Tôi làm thư ký cho Lục Tùy bảy năm, làm người yêu bí mật chín năm.
Cho đến một ngày, khi tôi 29 tuổi, tỉnh dậy trên giường anh ta, anh ta nói với tôi:
“Tháng Tư để trống cho tôi làm đám cưới.”
Tôi sững sờ, mắt đỏ hoe.
Anh ta cười nhạt: “Em không nghĩ là tôi sẽ cưới em đấy chứ?”
Tôi hỏi: “Vậy… em là gì với anh?”
Anh ta kéo tôi vào lòng, vỗ về:
“Cả nhà họ Lục là những người như thế nào, em không phải không biết. Gả vào đó sẽ chịu đủ điều khó khăn và tủi nhục. Giữ em ở ngoài sẽ thoải mái hơn, cũng là bảo vệ em.”
“Ngoan nào, đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không ảnh hưởng gì đến chúng ta. Anh vẫn yêu em nhất.”
Nhưng khoảnh khắc đó, tôi bỗng không còn yêu anh ta nữa.
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!