Một hôm khi đang bón phân ngoài đồng thì cha mẹ ruột bỗng xuất hiện, khóc lóc nói rằng tôi đã chịu nhiều khổ cực. họ cố kéo tôi về nhà để gả chồng.
Chưa kịp đi thì bị các ông bà trong làng lao vào đánh hội đồng, vừa đánh vừa mắng:
“Nhìn cái bộ dạng gấu này mà còn định bắt cóc trưởng làng của chúng tôi à!”
Cười chết mất, chắc họ nghĩ tôi là kiểu dễ bị bắt nạt nhỉ?
Đúng, tôi đã xuyên vào sách và trở thành tiểu thư thật.
Nhưng không sao, tôi vẫn sẽ tiếp tục thi công chức!
Tôi cố tình chọn một ngôi làng nhỏ, phong cảnh hữu tình, cách xa mạch truyện để bắt đầu đóng góp cho sự nghiệp phục hưng dân tộc.
Thực ra, công việc của tôi chỉ là ngồi với các ông bà, nhấm nháp hạt dưa và tán gẫu.
Chẳng hạn như hôm nay ai mặc đồ mới, chó nhà ai lại bị lạc, rau lại bị trộm,v.v
Tóm lại, tôi chỉ cần đóng góp hạt dưa mỗi ngày.
“Biệt thự dưới chân núi dạo gần đây có người đến ở rồi đấy!”
Liễu đại thẩm – chuyên gia thám tử, là người mở đầu câu chuyện, vừa nhấm hạt dưa giòn rụm vừa nói.
“Chàng trai đó trông rất đẹp trai! Nhưng không có lễ độ, tôi hỏi có người yêu chưa mà chẳng buồn trả lời!”
Lời bà vừa dứt, lập tức bị Lưu đại thẩm – đối thủ không đội trời chung – phản bác:
“Đừng nói là bà định giới thiệu cô con gái đã ly dị của mình cho cậu ta nhé?”
“Ai nói thế!”
Liễu đại thẩm như bị lộ tẩy, liền cao giọng.
“Tôi định giới thiệu cho Tiểu La nhà mình!”
Tôi vừa nhấm hạt dưa, bất ngờ khựng lại.
“Hả?”
Tôi ngơ ngác, không hiểu sao câu chuyện lại đổ về tôi.
“Tiểu La à, gần đây cô đang làm công tác đăng ký nhân khẩu đúng không, cơ hội này ngàn năm có một, phải nắm bắt chứ!”
Tôi nhẹ nhàng từ chối nhưng vẫn giữ lễ:
“Liễu đại thẩm à, cháu mới đến đây thôi, còn chưa làm được việc gì mà đã lo tìm đối tượng, lỡ sếp biết thì cháu còn mặt mũi nào? Vả lại, làm việc cho dân sao có thể lợi dụng công việc để tìm người yêu chứ?”
Tôi lắc đầu liên tục, diễn tròn vai một cách tài tình. Tôi khoanh tay sau lưng, bước đi đầy khí thế, chuẩn bị ra đồng.
Vừa quay người, lại bắt gặp ánh mắt của một chàng trai cực kỳ điển trai. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt đầy phức tạp:
“Cô là… La Kỳ?”
“Phải, là tôi, có chuyện gì không?”
“Mời cô nói chuyện riêng với tôi một lát.”
Liễu đại thẩm thốt lên:
“Có chuyện rồi đây!”
Tôi: “…”
Anh ta tự giới thiệu, nói rằng mình tên là Phó Hoài Du.
“Chào cậu, Tiểu Phó.”
Tôi gật đầu, miệng luyên thuyên:
“Đến làng Thượng Nam rồi thì tất cả đều là người một nhà! Tôi là cán bộ thôn, có chuyện gì cứ nói, phục vụ nhân dân là trách nhiệm của tôi!”
Nói xong, tôi còn không quên vỗ nhẹ lên cánh tay anh ta, đối diện với ánh mắt phức tạp của anh ta.
“Cha mẹ ruột của cô đang tìm cô.”
Một câu nói khiến tôi lập tức cảnh giác, những tình tiết trong sách dần hiện lên trong đầu tôi.
Theo như nội dung truyện, tiểu thư chân chính sẽ bị cha mẹ ruột tìm về để liên hôn thương mại, cuối cùng sẽ phải gả cho một tên đàn ông ăn chơi phóng đãng và yếu ớt.
Tuy nhiên, về cái tên của “gã yếu sinh lý” thì tôi hoàn toàn không rõ.
Nếu là một kẻ ăn chơi phóng đãng, hẳn hắn phải có một khuôn mặt đẹp trai để lừa gạt phụ nữ chứ.
Tôi lén nhìn Phó Hoài Du một cái, rồi khẽ ho khan:
“Xin mạn phép hỏi, sức khỏe của anh ổn không?”
Phó Hoài Du nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, tôi cười ngượng.
“Nếu không có gì, tôi đi trước nhé!”
Nhưng kết quả là…
Anh ta lại không có chút tinh tế nào, mở miệng hỏi tiếp:
“Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trở về với cha mẹ ruột và đòi lại mọi thứ thuộc về mình sao?”
Nghe xong câu này, tôi suýt ngã lộn nhào.
Tôi quay đầu lại nhìn anh ta.
“Anh đã từng nghe câu ‘ba mươi năm sông Đông, ba mươi năm sông Tây’ chưa?”
Anh ta không hiểu nhưng vẫn gật đầu.
“Nhưng tôi sống ở Hà Nam và Hà Bắc. Cho nên, tôi không có hứng thú với mấy tình tiết kiểu ‘đừng khinh thường thiếu niên nghèo khó’ này, cảm ơn.”
Dù tôi đã đuổi khéo được Phó Hoài Du đi, nhưng những chuyện phiền phức vẫn liên tiếp kéo đến.
Ngôi làng Thượng Nam với phong cảnh hữu tình của tôi đã bị một đạo diễn phát hiện, và ông ta quyết định sẽ đến đây quay show truyền hình thực tế. Trong số những khách mời, có cả “tiểu thư giả” Lạc Mẫn!
Đã phiền lòng lắm rồi, mà Phó Hoài Du lại còn ngày nào cũng lượn lờ trước mặt tôi, nhìn tôi với vẻ muốn nói lại thôi. Mở miệng ra là nói về cha mẹ ruột của tôi, rồi lại thở dài bảo thôi bỏ đi, sau đó quay lưng đi mất.
Lặp lại đều đặn như vậy, ngày nào cũng thế!
Đến mức Liễu đại thẩm phải hỏi tôi vài lần, hạt dưa nhấm nháp cũng không còn vui nữa!
Cuối cùng, vào lần thứ N anh ta định quay đi, tôi phát điên lên.
“Hôm nay anh không nói nốt cho tôi nghe thì đừng trách tôi!”
Phó Hoài Du ngước mắt lên nhìn một cách lạnh nhạt.
“Đừng bắt tôi quỳ xuống lạy anh!”
Anh ta ngớ người ra trước lời tôi.
“Tôi chỉ không biết phải mở lời thế nào.”
“Không biết mở lời thì viết ra đi!”
Tôi lập tức lấy ra sổ làm việc và bút luôn mang theo bên mình.
“Viết đi!”
Cuối cùng, Phó Hoài Du cũng nói cho tôi biết.
Anh ta chính là chồng của tiểu thư thật.
Tức là…
Chính là chồng tôi!
“Anh bị yếu sinh lý hả? Nhìn không giống lắm nhỉ!”
Phó Hoài Du nghiến răng, cố gắng giải thích cho bản thân. Anh ta không hề ăn chơi phóng đãng, cũng không yếu sinh lý.
Khi nhận ra số phận của mình, anh ta đã muốn thoát khỏi nó, nhưng bất kể anh ta đi đến đâu, đều bị phụ nữ vây quanh.
Thế nhưng, người lẽ ra phải trở thành vợ của anh ta lại… biến mất.
“Em có thể nói cho anh biết, em đã thoát khỏi mạch truyện như thế nào không?”
Phó Hoài Du nhìn tôi, ánh mắt đầy khẩn thiết.
“Bởi vì— Em là người kế thừa chủ nghĩa xã hội!”
Phó Hoài Du hít một hơi thật sâu:
“Nói chuyện bình thường đi!”
“Tùy anh tin hay không.”
Tôi ưỡn ngực, lớn tiếng nói:
“Chẳng có ánh hào quang nào, chẳng có niềm tin nào đỏ hơn Marx!”
Phó Hoài Du ngơ ngác, tôi vỗ vai anh, nhìn anh với vẻ mặt như muốn nói “Cậu còn trẻ, chưa hiểu được đâu” rồi nghiêm túc nói.
“Tiểu Phó à, trốn tránh không giải quyết được gì đâu.”
Tôi thở dài.
“Anh trốn đến tận đây rồi, mà không phải vẫn có phụ nữ vây quanh sao?”
Tôi ra hiệu cho anh nhìn qua một bên.
Trong lùm cây, sau gốc cây, đều là những người đang hóng chuyện. Thậm chí, có người không nhịn được, chỉ cần Phó Hoài Du đi về phía đó một bước, đã tự nhảy ra rồi.
Một cô gái có làn da rám nắng đỏ mặt, chạy đến bên Phó Hoài Du và mạnh dạn tỏ tình.
“Anh đẹp trai, có thể cho em xin WeChat được không?”
Theo phản xạ, tôi định rút hạt dưa từ túi ra, chuẩn bị ngồi hàng đầu xem kịch. Nhưng không ngờ, Phó Hoài Du đưa tay kéo tôi lại gần.
“Tôi có bạn gái rồi.”
Tôi: ????
Cô gái kia mắt đỏ hoe, người run rẩy nói:
“Thua cô ấy, tôi phục!”
“Khoan đã…”
Tôi chưa kịp nói hết câu thì cô ấy đã khóc và chạy đi, cả những người trong bụi cây, sau gốc cây cũng chạy hết!
“Ý anh là gì thế, tiểu đệ? Tôi hỏi lại, anh có ý gì?”
Làng Thượng Nam bé tí tẹo, chưa cần đến giờ trưa là cả làng sẽ biết tôi có người yêu!
Phó Hoài Du khẽ ho một tiếng.
“Anh nghĩ em nói rất đúng lúc nãy.”
Tôi nói gì mà lại đúng?
“Trốn tránh không có tác dụng, nên phải đối mặt với thực tế.”
Phó Hoài Du vỗ vai tôi:
“Cùng nhau cố gắng nhé.”
Tôi?
Anh ấy đưa tay vỗ nhẹ lên đôi vai gầy yếu của tôi, như thể vừa trút được gánh nặng, rồi quay người định rời đi.
Tôi kéo anh ấy lại.
“Hừ, anh đã từng nếm trải sự khắc nghiệt của cuộc đời chưa?”
Phó Hoài Du chưa kịp trả lời thì tôi đã kéo anh đến bên bờ ao cá.
Gần đây, nhà chú Trương ở cuối làng đang cần người dọn bùn ao, đúng lúc quá.