Chi, sống… nhất định phải sống…”

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, ta nghe được giọng nói lạnh băng của Hứa Linh Việt:

“Hủy dung nhan của ả, trên người khắc chữ ‘nô’, rồi bán cho bọn buôn người.”

Lần nữa tỉnh lại, cơn đau trên cơ thể khiến ta tưởng mình đã chết đi sống lại.

Vết roi sau lưng không được chữa trị kịp thời, giờ đây đã bắt đầu mưng mủ.

Ta vô lực ngồi trong góc, đầu óc mê muội.

Ta sắp chết ở đây rồi sao?

Tống Nhiên, vì sao ngươi lại làm như vậy?

Vì sao chứ?

Nhưng ngay lúc này, một dòng chữ trôi qua trước mắt, thu hút sự chú ý của ta.

【Phản diện đang ở đây, ngay lúc này hắn sẽ đào thoát.】

【Không chỉ có phản diện, nam chính cũng ở đây.】

Thẩm Minh An cũng ở đây ư?

Ta vừa muốn tìm hắn, lại đột nhiên nhớ đến câu nói ấy.

— Thẩm Minh An sẽ vì Tống Nhiên mà đem ta hòa thân Hung Nô.

Không được!

Ta cố gắng ép mình giữ bình tĩnh, bắt đầu quan sát đám người trong phòng.

Cuối cùng, khi nhìn đến một góc, những dòng chữ kỳ quái bỗng trở nên dày đặc.

Ta khẽ thở dài.

Tìm thấy rồi.

“Phản diện” – Giang Tụng.

Ta sờ vào con dao mà Phó Nam Cảnh đã nhét vào tay áo ta khi còn trong chuồng heo, rồi chậm rãi tiến lại gần hắn.

Ngồi xuống bên cạnh hắn, ta nhẹ giọng nói:

“Nghe nói ngươi từ nhỏ đã luyện võ, có thể đi cùng ta ra ngoài hít thở khí trời không? Ta thấy hơi khó thở, một mình lại cảm thấy sợ hãi.”

Đương nhiên, đây là lời nói dối.

Làm sao ta có thể biết được Giang Tụng có luyện võ hay không?
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!