Bộ vest cao cấp khoác trên người không biểu lộ cảm xúc.
Vậy mà lại toát ra một khí chất lưu manh đầy quyến rũ.
Nghĩ lại năm đó.
Tôi chê hắn nhạt nhẽo.
Một cước đá văng đi.
Giờ hắn chắc chắn hận tôi thấu xương.
Bằng chứng là tất cả các vòng phỏng vấn, thực tập, đánh giá chính thức…
Hắn đều yêu cầu tôi gắt gao hơn tất cả mọi người.
Khiến cả công ty phải nhìn tôi bằng con mắt kính nể.
Hôm phỏng vấn.
Hắn hỏi tôi: “Về mức lương, cô có yêu cầu gì không?”
Tôi đáp: “Tất nhiên là càng nhiều càng tốt, dù gì tôi cũng phải nuôi ba ông bạn trai.”
Mỗi năm nạp tiền vào game mấy vạn tệ.
Thẩm Tinh Hồi, Tần Triệt, Kỳ Dục chẳng phải là những người bạn trai luôn kêu gào tôi nạp tiền cho sao?
4
Bác sĩ nói, tổng tài có thể đã đập đầu.
Theo thiết lập của mấy bộ tiểu thuyết ngọt ngào, hắn đáng lẽ đang giả vờ.
Nhưng kết quả kiểm tra y tế lại cho thấy…
Hắn thực sự bị xuất huyết não.
Dù sẽ nhanh chóng hồi phục,
Nhưng trí nhớ và nhận thức thỉnh thoảng sẽ có vấn đề.
Vậy nên lúc thì hắn gọi tôi là thư ký, lúc lại gọi tôi là vợ.
Hầu hết bệnh nhân sẽ hồi phục lại trạng thái bình thường trong một đến hai tuần.
Bác sĩ dặn dò: “Cô phải bao dung với chồng mình một chút, kiên nhẫn hơn.”
Tôi vội vàng phân rõ ranh giới: “Tôi đâu phải vợ hắn.”
“Chậc.” Bác sĩ bĩu môi, “Bảo cô kiên nhẫn mà.”
Tôi gọi điện cho ba mẹ tổng tài.
Họ nói sẽ đến ngay.
Tổng tài uể oải ngồi trên giường nhìn tôi: “Vợ ơi, anh muốn tắm.”
Tôi: “Cút.”
Dù sao hắn cũng đang bị bệnh.
Chắc chắn không nhớ được gì.
Thế mà hắn còn tiếp tục bám lấy tôi: “Em cứ bảo người anh toàn mùi công xưởng, bảo anh tránh xa ra, đừng để lây mùi ban làm việc cho em. Anh đi làm về ngày nào cũng phải tắm thật thơm, nếu không vợ sẽ không thích anh nữa.”
Tôi trầm mặc.
Sau này đọc thông tin về hắn mới biết.
Thì ra năm hai đại học, hắn đã được một công ty phần mềm cực kỳ xịn tuyển đi làm.
Nên cái gọi là “mùi công xưởng”.
Là vì hắn thực sự làm việc trong tập đoàn công nghệ hàng đầu.
Vậy mà sợ tôi chê bai, hắn chưa bao giờ nói ra.
Lúc đó, tôi có còn là người không?
Dám nói với một ông trùm công nghệ mấy lời tổn thương như vậy.
Giọng điệu của tôi mềm lại, dỗ dành: “Chồng ngoan nào, anh mới bị thương không thể tắm được, nếu không vết thương dính nước sẽ bị viêm đó.”
“Nhưng mà trên người anh toàn mùi bàn làm việc thì sao?” Hắn lo lắng hỏi.
Tôi ghé sát cổ hắn, hít mạnh một hơi: “Chồng thơm lắm, không có chút mùi bàn làm việc nào hết.”
Toàn là mùi thuốc sát trùng.
Tổng tài thoáng đỏ mặt: “Không tin, trừ khi vợ hôn anh.”
Tôi: “…”
Đừng tưởng bị xuất huyết não mà tôi không dám đánh ông đấy.
Vậy mà hắn lại hồn nhiên nhắm mắt, khóe môi cong lên đầy mong đợi, hàng mi dày nhẹ nhàng rung động, như nam chính bước ra từ game otome, dụ người phạm tội.
Tôi như trúng tà, cúi xuống hôn thật.
Thế mà còn bị hắn ôm lấy, hôn đến… mới gắng gượng đẩy ra.
Tôi đỏ mặt, nghiến răng: “Anh giả vờ đúng không?”
Trước kia nếu anh cũng giỏi trò này, tôi liệu có chia tay không?!
5
Đột nhiên, đối tác Hàn tổng gọi điện đến.
Vài câu trao đổi công việc lập tức kéo tổng tài về trạng thái chuyên nghiệp.
Hắn đặt điện thoại xuống, lạnh nhạt nhìn tôi: “Giang thư ký.”
Tôi: “Hửm?”
“Em định ngồi trên người tôi đến bao giờ?”
Tôi cúi đầu.
Không biết từ lúc nào, tôi đã ngồi hẳn lên đùi hắn.
Chắc tại lúc nãy hắn ôm chặt và tự nhiên quá nên tôi không để ý.
Nhưng vẫn quyết định không phản bác sếp, tôi gật đầu cười nịnh nọt: “Vâng, Quý tổng.”
Sau này mà còn dám ôm tôi, tôi đập anh vỡ đầu.
6
Tổng tài bảo tôi mang laptop đến để làm việc.
Tôi từ chối ngay: “Bác sĩ dặn anh phải nghỉ ngơi nhiều. Quý tổng, sức khỏe quan trọng hơn.”
“Em đang quan tâm tôi?”
“Đúng vậy.” Tôi đáp rất thản nhiên. “Nhân viên quan tâm sếp là chuyện nên làm.”
Nghe xong, mắt hắn tối lại: “Vậy đưa laptop cho tôi. Em chỉ là thư ký, nhân viên thì nên nghe lời sếp. Đừng tưởng chúng ta từng có gì, là em có quyền tự tiện quyết định thay tôi.”
Tôi siết chặt nắm tay, nặn ra một nụ cười: “Vâng, Quý tổng, tôi mang ngay đây.”
Làm việc được một lúc.
Ba mẹ tổng tài đến.
Mẹ hắn liên tục càm ràm.
Ba hắn cuối cùng cũng nhìn thấy tôi: “Cô… chẳng phải là người năm đó học cùng…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị mẹ hắn trừng mắt chặn lại.
Tôi cười gượng, chào hỏi ba mẹ tổng tài: “Chào chú, chào cô, cháu là thư ký của Quý tổng, cháu họ Giang.”
“Vợ à, không cần giới thiệu nữa.” Tổng tài bỗng nói. “Ba mẹ anh nhắc đến em suốt, lỗ tai anh sắp đóng kén rồi. Lúc nào mới quay lại với Niên Niên? Tết này có thể dẫn Niên Niên về nhà không? Khi nào mới được uống trà con dâu do Niên Niên rót?”
Ba mẹ hắn chết đứng tại chỗ.
Trên mặt hiện lên vẻ khó tin.
Con trai bọn họ… cứ thế tự khai rồi?!
7
Ba mẹ tổng tài sau khi biết chuyện.
Dứt khoát không yên tâm để tôi chăm sóc hắn.
Đáng tiếc, tôi còn chưa kịp chạy, tổng tài đã bắt đầu phát điên.
“Ai cũng đừng hòng mang vợ tôi đi, ba mẹ cũng không được!”
“Hơn nữa, ba mẹ không thấy mình đang rất vướng víu sao?”
“Còn muốn bế cháu nội không?”
Vừa dứt lời.
Lập trường phản đối của ba mẹ hắn càng thêm kiên quyết: “Gọi bác sĩ đến, tiêm thuốc an thần cho nó!”
Tổng tài không chịu tiêm.
Ba mẹ hắn và bác sĩ cùng xông lên.
Nhấn còn khó hơn cả bắt heo ngày Tết.
“Vợ ơi đừng đi, sao em lại muốn rời xa anh nữa? Anh không tiêm! Anh muốn vợ!”
Thảm quá.
Tôi không nỡ, vội vàng nghĩ cách: “Thực ra bọn con đã quay lại lâu rồi, chỉ là chưa công khai thôi.”
Đợi bác trai bác gái vừa đi khỏi.
Tổng tài lập tức cười hớn hở như đứa trẻ 70 cân, nhào vào lòng tôi: “Em chịu quay lại với anh rồi sao? Quả nhiên sách nói không sai!”
Tôi tò mò: “Sách gì?”
Toàn công ty đều đoán, mỗi ngày tổng tài cau mày nghiên cứu rốt cuộc là “Học thuyết thành công” hay “Lý thuyết trò chơi”.
Cuối cùng tôi cũng được tận mắt chứng kiến.
Tổng tài hào hứng khoe ra danh sách sách bí mật của hắn.
“100 chiêu lấy lại trái tim vợ”, “Đàn ông biết nũng nịu có số hưởng nhất”, “Khóa học cấp tốc trà nghệ mị ma”…