“Mẹ ơi, hôm nay là sinh nhật con, con không đi học mẫu giáo có được không ạ?”
Vừa mới mở mắt, con bé đã quàng tay ôm cổ tôi, giọng ngọt lịm như mật.
Tôi lập tức rơm rớm nước mắt.
Kiếp trước, đúng ngày hôm nay, con bé cũng từng hỏi tôi y hệt như vậy.
Tôi cũng từng ích kỷ muốn cho con nghỉ một ngày, nhưng chồng tôi Lý Thế Hành lại nói không thể nuông chiều con như vậy.
Thế là anh ta vẫn đưa con đi học như thường, hẹn tôi đợi đến chiều sẽ đưa con đi chơi Disney về đêm.
Thế nhưng không hiểu vì sao, sau khi tôi đến công ty, con bé lẽ ra đang ở trường mẫu giáo lại bất ngờ xuất hiện trong xe của tôi.
Hôm đó, nhiệt độ ngoài trời lên tới ba mươi tám độ, mà điện thoại của tôi lại đang để chế độ im lặng.
Chồng gọi mãi tôi không nghe, cuối cùng anh ta đến thẳng công ty tìm.
Khi tôi chạy xuống bãi đỗ xe mở cửa, con gái tôi đã tắt thở từ lâu.
Tôi ôm con khóc ngất, thì chồng tôi đột nhiên trở mặt.
Anh ta nói với đám người xung quanh rằng tôi trọng nam khinh nữ, cố tình hại ch con gái.
Ngay cả bảo mẫu người trước giờ luôn thân thiết với tôi cũng hùa theo vu khống, bảo tôi thường xuyên mắng con là “đồ tốn cơm”, còn đang định mang thai đứa con trai.
Cuối cùng, tôi bị cảnh sát bắt đi khởi tố, lãnh án năm năm tù.
Chồng tôi vẫn chưa hả giận, liền công khai địa chỉ nhà bố mẹ tôi cho đám cư dân mạng quá khích, không bao lâu sau, hai cụ “vô tình” rơi xuống nước ch đuối.
Tôi một mình chịu đựng trong tù, chẳng bao lâu mắc chứng trầm cảm vì quá nhớ con.
Lại thêm sự hành hạ liên tục từ bạn tù, cuối cùng tôi đã tự kết liễu.
Cho đến lúc ch, tôi vẫn không hiểu nổi tại sao người chồng từng dịu dàng, yêu vợ thương con lại bỗng chốc hóa thành ác quỷ tạt nước bẩn lên đầu tôi.
Lúc này, dòng hồi ức bị giọng nói của chồng cắt ngang.
Anh ta mở cửa, gọi tên con bé:
“Đậu Đậu, con ngoan đừng trốn học nhé.”
“Ba mẹ đã hứa rồi, tan học sẽ đưa Đậu Đậu đi Disney chơi đêm, chịu không nào?”
Đậu Đậu là đứa trẻ rất nghe lời, nghe vậy liền ngoan ngoãn bò dậy, hôn nhẹ lên má tôi rồi theo ba đi rửa mặt.
Bờ môi mềm mại chạm nhẹ lên mặt, tay tôi dưới chăn khẽ siết lại.
Lý Thế Hành quay sang mỉm cười với tôi: “Anh đưa Đậu Đậu đi học, em cứ ngủ thêm chút nữa.”
Nhìn vẻ mặt dịu dàng đó, tôi không tài nào gắn nổi anh ta với con người độc ác đã từng gào vào mặt tôi đời trước.
Tôi sao có thể ngủ nổi, bèn cũng dậy luôn.
Lý Thế Hành ngạc nhiên hỏi: “Hôm qua em tăng ca khuya như vậy, sao không tranh thủ nghỉ thêm chút?”
Tôi cố gắng giữ vẻ tự nhiên: “Em muốn xuống dưới mua ít quẩy.”
Bảo mẫu nghe thấy, vội cười nói để bà đi thay.
Tôi xua tay: “Dì Trương, dì giúp Đậu Đậu chuẩn bị cặp đi, để cháu tự đi là được.”
Sau khi sinh Đậu Đậu, mẹ tôi chăm giúp nửa năm, sau đó Lý Thế Hành đi tìm bảo mẫu ở trung tâm môi giới – chính là dì Trương.
Dì Trương kém mẹ tôi năm tuổi, nấu ăn ngon, sạch sẽ, ánh mắt cũng nhanh nhạy.
Dì rất quý Đậu Đậu, vì vậy tôi cũng đối xử với dì như người thân.
Thế mà, một người tôi coi như mẹ ruột ấy, kiếp trước lại cùng chồng tôi hùa nhau vu khống tôi trọng nam khinh nữ, nói tôi muốn sinh thêm con trai!
Nghĩ tới đây, tôi lạnh toát sống lưng, giữa nắng hè mà vẫn không kìm được rùng mình.
Tôi mua quẩy rồi về nhà, Đậu Đậu đã ăn xong bữa sáng.
Lý Thế Hành đưa con đi học, còn chu đáo dặn tôi:
“Hôm nay nóng tới ba tám độ, nhớ chú ý tránh nóng nhé.”
Tôi gật đầu, ăn sáng qua loa rồi vào nhà vệ sinh.
Mở điện thoại lên, tôi bật cười lạnh.
Quả nhiên, điện thoại lại bị anh ta chỉnh sang chế độ im lặng.
2.
Kiếp trước, tôi tới công ty là lao vào họp ngay.
Cả buổi sáng không hề đụng đến điện thoại.
Đến gần trưa, tôi chuẩn bị đi ăn thì Lý Thế Hành đột nhiên xông vào văn phòng.
“Thẩm Mẫn! Anh gọi cho em biết bao nhiêu cuộc, sao không thèm nghe lấy một cái?!”
Tôi cầm máy lên nhìn hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, ngoài anh ta và dì Trương, còn có rất nhiều khách hàng.
Nhưng cả buổi sáng điện thoại tôi không đổ chuông lần nào.
Xem kỹ lại, không rõ bị tắt chuông từ lúc nào.
Bình thường tôi luôn để chuông to nhất vì sợ bỏ lỡ cuộc gọi của khách, chuyện như vậy tôi chưa từng phạm bao giờ.
Chưa kịp hiểu vì sao điện thoại bị tắt chuông, anh ta đã tát thẳng vào mặt tôi.
“Cô quên con trong xe, nó đã ch rồi! Cô cố tình không nghe máy, chính là muốn gi//ết con! Cô là kẻ gi//ết người!”
Tôi ch lặng: “Anh nói cái gì thế? Sáng nay không phải anh đưa con đi học rồi sao? Sao con lại ở trong xe của em được?”
Mắt Lý Thế Hành đỏ ngầu, nước mắt chảy ròng:
“Thẩm Mẫn! Tôi không ngờ cô lại độc ác đến vậy! Chính cô sáng nay đưa con đi, nói sẽ mừng sinh nhật ở Disney, rồi nhốt con trong xe cho đến ch, giờ còn dám chối?!”
Tôi gạt tay anh ta ra: “Anh điên rồi à? Nếu Đậu Đậu không đến trường, giáo viên đã gọi cho chúng ta rồi!”
Nhưng lạ lùng là trong danh sách cuộc gọi nhỡ lại không hề có số của giáo viên mẫu giáo.
Lý Thế Hành lạnh lùng nói: “Tối qua em còn dặn anh gọi xin nghỉ cho con còn gì.”
Đầu óc tôi quay cuồng, cứ như bị ném vào thế giới song song.
Đúng lúc đó, một đồng nghiệp gọi tôi: “Chị Mẫn, bãi xe sao đông người vậy?”
Cùng lúc, dì Trương gọi tới, khóc không ra hơi:
“Thế Hành, anh tìm thấy Thẩm Mẫn chưa? Con bé không còn thở nữa rồi, mau mở cửa xe đi, trời nóng thế này, để lâu th..i th..ể thối mất!”
Lúc đó, tôi mới biết Đậu Đậu thật sự xảy ra chuyện trong xe tôi.
Nhớ lại cảnh tượng kiếp trước, tôi lập tức chuyển điện thoại về chế độ chuông thường, cầm chìa khóa xuống gara.
Mở cửa xe, tôi tìm khắp nơi cũng không thấy Đậu Đậu.
Ngồi vào ghế lái, tôi chợt nhớ chiếc xe này tôi mới mua được ba ngày.
Hôm mua xe, tôi định lắp luôn camera hành trình, nhưng Lý Thế Hành bảo có bạn làm dịch vụ, hứa hôm khác đưa xe đi lắp thế là bị trì hoãn.
Thế nên đời trước tôi không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh mình không đưa con lên xe.
Tôi lấy từ túi ra một máy ghi âm, lén nhét xuống ghế.
Sau đó gọi cho cô giáo chủ nhiệm của Đậu Đậu để loa ngoài.
“Cô Lý, cho tôi hỏi hôm nay Đậu Đậu đến lớp chưa ạ?”
3.
Cô giáo ngạc nhiên: “Ủa? Hôm qua ba bé đến đón, nói hôm nay Đậu Đậu nghỉ để đi Disney mừng sinh nhật mà?”
Tôi làm ra vẻ ngỡ ngàng: “Vậy à? Chắc ba Đậu Đậu bận quá nên chưa kịp nói với tôi.”
Nói vài câu xã giao rồi cúp máy, trong lòng tôi hiểu rõ Lý Thế Hành đã bắt đầu hành động.
Lúc này xe tôi đã đến dưới công ty.
Tôi đỗ ở nơi râm mát, để lại nước và đồ ăn, còn dúi cho bảo vệ một bao thuốc:
“Xe tôi mới lấy về bị người ta cà xước, mà mấy hôm nay camera chưa sửa xong. Anh để ý giúp tôi nhé. Nếu có ai lởn vởn quanh xe thì cứ quay lại video gửi tôi là được, đừng làm ầm lên.”
Lên đến văn phòng, tôi hủy hết cuộc họp trong ngày, ngồi một mình xem video giải trí.
Đến đúng 9 giờ sáng, tôi nhận được video từ bảo vệ.
Trong video, Lý Thế Hành dùng chìa khóa dự phòng, dẫn Đậu Đậu vào trong xe tôi.
Anh ta cúi đầu nói gì đó với con, con bé vỗ tay cười vui vẻ.
Sau đó, anh ta lấy hết nước và đồ ăn ra ngoài, còn đóng kín cửa sổ xe.
Bảo vệ hỏi:
“Giám đốc Thẩm, người kia có chìa khóa, là người nhà chị à?”
Tôi gật đầu: “Là chồng tôi với con gái tôi.”
Anh ta yên tâm rời đi, tôi cũng bảo không cần canh xe nữa.
Tôi cứ thế xem đi xem lại đoạn video, mãi không hiểu tại sao Lý Thế Hành lại làm vậy.
Chúng tôi là bạn học đại học, anh xuất thân nghèo khó nhưng đối xử với tôi rất tốt.
Sau khi tốt nghiệp, mặc kệ người nhà phản đối, tôi vẫn kiên quyết kết hôn với anh.
Anh cũng chân thành cảm hóa bố mẹ tôi. Khi Đậu Đậu chào đời, ông bà nội ngoại đều chấp nhận anh.
Chúng tôi cưới nhau năm năm, chưa từng to tiếng. Anh yêu tôi, yêu con. Tôi từng nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Nhưng bây giờ… tôi nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa dự phòng trong tay anh ta, không kìm được rùng mình.
Kiếp trước, khi phát hiện Đậu Đậu bất tỉnh trong xe, anh ta cùng bảo mẫu liên tục gọi cho tôi, nhưng tôi không nghe máy vì điện thoại im lặng.
Có người hỏi sao không dùng chìa khóa dự phòng, anh ta lại uất ức nói:
“Đây là xe mới của vợ tôi, cô ấy không cho tôi động vào, nên cất kỹ chìa khóa rồi.”
Sau đó có người đề nghị đập vỡ kính xe để cứu người, anh ta cũng từ chối:
“Nếu vợ tôi biết tôi làm vậy, chắc chắn sẽ đòi ly hôn.”
Thế là, anh ta không đập kính, không báo cảnh sát, khiến con gái tôi bỏ lỡ thời gian cứu chữa tốt nhất, sống sờ sờ mà ch ngạt trong xe!
Anh ta biết rõ công ty tôi ở ngay trên tầng, nhưng cũng không chịu lên gọi.
Chỉ khi con hoàn toàn không còn hơi thở, anh ta mới đi tìm tôi…
Nhưng lúc đó, con gái tôi… đã không còn kịp cứu nữa rồi.