Tình Yêu Giữa Sơn Tặc Và Tiểu Thư - Chương 1
1
Tiêu Chỉ bỏ ta lại.
Trên đường về kinh thành, chúng ta gặp phải sơn tặc, đối phương người đông thế mạnh, Tiêu Chỉ không thể chống cự.
Nói ra cũng lạ lùng thay, lũ sơn tặc này khác hẳn những bọn mà ta từng gặp trước đó, phục sức tinh xảo, trông cũng có phần cao sang hơn hẳn.
“Kẻ nào lưu lại, kẻ nào rời đi, tùy các ngươi tự định đoạt!
Ta cho các ngươi một cơ hội!”
Chúng nhìn nhau cười cợt, rõ ràng là một trò vui á,c ý.
Ta và Tiêu Chỉ đều im lặng, bởi lẽ chúng ta biết rõ, kẻ lưu lại tất không có kết cục tốt.
Huống hồ, ta là một nữ tử dung mạo không tệ.
Ta là đích trưởng nữ của đương triều Đại tướng quân Hứa Tùng Sơn, từ khi sinh ra đã hưởng trọn sủng ái.
Tiêu gia tuy chẳng sánh bằng Hứa gia, song cũng không phải hạng tầm thường.
Vì một lời hứa từ thời ông nội, ta và Tiêu Chỉ liền có mối hôn ước từ tấm bé, đến nay vẫn chưa thay đổi.
Ta hiểu rất rõ, nếu để Tiêu Chỉ rời đi, mới có thể bảo toàn tính m,ạng cho cả hai.
Ta vừa định mở lời, liền nghe thấy giọng của Tiêu Chỉ vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch.
“Âm Âm, nàng chớ manh động.
Cứ theo bọn chúng đi, ta nhất định sẽ cứu nàng.
Tin ta!”
Dẫu ta cũng nghĩ vậy, nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng vẫn có chút lạc lõng và hụt hẫng.
“Còn lề mề cái gì nữa! Nếu còn chậm trễ, một kẻ cũng đừng mong rời đi!”
Lũ sơn tặc hối thúc, vẻ mặt khinh miệt.
Cuối cùng, Tiêu Chỉ một mình rời đi. Hắn đi mà chẳng buồn quay đầu lấy một lần.
Hai tay ta bị kẻ khác khống chế, nhìn theo bóng dáng hoảng hốt bỏ chạy của Tiêu Chỉ, trong lòng bất giác dâng lên một tia kh,inh thường.
Một thân nam nhi, cớ sao lại hốt hoảng đến thế?
Ta chẳng biết lũ sơn tặc này muốn làm gì, chỉ thấy chúng đẩy ta lên một cỗ xe ngựa, dùng dây thừng trói lại.
“Ở yên trong này! Đừng có dại dột bỏ trốn!”
Dẫu hai tay bị trói, nhưng ván gỗ dưới thân lại nhẵn nhụi đến lạ, ta thử cọ nhẹ, mới nhận ra đây là loại gỗ thượng hạng, vừa trơn láng vừa có hoa văn.
Sơn tặc nào lại dùng xe ngựa xa hoa như thế?
Ta càng thêm tò mò về bọn chúng.
Lúc khăn đen bị kéo xuống, ta đã bị đưa đến sào huyệt của chúng.
Nằm giữa lưng chừng núi, bên ngoài trông như một thôn trại tầm thường.
Nhưng càng đi sâu vào trong, chân diện mục của nơi này càng hiện rõ.
Bề ngoài giản dị mộc mạc, nhưng bên trong lại lộng lẫy xa hoa chẳng kém gì hoàng cung.
So với phủ Đại tướng quân của ta cũng không hề thua kém.
“Thiếu chủ! Chúng thuộc hạ mang về một nữ tử!”
Tên sơn tặc hớn hở báo cáo.
Ta theo ánh mắt chúng nhìn lên, trên bậc thềm cao, một nam nhân khoác hắc y ngồi dựa trên chiếc ghế khắc rồng.
Dung mạo thực tuấn tú.
Là người nam nhân đẹp nhất mà ta từng thấy.
Lòng ta bất giác sáng bừng, nỗi sợ bị b,ắt c,óc phút chốc tan biến.
Người nọ khẽ chống trán, thần sắc đầy vẻ đau đầu, nhíu mày quát khẽ, giọng điệu lộ rõ vẻ bực bội:
“Chẳng phải ta đã bảo các ngươi đừng tùy tiện bắt người về rồi hay sao? Coi đây là tửu quán, hay thật sự xem mình là sơn tặc vậy hả?”
Ta bật cười, chăm chú nhìn hắn.
Quả là mỹ nhân!
Ngay cả khi nổi giận cũng thật là đẹp!
Vài tên sơn tặc ban nãy còn hùng hổ, giờ bị trách mắng liền ủ rũ như chó con, trông vô cùng tội nghiệp.
“Thiếu chủ à, bọn ta ở trên núi quá chán rồi!”
Hắn dừng một chút, liền cãi lại:
“Hơn nữa, ta mang nàng về cũng đâu có ng,ược đ,ãi nàng, vẫn ăn ngon uống tốt đấy thôi!”
Nam nhân hắc y khẽ nhếch môi cười lạnh, giọng tràn đầy chế giễu:
“Giỏi nhỉ.
Vậy ngươi nói xem, những thứ ngươi dùng để khoản đãi nàng, từ đâu mà có?”
Tên đại hán bên cạnh ta chu môi, ấp úng:
“Từ… từ thiếu chủ…”
Ta nhướng mày, trong lòng đã hiểu rõ phần nào.
Người trước mặt này chính là kẻ nắm giữ nơi đây, đến cả đám sơn tặc đầu trâu mặt ngựa cũng không thực sự là sơn tặc.
Một thôn trại đơn sơ nghèo khó, lại được hắn tô vẽ thành một tòa vương cung.
Bọn họ bắt ta về rốt cuộc có ý đồ gì, ta vẫn chưa biết.
Nhưng ta chắc rằng, họ không muốn hại ta.
2
Từ khi ta bị đưa đến thôn trại này, đã gần nửa tháng trôi qua.
Tiêu Chỉ vẫn chưa xuất hiện.
Hắn đã từng nói, nếu lựa chọn rời đi, nhất định sẽ quay lại cứu ta.
Nhưng hắn đã thất hứa.
Nếu ta thực sự rơi vào tay lũ sơn tặc, với tốc độ này của hắn, e rằng trước khi hắn kịp tới, ta đã sớm bỏ mạng rồi.
Sơn tặc thực sự, tuyệt đối không có lòng từ bi như vậy.
Chỉ là ta may mắn, gặp phải một nhóm người thích bỡn cợt.
Tiêu Chỉ không để tâm đến sống chết của ta, nên hắn chẳng hề vội vã.
Nhưng ta cũng chẳng cảm thấy đau lòng.
Bởi vì, ta vốn không thực lòng yêu hắn.
Mối hôn sự này, đối với ta mà nói, chỉ là một sự ràng buộc giả tạo.
Không cần ngày ngày học thêu thùa, hay học cách hầu hạ phu quân sau khi thành thân, ta cảm thấy vô cùng tự do.
Dù cha mẹ cưng chiều ta như minh châu, nhưng cũng không muốn để ta bị người đời chê trách sau khi gả vào Tiêu gia, vì vậy ép ta học những thứ ấy.
Nhưng bây giờ, ta chỉ cần ngày ngày cùng đám đại hán trong thôn ăn uống vui chơi.
Bắn chim, bắt thỏ, đánh bài.
Quá đỗi quen thuộc, tựa như ta không phải bị bắt đến đây, mà vốn dĩ đã lớn lên ở nơi này.
“Ê, các ngươi ở đây làm gì vậy?”
Vừa ném ra một lá bài, ta thuận miệng hỏi.
Vốn dĩ còn đang cười đùa vui vẻ, đại hán bỗng dưng sa sầm nét mặt, ánh mắt cảnh giác nhìn ta.
Hiển nhiên không muốn trả lời.
Ta bất đắc dĩ nhún vai:
“Được rồi được rồi, ta không hỏi nữa là được chứ?”
“Thế thiếu chủ của các ngươi tên gì?”
Lần này, đại hán lại nở nụ cười, hăng hái khoe khoang:
“Tiêu Dịch!”
Nghe vậy, trong lòng ta chợt lóe lên một suy nghĩ.
Có chút nghi hoặc.
Nhưng nhất thời, ta không nắm bắt được.
Dù ăn chơi cùng đám đại hán rất thú vị, nhưng điều ta hứng thú nhất, vẫn là người đàn ông được gọi là “Thiếu chủ” kia.
Hắn hành tung bí ẩn, thường xuyên không thấy bóng dáng.
Cho đến một đêm, ta vô tình trông thấy hắn nhảy xuống từ bức tường vây của thôn trại, gió đêm thổi tung tà áo đen của hắn.
Khoảnh khắc chạm đất, ta không bỏ lỡ tiếng rên khẽ đầy nhẫn nhịn của hắn.
“Ê! Ngươi không sao chứ? Bị thương rồi à?”
Ta từ nhỏ lớn lên trong phủ tướng quân.
Lính tráng trong phủ ngày ngày qua lại, trên người luôn mang theo mùi máu tanh.
Vậy nên, ta cực kỳ mẫn cảm với mùi máu.
Tiêu Dịch né tránh tay ta, nhíu mày.
“Tránh xa ta ra!”
Như thể sợ bị vấy bẩn điều gì.
Một người lãnh đạm, không gần nữ sắc như vậy, lại càng hợp với hình tượng phu quân mà ta hằng mong mỏi.
Ta bật cười, mê mẩn nhìn hắn.
Người ta thường nói, một đời một kiếp, một đôi nhân chẳng qua chỉ là giấc mộng đẹp mà nữ tử si tâm vọng tưởng.
Nhưng ta lại cảm thấy, đây là phúc phận mà ta có thể nắm trong tay.
Một đời một kiếp một đôi nhân, cùng người ấy nắm tay già đi trong tiểu viện nhỏ, tương tri tương ái.
Chẳng phải là tuyệt mỹ ư?
Ta rất rõ ràng, Tiêu Chỉ không phải là lương duyên của ta.
Ta không yêu hắn, nhưng cũng chẳng thể trốn khỏi mối hôn sự mà phụ mẫu đã định đoạt, chỉ có thể giả vờ yêu hắn, dịu dàng đối đãi với hắn.
Hy vọng rằng đến một ngày nào đó, ta có thể thực sự động tâm.
Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Dịch, ta đã hiểu rõ.
Người ta muốn, là hắn!
Đó là một cảm giác thật kỳ diệu.
Bấy lâu nay, dù có gặp bao nhiêu người, biển lòng ta vẫn lặng sóng.
Mãi đến khi hắn xuất hiện.
Lúc ấy, gió bão trong lòng ta bùng lên, sóng cả cuộn trào.
Ta chỉ muốn, biển cả này chỉ vì hắn mà dậy sóng.
Mặc kệ hắn né tránh, ta mạnh mẽ kéo tay hắn đặt lên vai mình, ôm lấy eo hắn—gầy nhưng rắn rỏi.
Khoảng cách gần như vậy, hương vị thanh lạnh thoang thoảng trên người hắn liền tràn vào mũi ta.
Cảm giác nơi đầu ngón tay, cùng với mùi hương trên thân hắn, khiến ta không cách nào dừng lại.
Không kìm được, ta khẽ vuốt nhẹ bên hông hắn.
Tiêu Dịch giật bắn cả người, suýt nữa nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn ta, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Mãi một lúc sau, hắn mới nghẹn ra mấy chữ:
“Nàng… nàng còn là nữ tử không vậy? Cớ gì lại phóng túng như thế!”
Ta cười hì hì, tiến lại gần hơn:
“Ngươi không biết sao? Khi gặp người mình thích, ai ai cũng đều không thể tự chủ được mà!
Huống hồ ngươi đang ở ngay bên cạnh ta, gần như vậy!
Không kiềm chế nổi cũng là chuyện đương nhiên thôi!”
Tiêu Dịch lặng thinh.
“Hẳn nàng nói là thích ta?”
Ta gật đầu thật mạnh.
Rồi ngẩng cao đầu, cười rực rỡ:
“Thế nào? Có muốn theo ta về phủ tướng quân, làm phu quân của ta không?”
Dù có thể sẽ bị mắng một trận, nhưng đổi lại được một vị phu quân tuấn mỹ mà chung tình thế này, ta lãi lớn rồi!
Ta đang chìm đắm trong mộng tưởng đẹp đẽ, thầm vẽ ra cảnh tương lai tốt đẹp.
Lại không ngờ, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói nhạt nhẽo:
“Ồ.
Liên quan gì đến ta?”
Dứt lời, hắn xoay người bước đi, để lại một bóng lưng lãnh đạm mà kiêu ngạo.
Hoàn toàn không đếm xỉa đến trái tim vừa vỡ nát của ta.
Nhưng không sao.
Ta, Hứa Âm, chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn.
Bằng không, sao ta có thể ở bên Tiêu Chỉ lâu đến vậy?
Bình luận
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!