Bạn trai tôi mắc chứng sợ xã giao nghiêm trọng, sống chung nửa năm rồi, tôi chưa bao giờ thực sự nhìn thấy anh ấy.
Sáng thức dậy, bàn ăn đã có sẵn bữa sáng thịnh soạn, nhưng không thấy bóng dáng anh ấy đâu.
Tối về nhà, căn phòng sạch bong kin kít, bữa tối đã được chuẩn bị xong xuôi.
Tôi đứng ngoài cửa nói lời cảm ơn, anh ấy đáp: “Không cần cảm ơn.”
Nửa đêm tỉnh dậy, tôi bỗng cảm giác có ai đó đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mình, sợ đến mức hét lên.
Nhưng anh ấy còn hoảng sợ hơn tôi, lảo đảo bỏ chạy.
Sau đó, tôi rủ anh ấy đi du lịch cùng.
Anh ấy nép sau cánh cửa, lắc đầu liên tục: “Không, không, không…”
Tôi giận dỗi nói: “Lần này em nhất định phải có anh đi cùng.”
Anh ấy đẩy qua khe cửa một tấm ảnh, kèm theo 100,000 tệ, cẩn thận nói: “Em cứ mang theo ảnh của anh đi, coi như anh đang ở bên em vậy.”
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!