Hôm nay trong Vạn Xuân Cung xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.
Quý phi trong lúc luyện múa đã trẹo chân.
Trong tẩm điện, quý phi nằm trên tháp, cung nữ thân cận muốn giúp nàng đắp thuốc, lại bị nàng một cước đá văng:
“Đắp thuốc có tác dụng gì chứ?”
Cung nữ chịu đ,au, không dám nhiều lời, chỉ có thể khuyên nhủ:
“Nương nương, thái y nói thuốc này đắp bảy ngày là khỏi.”
Quý phi quát mắng:
“Bảy ngày? Bảy ngày sau có khỏi thì còn ích gì? Công sức ba tháng nay của bản cung đều uổng phí hết rồi!”
Càng nói nàng càng tức giận, chộp lấy bình ngọc bên cạnh ném thẳng vào cung nữ, tiếng vỡ trong trẻo vang lên, cả phòng im bặt.
Ai ai cũng biết vì sao quý phi lại tức giận như vậy.
Hai ngày nữa chính là yến tiệc mừng thọ của Hoàng thượng, vì sự kiện này, nàng đã khổ luyện ba tháng chỉ mong một lần kinh diễm tứ phương.
Nhưng giờ đây, mắt cá chân nàng đã sưng vù, đ,au đến mức không thể đi nổi, nói chi đến múa.
Công sức ba tháng trời, xem như đổ sông đổ biển.
Mọi người chỉ mải tìm cách trấn an cơn giận của quý phi, không ai nhận ra ta đã bê chậu nước ấm đến bên cạnh nàng.
Ta là một cung nữ mới vào cung chưa tròn nửa tháng, công việc rửa chân cho quý phi là việc nặng nhọc mà những kẻ có thâm niên không muốn làm, liền đẩy cho ta.
Lúc này, ta như mọi lần, quỳ xuống trước quý phi, trước khi có ai kịp ngăn cản, ta đã vụng về nâng cổ chân nàng, đặt vào chậu nước ấm.
Cung nữ chấp sự cúi xuống nhìn mới phát hiện hành động của ta, lập tức giận dữ quát lớn:
“Đồ ngu! Chân nương nương bị thương rồi, ngươi còn làm cái gì vậy?!”
Nàng ta đã sẵn sàng đón nhận cơn thịnh nộ của quý phi, chuẩn bị tinh thần thấy ta bị phạt đến ch,et.
Nhưng ngoài dự liệu của tất cả, quý phi không hề kêu la mà còn để lộ vẻ mặt thư thái.
Cung nữ chấp sự kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trong chậu nước trôi lềnh bềnh những cánh hoa tươi.
“Đây là thuốc gì vậy?” Nàng lẩm bẩm, “Vừa ngâm vào đã hết đ,au rồi.”
Ta vội vàng đáp:
“Bẩm nương nương, phụ thân nô tỳ từng là một lang trung giang hồ, đây là phương thuốc gia truyền của nhà nô tỳ.”
“Ngươi chỉ là một cung nữ mới đến, không ngờ cũng có chút bản lĩnh.”
Sau khi giúp quý phi ngâm chân xong, ta lại đề nghị xoa bóp cho nàng.
Vốn dĩ chỗ bị thương hễ chạm vào là đ,au, nhưng giờ đây không còn cảm giác gì nữa, thế nên ta ra sức xoa bóp.
Chỉ chốc lát sau, huyết ứ tiêu tan quá nửa.
Quý phi mừng rỡ, như vậy, nàng lại có thể tiếp tục khiêu vũ.
Quả nhiên, ngày hôm sau, trong yến tiệc mừng thọ, quý phi múa giữa hồ sen, tay áo tung bay, vạt váy lả lướt, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Phong thái nghiêng nước nghiêng thành.
Hoàng thượng say mê, lập tức bế quý phi về Vạn Xuân Cung.
Ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi, từ thử quân vương bất tảo triều.
(Tạm dịch: Nước suối ấm làm mềm da ngọc, từ đó quân vương chẳng thiết chầu triều.)
Sau một đêm sủng ái, sáng hôm sau, tâm trạng quý phi rõ ràng rất tốt.
Cung nữ thân cận hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, nàng gọi ta đến.
“Cung nữ mới, ngươi tên gì?”
“Nô tỳ là Lưu Huỳnh.”
Quý phi gật đầu, chỉnh lại cây trâm Hoàng thượng ban tặng:
“Lưu Huỳnh, lần này bản cung may nhờ có ngươi.”
“Nô tỳ không dám nhận.”
Ta cung kính cúi đầu, ánh mắt đồng thời liếc nhìn cổ chân của quý phi.
Bên ngoài, trông như đã hoàn toàn bình phục.
Nhưng mà…
Thuốc ta bỏ vào nước rửa chân chẳng phải thuốc chữa thương, mà là dược liệu tê liệt gân cốt.
Ngâm vào sẽ mất cảm giác đ,au đớn, vết bầm tím cũng tan đi, nhìn bề ngoài quả thực chẳng còn gì bất thường.
Nhưng thực chất, xương bên trong đã trật khớp.
Hiện tại, lệch không đáng kể, khó mà nhận ra.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, chân này rồi sẽ tổn thương ngày một nặng hơn.
Lương y sẽ không làm vậy.
Lương y có tâm nhân hậu, lấy trị bệnh cứu người làm nguyên tắc, tuyệt đối không vì nịnh nọt mà đưa ra phương thuốc chỉ chữa ngọn không trị gốc.
Họ sẽ hết lòng khuyên bảo bệnh nhân phải tĩnh dưỡng, không được cử động mạnh.
Nhưng ta thì sao?
Ta đâu phải lương y.
Ta là kẻ chuyên luyện độc.
2
Cha ta từng là Thái y viện thủ, từ tổ tiên đến đời cha đều là danh y lừng lẫy.
Nhưng ta chính là kẻ bại hoại của gia tộc.
Ta không hứng thú với chữa bệnh cứu người, đống dược liệu trong hậu viện, ngày nào ta cũng lấy ra điều chế đủ loại độc dược.
Khi dịch chuột hoành hành, ta liền dùng thuốc để độc sát chuột, thế nên trong sân nhà ta chất đầy xác chuột.
Người ngoài nhìn vào ai cũng khiếp sợ, chửi ta là quái thai, chỉ có tỷ tỷ là bảo vệ ta.
Tỷ nói:
“Dịch bệnh lan tràn, ngoài chữa trị người nhiễm bệnh, phòng ngừa lây lan cũng vô cùng quan trọng. A Vân tiêu diệt chuột, đó cũng là công lao to lớn.”
Năm ấy, tỷ tỷ mười bảy tuổi, đã là một nữ y danh chấn kinh thành, cứu vô số người khỏi dịch bệnh, thanh danh cực cao.
Nhưng vẫn có kẻ nghi ngờ:
“Tống y nữ, muội muội của cô giờ dùng thuốc độc gi,et chuột, sau này há chẳng phải sẽ dùng thuốc độc gi,et người?”
Tỷ tỷ lắc đầu:
“A Vân sẽ không lấy thuốc độc hại người.”
Tỷ còn nói:
“Dược thảo chỉ là cây cỏ sinh trưởng dưới nắng mưa, vừa có thể là thuốc, cũng có thể là độc, tất cả tùy vào lòng người thiện ác.
“Hơn nữa, dù A Vân có chế ra độc dược lợi hại thế nào, ta cũng có thể điều chế giải dược tương ứng.”
Thế là không ai còn nghi ngờ nữa, bởi ai cũng biết, tỷ tỷ y thuật cao siêu, lại nhân hậu từ bi, bất luận ta gây ra bao nhiêu rắc rối, tỷ tỷ luôn có thể thu dọn giúp ta.
Tỷ lớn hơn ta năm tuổi, ta chưa bao giờ thắng nổi tỷ.
Ta từng không phục, chế ra đủ loại độc dược kỳ lạ, muốn làm khó tỷ.
Nhưng tỷ chỉ cười khẽ, chỉ vài ngày sau đã bào chế được giải dược.
Ta đành cam bái hạ phong.
Năm mười chín tuổi, tỷ tỷ chính thức xuất sư, danh tiếng còn vượt qua cả cha ta, tiếp nhận y bát gia tộc, trở thành người chăm sóc sức khỏe cho Thái hậu và Hoàng thượng.
Cũng trong năm đó, ta chán ghét không khí lạnh lẽo nghiêm cẩn của kinh thành, bèn vác hành trang bỏ trốn.
Thực ra ta chỉ đi một mình, nhưng thiên hạ lại đồn rằng ta theo trai bỏ trốn.
Tỷ tỷ cưỡi khoái mã đuổi theo ta, khi ta nghĩ rằng tỷ sẽ bắt ta về, tỷ lại ném cho ta một bọc hành lý nặng trịch, bên trong toàn là ngân phiếu và bạc vụn.
Đó là toàn bộ tích cóp của tỷ.
Tỷ rơi nước mắt, xoay người lên ngựa:
“A Vân, thay tỷ nhìn ngắm sông núi tự do bên ngoài kinh thành nhé.”
Lúc đó ta mới mơ hồ nhận ra, thì ra tỷ cũng khát vọng tự do.
Nhưng tỷ là trưởng nữ trong nhà, phải gánh vác trách nhiệm.
Thế nên tỷ đã dành cả tuổi xuân trong cung cấm, thực hiện bổn phận của một ngự y.
Tỷ đã làm rất tốt.
Hồi ấy, Quý phi từng bị thương khi theo Hoàng thượng đi săn, vết thương mưng mủ.
Tỷ tỷ chẳng hề chê dơ, chẳng hề sợ cực, tận tâm hút hết mủ m,áu cho Quý phi, băng bó vết thương.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, vết thương của Quý phi đã khép miệng, da thịt trắng mịn như cũ, thậm chí không để lại một vết sẹo nào.
Hoàng thượng cũng rất hài lòng, khi đến thăm Quý phi, hắn thuận miệng khen một câu:
“Người đời nói y giả diệu thủ hồi xuân, Tống y nữ quả thật có đôi bàn tay thần kỳ.”
Cổ tay như ngọc, ngón tay thon dài như hành non, trên tay bưng chén thuốc, men sứ trắng nõn nổi bật nước thuốc đen sẫm, vừa hài hòa, vừa xinh đẹp đến lạ.
Nụ cười trên môi Quý phi thoáng cứng lại.
Sau khi Hoàng thượng rời đi, nàng lập tức triệu tỷ tỷ đến bắt mạch.
Nhưng ngay khi tỷ tỷ bước vào Vạn Xuân Cung, lập tức bị cung nhân trấn áp.
“Tiện nhân, ngươi lấy danh nghĩa trị bệnh, nhưng thực ra lại tìm cách quyến rũ Hoàng thượng.
“Người đâu, chặt tay nó cho ta!”
Lưỡi đao sáng loáng vung lên, tỷ tỷ đau đến ngất lịm.
Quý phi lạnh lùng nhìn thân thể gục xuống đất, sau đó chậm rãi cong môi cười, diễm lệ mà ác độc:
“Chẳng phải người ta nói Tống y nữ y thuật cái thế sao?
“Vậy thì chút thương tích nhỏ này, chắc hẳn không thể làm khó ngươi.
“Thế nên, hãy tự mình chữa khỏi đi.”
Quý phi giam tỷ tỷ vào thiên điện, không cho nước, không cho thuốc.
Chỉ qua vài canh giờ, tỷ tỷ mất m,áu mà ch,et.
Sau đó, Quý phi lại diễn trò sợ hãi, báo lên Hoàng thượng, nói rằng Tống y nữ đã hạ độc trong lúc chẩn mạch, cung nhân của nàng vì nóng lòng bảo vệ chủ tử nên mới chém đứt tay tỷ tỷ.
Hoàng thượng vốn sủng ái Quý phi nhất, thấy nàng khóc như hoa lê đẫm mưa, cơn giận liền bùng lên, ra lệnh tru di cả nhà Tống gia.
Cả tộc mấy trăm người, không chừa một ai.
Chỉ có một kẻ may mắn sống sót— chính là ta, người đã “tư thông bỏ trốn” từ vài tháng trước.
Tin tức truyền đến khi ta đã tới bến đò, chỉ còn một bước nữa thôi là có thể nhìn thấy sông núi tự do mà tỷ từng mơ ước.
Phu thuyền hỏi ta:
“Cô nương, không đi nữa sao?”
Ta lặng thinh hồi lâu, sau đó châm lửa đốt phong thư, tro tàn rơi xuống dòng nước.
Ta nói:
“Không đi nữa.”
Sáu tháng sau, ta nhập cung, lấy tên là Lưu Huỳnh.
Tỷ à, ta không cần tự do nữa.
Người duy nhất có thể giải độc của ta, đã không còn nữa.
Vậy thì, thiên hạ này, không ai có thể ngăn cản ta.