Đăng Nhập Đăng Ký

Tôi quyến rũ thái tử gia để thoát khỏi chèn ép - Chương 1

Lúc mới bước chân vào giới giải trí, tôi sợ bị công ty chèn ép, nên đã tìm cách quyến rũ thái tử gia của công ty.

Anh ta đích thân kiểm soát mọi thứ cho tôi, giành kịch bản, đoạt hợp đồng quảng cáo, tham dự đủ loại sự kiện.

Bảy năm sau, tôi kiếm được bộn tiền và đưa ra thỏa thuận chấm dứt hợp đồng.

Bởi vì bố tôi nói rằng công ty đã kiếm đủ tiền, ông ấy muốn giới thiệu con trai của đối tác kinh doanh cho tôi.

Tôi trang điểm lộng lẫy để đi xem mắt, nhưng khi đến nơi, tôi thấy “đối tượng xem mắt” – Kỷ Kiến Châu – đã ngồi đó từ lâu, trò chuyện vui vẻ với bố tôi.

Khi tiệc tàn, tôi bị anh ta nhét vào ghế phụ chiếc Maybach: ” Cục cưng nhỏ, giờ thì chúng ta đường đường chính chính rồi nhé!”

1

Tôi là “chim hoàng yến” của thái tử gia tập đoàn giải trí Tinh Nghệ – Kỷ Kiến Châu.

Mối nghiệt duyên giữa tôi và anh ta bắt đầu từ bức ảnh mặt mộc khiến tôi nổi đình đám trên mạng.

Lúc đó, tôi chỉ mới năm nhất đại học. Một bức ảnh chụp tôi trong buổi huấn luyện quân sự bỗng trở thành hiện tượng, thu hút sự chú ý của các công ty giải trí.

Truyền thông ca ngợi tôi là “nữ thần mặt mộc”, tôi cũng không phụ sự mong đợi, bắt đầu livestream, trở thành hot girl mạng. Chẳng bao lâu sau, các công ty giải trí liên tục gửi lời mời.

Giống như bao người khác, tôi lớn lên cùng những bộ phim thần tượng, trong lòng luôn ấp ủ giấc mơ diễn xuất, muốn dấn thân vào giới giải trí.

Ngành học của tôi chẳng liên quan gì đến diễn xuất, nếu không nhờ bức ảnh đó, có lẽ cả đời này tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường.

Làm công ăn lương, sáng chín giờ đi làm, tối năm giờ tan ca, vắt kiệt sức mà vẫn chẳng bao giờ hết việc.

Nhưng nếu đã phải làm “trâu ngựa”, tôi thà làm một con trâu ngựa trước ống kính, còn hơn là một kẻ vô danh bị người đời lãng quên.

Vậy nên tôi không chút do dự ký hợp đồng với công ty giải trí lớn nhất nước – Tinh Nghệ.

Tôi nghĩ, dù sao cũng là một công ty lớn, chắc sẽ không bóc lột tôi đâu nhỉ?

Nhưng ngay ngày hôm sau khi tôi ký hợp đồng, một tin tức nóng hổi đã leo lên top tìm kiếm.

#Diễn viên Triệu Khai Tâm tự tiết lộ bị công ty chèn ép#

Nhìn tin tức ấy, đột nhiên tôi thấy trà sữa và xiên nướng trên tay chẳng còn hấp dẫn nữa.

Tôi lập tức lên Zhihu tìm hiểu xem những nghệ sĩ gặp trường hợp này sẽ ra sao.

Câu trả lời lại đáng sợ một cách đồng nhất.

Hoặc là rời khỏi giới giải trí.

Hoặc là bị phong sát.

Dù từng huy hoàng thế nào, đóng bao nhiêu phim, đoạt bao nhiêu giải thưởng, chỉ cần dám đối đầu với tư bản, kết cục chỉ có một – mất tích không dấu vết.

Tôi không muốn có một ngày rơi vào tình cảnh như vậy.

Vậy nên tôi lập tức lên Zhihu ẩn danh đăng bài xin lời khuyên.

Một bình luận đã thu hút sự chú ý của tôi:

“Chúc mừng chị em được công ty giải trí chiêu mộ, lo bị chèn ép là chuyện bình thường. Nếu muốn không bị bóc lột, chỉ có hai cách: Một là nổi tiếng bùng nổ, hai là trở thành bà chủ.”

Trở thành bà chủ ư…

Ừm… Nghe cũng không phải là ý kiến tồi nhỉ?!

2

Tôi lên mạng tra cứu, phát hiện chủ tịch tập đoàn Tinh Nghệ đã 62 tuổi.

Quá già rồi, tôi thực sự không xuống tay được.

Nhưng ông ta có con trai.

Ba người con trai.

Con trai cả đã lập gia đình, con cái cũng đã lớn.

Con trai thứ hai vừa đính hôn, tình cảm gắn bó từ thời học sinh đến khi cưới, vô cùng ngọt ngào.

Tôi nhìn vào hồ sơ của người con trai út – Kỷ Kiến Châu – trầm tư suy nghĩ.

Truyền thông nói rằng “bạch nguyệt quang” (tình đầu không thể quên) của anh ta đã ra nước ngoài du học.

Vì cô ấy, anh ta giữ mình trong sạch bao năm qua, không chỉ không có bạn gái mà thậm chí bên cạnh còn chẳng có lấy một cô gái nào khác.

Chẳng phải đây chính là một người đàn ông độc thân dễ tán tỉnh sao?!

3

Để tiếp cận Kỷ Kiến Châu, tôi đã trang điểm theo phong cách của “bạch nguyệt quang” của anh ta.

Ngày đầu tiên gặp mặt, tôi cố tình “đụng” vào anh ta bảy lần.

Đến lần thứ tám, anh ta đã đoán trước hành động của tôi, một tay kéo tôi lại.

“Đừng va vào tôi nữa, tôi chú ý đến cô từ lâu rồi.”

Tôi xoa xoa bờ vai đã bị va đập đến tím bầm.

Sao không nói sớm đi!

Mỗi lần tôi đâm vào anh ta, anh ta vẫn cứ mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp, làm tôi cứ tưởng người này toàn thân là thép, thế là tôi dốc hết sức lực, quyết tâm phải húc gãy bộ khung sắt thép kia.

Dù sao thì bây giờ, việc có thu hút được sự chú ý của anh ta hay không không còn quan trọng nữa.

Tôi chỉ tò mò muốn biết trên đời này có thật sự tồn tại người không biết đau không mà thôi.

4

Tôi và Kỷ Kiến Châu va thẳng lên giường.

Tôi biết chuyện này có hơi nhanh, nhưng chuyện tốt thì không cần phải kéo dài, cứ thuận buồm xuôi gió là được rồi.

“Tôi thấy chúng ta khá hợp nhau đấy.”

Kỷ Kiến Châu hơi nhướn mi, thong thả nâng cằm tôi lên nói.

Tôi vô thức ngồi thẳng lưng, mặt đầy kiêu ngạo.

Đúng chứ còn gì nữa?

Vì hôm nay, tôi đã xem ít nhất hai trăm bộ phim.

Anh ta nhìn tôi một lúc lâu, sau đó nheo mắt lại, rút điện thoại từ trong túi tôi ra.

Không chút do dự, anh ta xóa sạch toàn bộ mục yêu thích và lịch sử tìm kiếm trên trình duyệt của tôi.

“Tôi đã bỏ tiền ra mua đấy!”

Nếu anh ta chửi tôi, tôi còn có thể chấp nhận.

Nhưng hủy sạch số tài liệu tôi đã bỏ ra tận một trăm tệ để mua lại từ nhỏ bạn thân thì rõ ràng là anh ta sai rồi.

Kỷ Kiến Châu khẽ nhếch môi, đè tôi xuống giường.

“Bây giờ, trước mặt em là hàng thật giá thật, em còn nghĩ đến đám tư liệu trên mạng kia sao?”

Tôi định phản bác, nhưng khi nhìn thấy tám múi cơ bụng, bờ vai rộng, vòng eo thon, cùng đôi chân dài tận mét hai trước mắt, tôi lại nuốt nước bọt đầy mất mặt.

Tôi thề, tôi tuyệt đối không bị sắc đẹp làm cho mê mẩn.

Mà là do chiếc đồng hồ RM 47 Black Warrior trị giá hàng chục triệu trên cổ tay anh ta đã làm tôi động lòng.

Xét cho cùng, anh ta có tiền, có sắc, có quyền, lại có thể che chở cho tôi, vậy thì bổn tiểu thư đây cũng không tính toán với anh ta nữa.

Dù sao thì cơm cũng đã nấu thành cháo, tôi liền mạnh dạn lên tiếng.

“Anh trông rất giống với tam thiếu gia của Tinh Nghệ.”

“Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là cảm thấy hai người thật sự rất giống nhau.”

“Nói chứ, hai người không có quan hệ thân thích gì đó chứ? Tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi, anh không muốn trả lời thì thôi vậy.”

Tôi chớp chớp mắt nhìn anh ta.

Thực ra trong lòng cũng hơi hoang mang.

Lỡ như anh ta nhìn ra tôi là kẻ hám tiền thì sao?

Thế chẳng phải tôi còn chưa kịp ra trận đã thất bại thảm hại à?

“Giống gì chứ? Chính là tôi đây.”

“Yên tâm đi, làm bạn gái tôi, em không thiệt thòi đâu.”

Kỷ Kiến Châu kiêu ngạo ngẩng cao cằm, khí chất của một thiếu gia nhà giàu toát ra rõ mồn một.

Tôi chợt nhớ đến một câu nói: Có những người cả đời chỉ có thể làm trâu ngựa, nhưng cũng có những người ngay từ lúc sinh ra đã ở thành Rome.

Bỗng dưng tôi chẳng còn thấy áy náy nữa.

Anh ta cần một chú chim hoàng yến ngoan ngoãn, nghe lời, xinh đẹp, hiểu chuyện.

Còn tôi cần một ông chủ kim chủ có thể bảo vệ mình.

Chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.

Là một con trâu ngựa vô danh trong xã hội, giờ đây có thể dựa vào một kim chủ trong Rome, tôi còn áy náy cái gì chứ?

Tôi lấy ra bản hợp đồng đã chuẩn bị từ trước.

“Vậy thì ký đi.”

Tôi hiểu quá rõ tâm lý của đám thiếu gia nhà giàu này rồi.

Họ muốn có một người bạn gái ngoan ngoãn, xinh đẹp, đủ thể diện để mang ra ngoài.

Nhưng lại không muốn đối phương quá quấn quýt, cũng không muốn sau khi chơi chán lại vướng phải đủ thứ phiền toái, thậm chí là gặp cảnh “có bầu rồi bỏ trốn”.

Vậy nên bản hợp đồng này đã cho anh ta đầy đủ sự đảm bảo.

Kỷ Kiến Châu liếc nhìn bản “Hợp đồng tình nhân với tổng tài bá đạo” trong tay tôi, khóe miệng giật giật một cái.

Sau đó, anh ta cầm bút, ký ngay tên mình lên đó.

Không ngờ anh ta tốt bụng đến vậy, thậm chí còn chẳng thèm đọc nội dung hợp đồng.

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, dù sao anh ta cũng là thiếu gia nhà giàu với tài sản hàng trăm tỷ, có bị lừa một chút cũng chẳng đáng là bao.
Bình luận

Vui lòng đăng nhập để đánh giá!