Trời chiều buông xuống, trước cửa phủ Phó gia, kiệu hoa dừng lại.
“Cửu di thái, nên xuống kiệu rồi.” Giọng hỉ nương mang theo vài phần mất kiên nhẫn.
Ta nắm chặt khăn voan đỏ, đầu ngón tay trắng bệch. Nhớ lại lời cậu dặn trước khi đưa ta lên kiệu: “Ngoài kia chiến loạn không yên, đây là mối lương duyên tốt, con cứ xem như hưởng phúc thanh nhàn đi!” Nhưng cái gọi là phúc thanh nhàn ấy, lại là để ta gả cho Phó lão gia tuổi đã qua sáu mươi.
Mang hài thêu, ta bước xuống kiệu, suýt nữa vấp ngã khi bước qua ngạch cửa Phó gia. Hỉ nương dìu ta đi qua hành lang uốn khúc. Dưới hành lang, những dải lụa đỏ lay động trong gió, bọn hạ nhân ven đường thì thầm bàn tán.
“Nữ nhân này, cũng may có bát tự tốt, nếu không, ai lại cho nàng cơ hội xung hỉ?”
“Chứ còn gì nữa! Nghe nói trước kia nàng ta ở miếu Thành Hoàng, chuyên bán thuốc ph,iện cho bọn phu xe và kẻ ngh,èo h,èn, d,ơ b,ẩn lắm…”
Những lời ấy như từng mũi kim đâm vào tai, khiến lòng ta càng siết chặt, bước chân cũng rối loạn. Đúng lúc đó, sau lưng truyền đến mấy tiếng cười khinh bạc:
“Nhìn dáng vẻ nàng ta xem, ngay cả đường còn đi không vững, cũng có thể làm cửu di thái sao?”
Trong tân phòng, nến hỉ lay động, bóng người in hắt lên vách gỗ. Tim ta đập dồn dập, không dám thở mạnh. Chỉ dám cúi đầu, chăm chăm nhìn mũi giày thêu đỏ của chính mình.
Cửa gỗ chạm trổ “két” một tiếng mở ra, mùi thuốc nồng xộc vào mũi, xen lẫn mùi đàn hương.
“Ngẩng đầu lên.” Một giọng nói già nua vang lên.
Ta chậm rãi ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt vẩn đục. Phó lão gia tuổi đã tám mươi, da dẻ nhăn nheo, trên mặt đầy đốm đồi mồi, lưng còng xuống, tay cầm một chuỗi Phật châu mười tám hạt. Ông ta nhìn ta, ánh mắt chẳng khác gì một thương nhân đang chọn gia s,úc ở chợ.
“Không tệ, dáng người này, dễ sinh con nối dõi.” Ông ta gật đầu tỏ vẻ hài lòng, lộ ra vài chiếc răng úa vàng. “Đêm nay động phòng đi.”
Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa, một gia nô cúi người, bưng chén thuốc bốc khói nghi ngút đặt lên bàn. Mùi thuốc đắng sực lên mũi.
“Lão gia, đây là thuốc đại phu kê cho ngài.”
Ta nhìn ông ta nâng chén, run rẩy uống cạn, nước thuốc đen ngòm theo khóe môi tràn xuống, thấm vào vạt áo gấm, loang thành một mảng đậm màu.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt ông ta đỏ bừng một cách bất thường, tựa như bôi son, hơi thở cũng dần dồn dập, trong đôi mắt đục ngầu dấy lên một tia cuồng nhiệt.
Ông ta lảo đảo bước tới, ta theo bản năng lùi về sau, lưng đụng phải trụ giường.
“Đừng sợ…” Ông ta thở hồng hộc, chụp lấy cổ tay ta, “Sinh cho ta một đứa con trai…”
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên ông ta ôm ngực, sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh, nhăn nhó vặn vẹo. Đột nhiên hai chân mềm nhũn, cả người ngã xuống.
Bản năng khiến ta đưa tay đỡ lấy, nhưng vừa chạm đến người ông ta, ta sững lại. Đôi mắt ông ta tr,ợn tr,ừng, đồng tử gi,ãn rộng, mép s,ùi b,ọt trắng.
“Người đâu!” Ta hoảng loạn hét lên, chụp lấy chén trà trên bàn, ném mạnh xuống đất. “Choang!” Một tiếng vỡ tan kéo theo bọn gia nhân trong viện hoảng hốt ùa vào.
Cửa phòng bị xô mạnh, gia nhân kéo tới đông nghịt. Quản gia cầm đèn lồng, ánh lửa rọi lên thân thể đã cứng đờ của Phó lão gia.
“Lão gia!”
Một tiểu tư run rẩy bước tới, run run đưa tay dò hơi thở, sau đó rụt lại như bị điện giật.
“Lão… lão gia không còn thở nữa!” Giọng hắn run rẩy không thành câu.
Nháy mắt, tiếng thét chói tai, tiếng khóc than vang lên khắp phòng. Ta co ro trong góc, nhìn ánh nến đỏ dần cạn, sáp nến nhỏ xuống tựa giọt máu, đầu óc trống rỗng.
“Chính nàng ta!” Không biết ai gào lên. “Con sao chổi này khắc ch*t lão gia rồi!”
Ta mở miệng định biện bạch, nhưng cổ họng nghẹn cứng.
Hỷ sự chưa tan, tang sự đã đến. Chỉ trong một đêm, cả phủ Phó gia từ hồng sang trắng, còn ta, bị xem như kẻ tội đồ.
2
Trong linh đường, quan tài gỗ lim của Phó lão gia nằm chính giữa, vải trắng rủ xuống, các di thái khóc lóc không ngừng.
Ta ngồi thu mình trong góc, mắt ráo hoảnh, chỉ máy móc thả từng tờ giấy vàng vào lò lửa. Tiền giấy cháy đen, vặn vẹo như cánh bướm, rơi xuống tà áo tang trắng toát của ta.
Nhị di thái khẽ liếc ta, giọng đầy chán ghét: “Sao chổi này cũng biết trốn yên nhỉ.”
Gió lạnh bỗng nhiên thổi tung cánh cửa chạm trổ, kéo theo bụi tuyết bay lả tả. Binh sĩ vận quân phục nối gót tiến vào, gót giày da giẫm trên nền gạch lạnh buốt.
Tiếng khóc bỗng im bặt.
Mọi người ngoái đầu nhìn, một tấm áo choàng đen quét qua bậc cửa. Khi người đàn ông chính giữa tháo mũ xuống, linh đường đột nhiên sáng lên.
Ánh nến hắt lên gò má cương nghị, đôi môi mỏng mím chặt tựa lưỡi đao. Người đàn ông này, tuấn tú đến mức ngạo nghễ.
“Tam thiếu gia…” Quản gia run rẩy bước lên nghênh đón, nhưng bị hắn nâng tay chặn lại.
Hắn đi thẳng đến linh cữu, đôi găng tay da vuốt nhẹ lên nắp quan tài, bỗng nhiên xoay người. Ta vô thức ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sắc lạnh như thép đã tôi.
“Lão gia, chết thế nào?”
Giọng hắn như đá vụn trộn trong băng giá, còn lạnh hơn cả ánh nến trên linh đường.
“Tam thiếu gia…” Quản gia định trả lời, nhưng Ngũ di thái đã giơ khăn tay lên, khóc ré: “Tam thiếu gia, lão gia là bị tiện nhân này hạ độc chết!”
Nháy mắt, bao ánh mắt đổ dồn về phía ta, gai góc đầy mình.
Nam nhân được gọi là tam thiếu gia kia khẽ cử động ánh mắt, lập tức có binh sĩ vọt đến sau lưng ta, không chút do dự đẩy mạnh ta về phía trước.
Ta còn chưa kịp bò dậy, bàn tay đeo găng lạnh như băng bóp chặt cằm ta, khoảng cách giữa ta và hắn chỉ còn nửa tấc.
“Ai cho ngươi gan to như vậy, dám hại chết phụ thân ta?”
Hơi thở của hắn phả vào mặt ta, trong khoảnh khắc, rét lạnh thấu xương.
Ta hoảng loạn, lắc đầu liên tục, giọng nghẹn lại: “Không… không phải ta! Ta không hề hại lão gia…”
Lời biện bạch của ta chẳng chút trọng lượng, chỉ như một hòn đá chìm vào biển rộng. Xung quanh, những ánh mắt căm hận của các di thái như muốn thiêu cháy ta.
Trong nháy mắt, mấy gia nô bước lên, bàn tay thô kệch vươn về phía ta. Sự sợ hãi tột độ khiến ta nước mắt lã chã rơi, ta cắn chặt môi, nhìn thẳng vào mắt hắn, cầu mong hắn rủ lòng thương xót, cho ta cơ hội giãi bày.
Bàn tay của gia nô đã chạm đến cằm ta, ta tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt. Nhưng ngay lúc ấy, giọng nói trầm trầm vang lên:
“Khoan đã!”
Hắn chỉ hờ hững nói hai chữ, nhưng lại có trọng lượng hơn bất cứ lời nào. Đám gia nô lập tức thu tay, ta run rẩy ngẩng đầu, trái tim đập thình thịch như trống dồn.
“Ngươi, nói đi, chuyện xảy ra thế nào?”
Đây là cơ hội duy nhất của ta.
Giọng ta run run, nhưng vẫn cố gắng kể lại tường tận mọi chuyện đêm qua. Mỗi chữ nói ra như bị nghẹn trong cổ họng, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng.
Hắn lắng nghe không chút cảm xúc, nhưng ánh mắt sắc bén như đao nhìn xoáy vào ta, như thể đang đo lường từng lời ta nói có phải thật hay không.
Sau khi ta kể xong, hắn đột nhiên đứng dậy, trầm giọng ra lệnh:
“Người đâu, lập tức bắt đại phu đến thẩm tra!”
3
Ba ngày thủ tang, Phó lão gia hạ táng. Phó gia mất đi trụ cột, bầu không khí trong phủ chìm trong tĩnh mịch. Trong khoảng thời gian này, ta lặng lẽ quan sát, cũng dần hiểu rõ thế cục trong nhà.
Đại di thái và Nhị di thái tuổi đã cao, Tam di thái qua đời sớm, để lại một đứa con trai duy nhất – Tam thiếu gia Phó Doanh, cũng chính là vị Phó soái danh chấn Bắc Xuyên. Nay lão gia quy thiên, phủ này cuối cùng cũng về tay hắn, còn số phận của bọn thiếp thất trẻ tuổi như ta, thì chẳng ai đoái hoài đến.
Ta biết, Phó Doanh không có ý định giữ lại những người phụ nữ của phụ thân hắn. Mấy di thái khác hoặc có người thân, hoặc có của cải tích lũy, có thể tìm đường lui cho mình. Chỉ có ta, vừa mới vào cửa chưa bao lâu, thân thích chỉ có một người cậu nghiện cờ bạc, trong tay không có lấy một xu.
Quay về? Chẳng khác gì bị bán đi một lần nữa.
Vậy nên, ta chỉ có thể tự tìm lối thoát cho mình.
Ta lặng lẽ trở về tiểu viện, ngồi tính toán xem phải thu dọn đồ đạc thế nào để đêm nay trốn khỏi Phó gia, tránh để vài ngày sau bị đuổi ra ngoài.
Ngọn nến trên đài đồng lay động, ta đưa tay cởi từng chiếc cúc trên cổ áo xường xám, lụa mỏng từ vai trượt xuống, hờ hững vắt nơi vòng eo. Bất chợt, một luồng gió lạnh lùa qua sau gáy.
Cót két!
Tiếng cánh cửa bị đẩy ra chói tai, khiến ta giật bắn mình.
Quay đầu lại, ta thấy một đôi giày da đen thẫm chắn ngang bậc cửa. Ngẩng lên, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Phó Doanh.
Ánh mắt hắn lướt qua bờ vai trần của ta, chạy dọc xuống eo, giống như có lửa táp qua một lượt, nóng rực đến mức ta cảm giác như cả người đều sắp bốc cháy.
“A——!”
Ta kinh hãi hét lên, vội vàng kéo áo che đi da thịt lộ ra ngoài. Nhưng hắn vẫn đứng yên, đường nét trên gương mặt căng chặt, ánh mắt tối lại như vực sâu không đáy.
Cho đến khi ta hoảng loạn lùi về sau, lỡ tay hất đổ chiếc hộp trang điểm, tiếng sứ vỡ nát mới khiến hắn bừng tỉnh.
“To gan!” Hắn đột nhiên quay phắt người đi, cổ áo quân trang khẽ động, giọng trầm lạnh bức người. “Ai cho phép ngươi làm bẩn nơi này?”
Ta vội vã dùng áo che kín người, đầu gối va vào góc bàn đau nhói, lắp bắp nói: “Phó… Phó soái… đây là phòng của ta mà…”
“Phòng của ngươi?” Hắn nhếch môi cười lạnh, đôi mắt thâm trầm lóe lên một tia nguy hiểm. “Ba năm trước mẫu thân ta quy tiên, chỗ này vẫn còn đặt bài vị của bà!”