Đăng Nhập Đăng Ký

Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Anh - Chương 1

1.

Mẹ tôi tìm cho tôi một đối tượng kết hôn cực kỳ điển trai.

Nhưng anh ấy lại rất lạnh nhạt với tôi.

Cho đến tận khi hai bên gia đình định xong ngày cưới, anh ấy vẫn chưa từng gặp mặt tôi.

Chỉ gửi đến một bản hợp đồng hôn nhân.

[Gửi cô Thẩm Băng Nghiễn, hy vọng cô hiểu rõ, đây chỉ là cuộc hôn nhân do trưởng bối sắp đặt.]

Tôi lướt qua vài dòng.

Hợp đồng kéo dài một năm.

Tôi tự chuẩn bị hôn lễ, toàn bộ chi phí do anh ấy – Tần Thuật An – chi trả, không giới hạn ngân sách.

Sau khi kết hôn, trừ những lần cần thiết để gặp người lớn, Tần Thuật An sẽ không về nhà.

Tôi nhìn ảnh anh chàng đẹp trai mẹ gửi, cố nuốt giận vào lòng.

Lấy trai đẹp mà không được đụng vào, vậy kết hôn còn có ý nghĩa gì?

Tôi len lén nhắn tin thử dò xét:

[Hôm cưới chắc bận tới tối muộn nhỉ? Đêm tân hôn, anh có định ở lại không?]

Anh ấy mãi không trả lời.

Tôi đợi mãi, chán quá bèn dùng thẻ của anh ấy mua cho cún cưng nhà mình một chiếc vòng cổ mới.

Hehe.

Để Tiểu Hắc cũng được trải nghiệm cảm giác đeo vòng cổ 5000 tệ.

Anh ấy vẫn không phản hồi.

Đúng là người giàu có khác biệt thật.

Tôi chụp màn hình gửi cho bạn thân than phiền:

[Cái người tôi sắp kết hôn ấy, vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, mà lạnh như tảng băng thế này cũng mệt thật đấy.]

[Cho mày xem ảnh ảnh nè, yết hầu hồng hồng, nghe bảo khớp càng hồng thì nấu ăn càng giỏi… thật không trời?]

[Hôm cưới, tao giả vờ vô tình hắt nước lên áo sơ mi anh ấy, rồi mượn cớ lau giúp, sờ cơ bụng có được không?]

[Dù chỉ có một năm, nhưng… mày nói xem, tao có nên “lưu lại đứa con” không?]

[Cái vòng cổ này đẹp không?]

Tin nhắn cuối cùng, cuối cùng cũng có hồi âm:

[Đẹp. Nhưng tôi không mong nó là dành cho tôi.]

Tôi ngẩn người.

Bạn tôi bị ngốc à? Rõ ràng đây là vòng cho chó mà?

Ngay lúc ấy, một tin nhắn khác lại bật ra:

[Xin lỗi cô Thẩm, tôi sẽ không kết hôn hay sinh con với cô.]

!!!

Lúc đó tôi mới nhận ra.

Tôi đã gửi nhầm hết đống tin nhắn đó… cho chính Tần Thuật An!

2.

Tần Thuật An vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt:

[Cô Thẩm, thật ra trong lòng tôi đã có người mình thích. Nên cô cũng không cần cố gắng vô ích. Sau khi kết hôn, cô có thể duy trì mối quan hệ thân mật với người khác, tôi sẽ không can thiệp. Miễn là người lớn hai bên không biết là được.]

Tôi sững sờ.

Bảo sao một người đẹp trai cỡ đó lại được “nhường” cho tôi.

[Ý anh là… anh có “bạch nguyệt quang”?]

[Ừ.]

Tim tôi như bị bóp nghẹt, nhưng miệng vẫn cố cứng rắn:

[“Bạch nguyệt quang” thì đã sao, tôi cũng có mà! Nếu không phải vì bố mẹ ép, tôi đâu có đồng ý kết hôn với anh!]

Anh ta vẫn thản nhiên:

[Vậy thì tốt.]

Tôi nhìn chằm chằm bốn chữ ấy, một giọt nước mắt rơi xuống màn hình.

Vẫn cố chấp:

[Cái vòng cổ đó là tôi mua cho anh ấy. Chỉ là vừa rồi quên đổi phương thức thanh toán. Tôi sẽ chuyển khoản trả lại anh.]

Thực ra tôi chẳng hề mạnh mẽ như mình nói.

Sau khi mẹ bảo tôi phải liên hôn với nhà họ Tần, tôi đã lén bay đến thành phố nơi Tần Thuật An công tác, chỉ để lén nhìn anh một lần.

Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã yêu anh.

Nhưng tôi – Thẩm Băng Nghiễn – luôn biết rõ khi nào nên buông.

Nếu anh đã có “bạch nguyệt quang” không thể thay thế…

Vậy thì tôi hủy hôn.

Để tránh bị hiểu lầm là chiêu “rút lui để tiến tới”, tôi gọi thẳng cho mẹ Tần Thuật An.

Tự mình đến nhà họ Tần.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp bà.

Bà là người một mình nuôi lớn con trai, sáng lập tiền thân của Tần thị.

Một người phụ nữ kiên cường như vậy, lúc này lại gầy gò xanh xao, sắc mặt trắng bệch.

“Băng Nghiễn, con chịu gả cho Thuật An thật tốt quá. Mẹ với mẹ con là chỗ quen biết cũ, biết con là đứa trẻ tốt. Sau này mẹ có đi rồi, cũng có thể yên tâm.”

Tôi ch .t lặng nhìn bà.

Bà đưa tôi một tờ giấy khám bệnh.

[Chuẩn đoán: Ung thư vú – Giai đoạn giữa.]

Bà vẫn cười hiền hòa:

“À đúng rồi, con không phải nói có chuyện muốn nói với mẹ sao? Là Thuật An chọc con buồn à?”

3.

Tôi nuốt hết những lời định nói ra.

Gắng gượng nở nụ cười:

“Không… con chỉ muốn đến thăm bác thôi.”

“Con ngoan lắm. Đúng lúc, mẹ dẫn con lên phòng Thuật An xem thử nhé.”

Theo lời bà, nhà họ chuyển đến căn nhà này khi Thuật An mười bảy tuổi.

Tới năm hai lăm tuổi, anh mới dọn ra căn hộ gần công ty để tiện đi làm.

Bà lấy từ kệ sách ra một quyển album dày cộp.

“Trong này là ảnh từ nhỏ đến lớn của Thuật An, con xem thử đi.”

Tôi vừa mở ra, một tấm ảnh bỗng rơi xuống.

Ảnh kỷ yếu tốt nghiệp cấp ba.

[Trường trung học số 15 thành phố A – Lớp 12A – Lưu niệm tốt nghiệp.]

Vừa nhìn thấy, tôi lập tức cau mày.

Hàng thứ ba, người thứ hai từ trái sang – chính là tôi.

“Bác gái, Thuật An học cấp ba ở trường 15 thành phố A sao?”

Nếu là bạn cùng trường, sao tôi không hề có ấn tượng gì?

“Đúng vậy. Lúc đó mẹ đang làm ăn ở A thành. Nhưng nó chỉ học có một học kỳ, học kỳ hai lớp 11 thì chuyển trường rồi.”

Bà cầm tấm ảnh nhìn kỹ.

“Nó học lớp 3. Sao lại lấy ảnh tốt nghiệp lớp 1 nhỉ?”

Đột nhiên bà chỉ vào ảnh tôi, ngạc nhiên:

“Đây là con đúng không?”

Tôi gật đầu.

Ánh mắt bà lướt xuống phần tên dưới ảnh, bối rối:

“Nhưng… sao không thấy tên con đâu?”

Tôi nhẹ nhàng vỗ tay bà:

“Có thể mẹ con chưa kể, sau khi vào đại học, con tự đổi tên.”

Trước đây tôi theo họ bố, tên là Trình Dẫn Chương.

Chính bố là người đặt cái tên đó.

Tới năm tôi mười tám tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp ba, mẹ ly hôn với bố.

Ba tháng sau, tôi có cái tên mới: Thẩm Băng Nghiễn.

Bà Tần dịu dàng cười:

“Xem ra, con với Thuật An thật đúng là có duyên đấy.”

Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng tôi.

Chẳng lẽ…

“Bạch nguyệt quang” của Tần Thuật An – chính là tôi sao?

4

Dì Tần để tôi tự vào tham quan phòng của Tần Thuật An.

Tôi đứng trước tủ sách, liếc một cái là thấy ngay chiếc hộp nhạc hình chó đặt trên tầng cao nhất của tủ trưng bày.

Nhìn khá quen mắt.

Tôi chụp lại rồi gửi cho Tần Thuật An.

Lần này anh ta trả lời rất nhanh.

【Cô đến nhà tôi rồi à?】

【Cô đến nhà tôi làm gì?】

【Đừng động vào cái đó. Mấy cái khác thì tùy cô xem.】

Khóe môi tôi bất giác cong lên.

【Tôi chỉ đến trò chuyện với dì thôi, đừng căng thẳng.】

【Sao? Cái hộp nhạc đó là “bạch nguyệt quang” của anh tặng à?】

Anh ta xác nhận.

【Ừ. Là quà chia tay cô ấy tặng tôi.】

Tôi suýt nữa bật cười thành tiếng.

Chiếc hộp nhạc này, tôi nhớ ra rồi.

Là dịp Tết Dương lịch năm lớp 11, lớp tôi tổ chức hoạt động tặng quà giấu tên.

Mỗi người rút một món ngẫu nhiên từ hộp.

Khi đó, một cậu bạn ít nói trúng món quà là hộp nhạc tôi chuẩn bị.

À đúng rồi.

Lên lớp 12 tôi mới được chuyển từ lớp 3 sang lớp 1.

【Vậy à. Vậy mấy món khác tôi được xem tùy ý đúng không?】

【Ừ.】

Nhìn cuốn nhật ký có khóa trong tay, tôi khẽ cười.

Đây là do chính Tần Thuật An cho phép đấy nhé.

Mật mã gồm sáu chữ số.

Tôi chỉ thử một lần thôi.

Nếu không đúng, tôi sẽ không mở nữa.

Tôi nhập ngày sinh của mình.

“Tách” một tiếng, mở được.

Một tấm ảnh rơi ra.

Là tôi năm mười tám tuổi.

Tần Thuật An cuối cùng cũng vội vàng gửi tin nhắn tới:

【Phải rồi! Còn một cuốn nhật ký có mật khẩu, cô đừng thử mở. Dù sao cô cũng không biết mã. Đừng nghịch.】

Tôi cúi đầu nhìn cuốn sổ đầy những dòng chữ vụng về viết về tình cảm thầm kín.

Trang cuối cùng, kín đặc là tên tôi.

Tôi gật đầu, ngoài mặt tỏ ra nghe lời:

【Biết rồi, anh Tần.】

【À mà này.】

【Hôm nay dì Tần cho tôi xem rất nhiều ảnh của anh. Đáp lễ lại, anh có muốn xem ảnh của tôi không?】

【Không cần. Tôi nói rồi, chúng ta chỉ là liên hôn.】

Tôi nhướng mày.

【Vậy khi mẹ anh nói đến chuyện liên hôn, anh cũng chưa từng xem ảnh tôi?】

Tần Thuật An trả lời lạnh tanh:

【Tất nhiên. Cô Thẩm, tôi thật sự không hứng thú với cô.】

Tôi cong môi.

Tần Thuật An, tôi mong đến lúc anh gặp tôi, cũng có thể thốt ra được câu đó.

5

【Hôm nay dì Tần nói đến chuyện chụp ảnh cưới. Anh có thời gian về chụp cùng tôi không?】

【Tôi thấy không cần thiết. Dĩ nhiên, nếu cô muốn, có thể đi chụp một mình. Con gái đều thích mấy cái váy đẹp đúng không?】

Tần Thuật An, tôi đã cho anh cơ hội rồi đấy.

Tự anh không biết trân trọng thôi.

【Vậy còn nhẫn cưới?】

【Tôi đã đưa cô thẻ đen không giới hạn, cô cứ tự chọn.】

Hừ hừ.

Đã vậy thì tôi mua thêm vài cái, chắc cũng không quá đáng đâu ha?

【Danh sách khách mời trong hôn lễ thì sao?】

【Đã là liên hôn, tất nhiên phải mời. Nghi lễ và địa điểm tùy cô chọn, đừng bận tâm chuyện chi phí.】

Xì.

【Anh Tần, anh có từng xem mấy clip đám cưới chưa? Lúc đọc lời thề, chú rể khóc lóc tèm lem luôn. Anh mời lắm người vậy, nhỡ tới lúc đó mất mặt thì sao?】

【Cô Thẩm. Không cần lo. Giữa chúng ta không có tình cảm, sẽ không có chuyện đó đâu. Nhưng nếu cô sợ mình khóc, nhớ chọn kem nền chống nước.】

Không hổ là tổng giám đốc công ty giải trí, đến cả chuyện này cũng biết.

Đã vậy thì…

【Tôi muốn quay lại toàn bộ hôn lễ. Anh Tần đồng ý chứ?】

【Được.】

【À mà này, “bạch nguyệt quang” của anh có đến không?】

Lần này Tần Thuật An không trả lời ngay.

Mãi đến khi tôi tạm biệt dì Tần, rời khỏi nhà họ Tần, anh mới nhắn lại:

【Không cần đâu. Cô ấy cũng sắp kết hôn rồi.】
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!