Tôi ch.t rồi, bị chồng tôi đ/á/n/h ch.t ngay tại chỗ.
Sống lại một kiếp, tôi đến căn biệt thự sang trọng mà kiếp trước hắn và con giáp thứ mười ba mua chung.
Ngồi trên ghế sofa da thật, tôi nhìn xuống hắn đang quỳ rạp dưới chân mình.
“Lại đây, liếm sạch giày cho tôi.”
1.
“Chát” — một tiếng bạt tai vang dội.
Gã đàn ông mặc vest, nửa người dựa vào sofa, tay lắc ly rượu vang, từ trên cao nhìn xuống tôi đang ngồi bệt dưới đất.
Tóc tôi rối bù, quần áo bị xé nhàu nát, dấu bàn tay đỏ ửng trên mặt rõ mồn một.
Tôi không khóc, gương mặt chỉ còn lại sự trống rỗng tê dại, tôi đã quen rồi.
“Ly hôn đi.” Tôi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn như thể nhìn một con q/u/ỷ.
Nghe vậy, hắn cười khẩy, chẳng chút để tâm, cúi xuống bóp cằm tôi, cúi sát mặt nhìn tôi.
Cảm giác nhục nhã dâng trào, hắn như vua chúa đứng trên cao, chỉ một câu nói là có thể định đoạt sống ch.t tôi.
Ánh mắt hắn dời xuống ly rượu trong tay: “Tống Miễu, cô muốn ly hôn à? Được, tôi cho cô toại nguyện.”
Ly rượu trên tay hắn phang thẳng xuống đầu tôi.
Mảnh thủy tinh văng tung tóe, đau nhói trên đỉnh đầu khiến tôi choáng váng, máu nóng chảy xuống.
Tiếp theo là những cú đấm như mưa giáng xuống người tôi…
Con gái nhỏ trốn trong phòng thấy vậy liền chạy ra, quỳ gối ôm chân hắn, khóc nức nở: “Bố đừng đ/á/n/h mẹ nữa, đừng đ/á/n/h mẹ nữa mà.”
Hắn cúi xuống nhìn con bé đang vướng víu chân mình, nhấc chân đá văng nó sang một bên.
Tôi hoảng loạn, dốc hết sức ôm con gái vào lòng: “Tề Huyền, con bé là con ruột của anh đấy!”
Tôi gào lên, ánh mắt căm hận.
Sao anh lại độc ác đến mức nỡ ra tay với cả con gái mình…
Mắt tôi bắt đầu mờ đi, ngoái đầu lại nhìn người đàn ông vẫn đang hung hăng đ/á/n/h đấm tôi.
Hắn từng là người tôi yêu nhất, là gia đình của tôi, giờ… lại chính là người gi.t tôi.
2.
“Cô Tống Miễu, cô có đồng ý kết hôn với người đàn ông trước mặt, bất kể ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo khó hay giàu sang, yêu thương, chăm sóc, tôn trọng và chung thủy với anh ta cho đến hết đời không?”
Trong nhà thờ trắng tinh khôi, vị linh mục nghiêm trang hỏi tôi – cô dâu mặc váy cưới trắng tinh.
Tôi nhìn người đàn ông cao lớn điển trai trước mặt, ánh mắt hắn chan chứa yêu thương nhìn tôi, chờ câu trả lời của tôi.
Tôi khẽ mỉm cười, ngượng ngùng gật đầu, định cầm micro lên trả lời thì…
“Con nhỏ này, sắp lấy chồng rồi mà vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn…”
Rồi như nhớ ra điều gì, mẹ đập trán, kêu lên: “Ôi trời, món rau của mẹ!” — nói xong vội chạy vào bếp.
Tôi đã sống lại…
Nhìn lại kiếp trước đáng thương và đáng hận của mình.
Chồng tôi là Tề Huyền — bạn cùng trường đại học.
Sau khi tốt nghiệp, nhờ làm giả hồ sơ và tài ăn nói, hắn được nhận vào thực tập ở công ty nổi tiếng bậc nhất H thị.
Phó tổng của công ty đó — chính là ba tôi, Tống Hưng Quốc.
Tôi gặp hắn trong công ty, rồi yêu hắn.
Dù ba mẹ phản đối, tôi vẫn bất chấp cưới hắn.
Kết hôn rồi, tôi nghỉ việc ở nhà làm vợ đảm, lo toan mọi thứ cho hắn, mơ về tương lai hạnh phúc.
Nhờ sự nâng đỡ của ba, hắn thăng tiến như diều gặp gió, chỉ trong ba năm đã ngồi vào vị trí giám đốc kinh doanh.
Con giáp thứ mười ba là Phương Du — “bạn thân nhất” của tôi.
Tôi đối xử thật lòng với cô ta, nhưng hai người họ đã cặp kè từ trước cả khi tôi cưới Tề Huyền…
Kỷ niệm ba năm cưới, tôi một mình chờ hắn ở nhà hàng suốt buổi tối mà không thấy đâu.
Cuối cùng lại bắt gặp hắn tay trong tay với Phương Du ở trung tâm thương mại, còn hôn hít nhau như cặp đôi lý tưởng.
Tôi nổi điên, trái tim như bị dao cắt, mắt đỏ au, lao đến trước mặt họ, gào lên với Phương Du: “Tại sao? Tao đối xử với mày không tốt à? Sao mày lại làm vậy?”
Tôi vừa khóc vừa gào thét, chưa bao giờ thảm hại đến thế.
Phương Du đứng phía sau Tề Huyền, cười đắc ý nhìn tôi, ánh mắt đầy châm chọc như đang nhìn con hề điên loạn.
Tối hôm đó tôi và Tề Huyền cãi nhau to, rồi lần đầu tiên bị hắn đ/á/n/h sau hôn nhân.
Sáng hôm sau, hắn quỳ bên giường, vừa khóc vừa tự tát, cầu xin tôi tha thứ.
Tôi nhìn con gái mới một tuổi trong nôi, con bé thấy tôi nhìn liền nhoẻn miệng cười, mắt sáng rực, đưa tay đòi bế.
Tôi còn ngu ngốc tin lời hắn, vì yêu và vì con, tôi tha thứ.
Nhưng chẳng được bao lâu, tôi phát hiện hắn vẫn qua lại với Phương Du.
Quá tức giận, tôi lại cãi nhau với hắn, và nhận trận đòn thứ hai.
Con gái tôi khóc thét bên cạnh, vẫn không lay chuyển nổi chút lý trí nào của hắn.
Lần này hắn còn gọi bố mẹ đến làm bình phong.
Họ quỳ gối cầu xin tôi đừng bỏ, tôi không nỡ làm khó người già, lại gật đầu tha thứ.
Bạo lực gia đình, chỉ có lần đầu tiên và vô số lần sau đó.
Nếu bạn cứ tha thứ, thì hãy chuẩn bị tinh thần lãnh thêm vô vàn cú đấm cú đá nữa.
Lần thứ ba là hai tháng sau.
Hôm đó, hắn uống rượu say khướt về nhà, đòi gần gũi, tôi phản kháng liền bị đ/á/n/h thê thảm hơn trước.
Tôi không kịp lấy gì, ôm con gái bỏ chạy về nhà mẹ đẻ trong đêm.
Gặp lại ba mẹ, tôi òa khóc, kể hết mọi chuyện.
Họ vừa nghe vừa giận đến mức choáng váng, ngay trong đêm đưa tôi đi viện kiểm tra thương tích.
Kết quả chỉ là xây xát ngoài da, báo công an cũng chẳng ăn thua gì.
Họ chỉ khuyên răn đôi câu rồi bỏ qua.
Ba mẹ cả đêm không ngủ nổi.
Sáng hôm sau liền kéo tôi đến nhà Tề Huyền làm loạn.
Bố mẹ chồng thấy tình hình xấu, liền trở mặt, mắng tôi không sinh được cháu, suốt ngày ăn bám chồng.
Hàng xóm hóng chuyện, cũng chỉ biết khuyên hòa, không khuyên chia.
Mẹ tôi vì tức giận, không thở nổi mà ngã gục, cấp cứu cũng không cứu được — đột quỵ cấp tính.
Lo xong hậu sự cho mẹ đã là một tuần sau.
Về nhà mới biết ba tôi bị công ty cho nghỉ dưỡng, nghe nói bị tố cáo gian lận số liệu.
Tôi biết ngay là trò của Tề Huyền.
Nửa năm ngắn ngủi, tôi từ tiểu thư nhà giàu trở thành người phụ nữ trắng tay.
Biệt thự, tài sản bị ngân hàng niêm phong, ba tôi tuổi già phải đi thuê nhà ở.
Tề Huyền chẳng mấy khi về nhà, thi thoảng lại dẫn Phương Du về dằn mặt tôi.
Tôi và con gái sống như cái bóng trong căn nhà đó, còn bọn họ thì vui vẻ ở phòng bên.
Tôi biết bọn họ chưa bao giờ cắt đứt.
Hai người còn có căn biệt thự riêng.
Tề Huyền không nhắc đến ly hôn, chắc muốn nhìn tôi sống nhục nhã dưới tay hắn.
Mấy năm trôi qua, tôi tích góp được chút tiền, mở miệng đòi ly hôn, kết quả là bị hắn đ/á/n/h ch.t ngay trong đêm.
Từ đầu đến cuối, Tề Huyền chỉ là kẻ dối trá giỏi ngụy trang.
Hắn tiếp cận tôi vì tiền và địa vị.
Tình yêu?
Chỉ là thứ dễ giả vờ nhất.
…
May mắn thay, kiếp này mẹ tôi vẫn còn sống.
Nhưng con gái tôi… mãi mãi ở lại kiếp trước rồi.
Bé con à, kiếp trước mẹ vô dụng, không thể bảo vệ được con.
Kiếp này, mẹ nhất định bắt tên khốn đó phải trả giá.
Tề Huyền, tôi trở lại rồi.
3.
Tôi vươn vai một cái rồi đứng dậy khỏi sofa.
Bây giờ tôi mới chỉ đính hôn với Tề Huyền, còn hơn hai tháng nữa mới đến ngày cưới.
Hai tháng, đủ rồi, đủ để tôi trả lại tất cả cho tên cầm thú đội lốt người đó.
Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường, nhớ ra hôm nay còn hẹn “bạn thân” Phương Du đi thử váy cưới.
Đã đến giờ hẹn rồi, cứ để cô ta đợi đi.
Tôi quay vào phòng, cố ý thay bộ đồ hàng hiệu, ngồi hai tiếng đồng hồ trang điểm thật tỉ mỉ, còn uốn tóc nhẹ một chút, đeo chiếc túi xách Chanel bản giới hạn mới nhất, tiện tay xịt thêm ít nước hoa, cảm thấy sảng khoái rồi mới bước ra ngoài.
Phương Du sớm đã mất kiên nhẫn, gọi điện thoại liên tục như đòi mạng, tôi chẳng thèm bắt máy.
Khi tôi đến cửa hàng váy cưới, đã muộn hơn giờ hẹn mấy tiếng.
Cửa hàng tôi đặt là loại cao cấp chỉ nhận khách có thông tin đặt trước, vì không có tên nên Phương Du không vào được, đành tức tối đứng chờ ở cửa.
Nhìn thấy tôi bước tới, trang điểm lộng lẫy, đi giày cao gót từng bước chậm rãi, cô ta lập tức sầm mặt, mắng té tát: “Tống Miễu, cô đi đâu thế hả? Điện thoại không nghe, biết tôi đợi bao lâu không?”
Nếu bạn hỏi vì sao cô ta không bỏ đi luôn, còn phải đứng đây chờ tôi?
Tất nhiên vì trước đó tôi đã hứa nếu cô ta đi cùng tôi thử váy cưới thì sẽ tặng cô ta cái túi mà cô ta đã thích từ lâu, cho nên cô ta mới cố mà nhịn.
Tôi làm ra vẻ áy náy, nhưng vẫn đủng đỉnh bước đi: “Xin lỗi nha, hôm nay dậy muộn quá.”
Phương Du tức đến xanh mặt, cô ta vốn đã phải làm “người tình trong bóng tối” vì sự nghiệp của Tề Huyền, bây giờ còn phải đi cùng Tống Miễu ngu ngốc này, đi thử váy cưới cho lễ cưới của hai người họ!
Cô ta định mắng tiếp, tôi thì chẳng buồn để ý, cứ thế bước qua mặt cô ta đi vào trong.
Phương Du khẽ bĩu môi rồi cũng lẽo đẽo theo sau.
Nhân viên cửa hàng thấy tôi đến thì vô cùng nhiệt tình, lập tức mang hết loạt váy cưới tôi đã đặt ra, từng chiếc từng chiếc đều là hàng thủ công cao cấp, lấp lánh ánh bạc.
Phương Du nhìn đến phát cuồng vì ghen tị.
Tại sao con ngốc này được mặc váy cưới đẹp thế, lại còn cưới được người cô ta yêu…
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô ta dần ảm đạm.
Tôi cầm một chiếc váy đi vào phòng thử.
Khi nhân viên vén rèm, tôi bước ra với khăn voan trắng đội đầu, mặc chiếc váy cúp ngực viền đính kim cương hồng, ôm sát vóc dáng, làn da trắng sứ càng thêm nổi bật.
Chiếc váy mang màu hồng nhạt pha trắng tinh, đơn giản mà thanh lịch, quý phái mà kiêu sa, lấp lánh dưới ánh đèn, khiến người ta không thể rời mắt.
“Cô Tống, cô thật sự rất đẹp.” Nhân viên chân thành khen.
Tôi nhìn mình trong gương, có chút xúc động.
Tôi lẽ ra vẫn luôn nên đẹp thế này… Nhưng kiếp trước lại ngu dại yêu phải kẻ khốn đó, để bản thân thê thảm đến vậy.
Phương Du nhìn tôi, ngẩn người ra, đúng là đẹp thật… nhưng cô ta không thể để tôi yên được.
Cô ta vờ nhíu mày: “Váy thì đẹp đấy, nhưng hình như không hợp dáng cậu lắm thì phải.”
Tôi quay sang nhìn cô ta: “Hay là cậu thử xem?”
Là con gái, ai mà chẳng thích váy đẹp, huống chi chiếc váy này quá lộng lẫy, bảo sao cô ta không động lòng?
“Vậy… vậy tôi thử tạm thôi nhé.” Cô ta làm ra vẻ chẳng mặn mà, cầm váy bước vào phòng thử.
Tôi cười lạnh trong lòng.
Chiếc váy ấy tôi đã cố tình gỡ một viên kim cương hồng ở viền ra, thừa lúc nhân viên không để ý thì đưa ngay cho Phương Du thử.
Đây là váy cưới đặt riêng, toàn bộ đều là thủ công.
Hễ hỏng hóc, phí sửa chữa sẽ rất cao.
Một lát sau, Phương Du bước ra.
Nhân viên nhìn cô ta – nhan sắc kiểu mắt to cằm nhọn đúng gu mạng xã hội, nhưng không có khí chất.
Váy cưới này rõ ràng không hợp với cô ta, không bằng tôi mặc còn đẹp hơn.
Phương Du cũng nhận ra điều đó, mặt sa sầm, lập tức vào thay đồ rồi ném váy lại cho nhân viên.
Nhân viên cẩn thận kiểm tra, phát hiện váy thiếu mất một viên kim cương hồng, liền nói: “Cô Phương, váy này bị thiếu một viên đá, cần cô chi trả phí sửa chữa.”