Trong văn phòng hiệu trưởng, bầu không khí tĩnh lặng như tờ.
Mọi người đều bị sốc khi thấy tôi rút con dao nhà bếp từ túi ra và bảo Trì Nghiễn Thư chém chết Tô Dạng - kẻ đã bắt nạt cậu ấy.
Trì Nghiễn Thư kinh ngạc nhìn tôi: "Mẹ... làm thế này không ổn đâu?"
Tô Dạng nhìn con dao trên bàn mặt mày tái mét, không còn vẻ ngạo mạn như lúc nãy nữa.
Tôi cầm dao tiến lại gần hiệu trưởng đe doạ, ông ta chính là người vừa mới đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Trì Nghiễn Thư: "Ông dám nói con trai tôi có tội lần nữa thử xem!"
Hiệu trưởng nhìn con dao phay, mồ hôi lạnh chảy dòng dòng: "Chị... chị hãy... bình tĩnh lại đã!"
Tôi đưa con dao lại gần hơn: "Con trai ông bị bắt nạt, còn bị một đám người vu oan, ông có bình tĩnh được không?"
Ngay khi tôi sắp mất kiểm soát, luật sư do cha của Trì Nghiễn Thư cử đến đã xuất hiện.
Luật sư nhìn cảnh tượng trước mắt, rõ ràng có chút bối rối, nhưng không hổ là luật sư vàng với mức lương tám con số, ông ta đã ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, bước đến bên tôi và nói nhỏ: "Phu nhân làm thế này sẽ bị người ta nắm thóp đấy. Xin hãy yên tâm giao chuyện này cho tôi, tôi nhất định sẽ mang lại kết quả khiến phu nhân hài lòng."
Tôi gật đầu, cất con dao rồi kéo Trì Nghiễn Thư rời đi.
Ra đến cửa, tôi quay lại nhìn Tô Dạng, châm chọc nói: "Không biết tiền trong túi của ông bố phá sản của cô có đủ để trả cho hành vi bắt nạt của cô không ta?"
2
Đây là ngày thứ ba tôi xuyên vào cuốn tiểu thuyết cứu rỗi này.
Tôi nhìn Trì Nghiễn Thư đứng trước mặt không nói một lời, âm thầm thở dài.
Người con trai kế trước mặt tôi trong tương lai sẽ yêu Tô Dạng - kẻ đã bắt nạt cậu ấy thời trung học, yêu một cách thấp hèn đến cực điểm, theo đuổi cô ta, giúp cô ta hoàn thành giấc mơ nghệ thuật, nuôi sống cha mẹ phá sản của cô ta, trở thành người si mê cô ta đến mù quáng.
Còn việc Tô Dạng cần làm chỉ là cho Trì Nghiễn Thư lúc trưởng thành trải nghiệm lại một lần những tổn thương mà cô ta đã gây ra cho cậu ấy thời trung học.
Cuối cùng, cô ta nói với Trì Nghiễn Thư rằng cô ta yêu cậu ấy.
Rằng cô ta sẽ dùng phần đời còn lại để bù đắp, chữa lành, và cứu rỗi cậu ấy.
Kết cục là hai người họ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi.
Làm sao nạn nhân có thể yêu kẻ bắt nạt mình, và gọi thứ tình yêu dị dạng đó là ‘cứu rỗi’ được chứ?
Tôi không biết thứ văn chương rác rưởi này là do ai viết ra.
Ban đầu tôi rất tức giận, nằm trên giường càng nghĩ càng phẫn nộ!
Cái gì thế này? Tuyến vú của độc giả không phải là tuyến vú sao?[1]
[1]读者的乳腺不是乳腺吗?: ý nói độc giả đọc cái này mà không thấy tức ngực khó chịu hay sao.
Tôi bật dậy khỏi giường như cá chép vượt vũ môn, sau đó mở máy tính và viết một bài đánh giá dài tám nghìn chữ đầy phẫn nộ.
Khi tôi nhấn nút gửi, cảm giác như một luồng khí trong lành tràn qua người, chưa bao giờ tôi cảm thấy thoải mái đến thế.
Tôi hài lòng vào nhà vệ sinh chuẩn bị tận hưởng khoảnh khắc thư giãn thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tôi dùng sức quá mạnh, trĩ của tôi ‘nổ tung’...
Tôi đứng bật dậy, cơ thể yếu ớt của một kẻ làm công ăn lương sao có thể chịu được việc đứng lên đột ngột như vậy?
Mắt tôi tối sầm lại, tôi ngã ngửa ra sau, đập đầu vào bồn cầu.
Tôi chết.
Chết một cách phi lý, chết một cách không chút tôn nghiêm.
Thậm chí còn chưa kịp kéo quần lên!
Đợi đã? Tôi chưa kịp kiểm tra xem nhân vật phản diện này có bị trĩ không nữa!
Nếu có, có lẽ tôi không thể như kiếp trước, vì sợ đau mà từ chối phẫu thuật!
Trì Nghiễn Thư nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt, như muốn nói gì đó, nhưng lúc này tôi cũng không mấy quan tâm nữa.
Kiểm tra xem nhân vật chính có bị trĩ hay không mới là điều quan trọng nhất!
Dưới ánh nhìn chăm chú của Trì Nghiễn Thư, tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, bắt đầu kiểm tra để bảo toàn mạng sống.
Kiếp này tôi tuyệt đối không thể chết một cách phi lý như vậy được!
Sau khi kiểm tra, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Từ nay tôi nhất định sẽ ăn uống thanh đạm!
3
Từ nhà vệ sinh bước ra, tôi nhìn Trì Nghiễn Thư đang đứng ở phòng khách và bắt đầu giảng giải triết lý sống của mình.
“Cuộc sống giơ ngón tay giữa lên với con, con phải tựa vào nó mà ngồi xuống!”
Sau khi nghe câu này, đồng tử của Trì Nghiễn Thư rung chuyển, miệng há hốc nhưng không thể phát ra một âm thanh nào.
Theo nguyên tác, những khổ nạn mà cậu ấy phải trải qua vẫn còn ở phía trước, tôi muốn cậu ấy hiểu rằng khi đối mặt với nghịch cảnh, chúng ta phải học cách chấp nhận, đừng tự làm khổ bản thân quá mức.
Tôi nhớ trong nguyên tác, Trì Nghiễn Thư đã tha thứ cho tất cả những người từng làm tổn thương cậu, ngoại trừ người mẹ kế thờ ơ lạnh nhạt này.
Không phải là một câu chuyện cứu rỗi sao?
Thậm chí còn tha thứ và yêu thương kẻ bắt nạt mình, nhưng lại trả thù người mẹ kế không quan tâm đến mình ư?
Tôi là loại người đáng khinh đến thế sao? Trong nguyên tác, Trì Nghiễn Thư sau này sẽ trở thành một thương nhân thành công hơn cả cha mình, tung hoành ngang dọc ở Giang Thành.
Để sau này tôi có thể sống một cuộc sống giàu sang sung túc, tôi nhất định phải dạy Trì Nghiễn Thư hiểu thế nào là tự cứu lấy mình!