Năm thứ ba sau khi kết hôn, tôi nghe mãi cũng thấy chán.
“Vãn Vãn, con người không thể cả đời chỉ gắn bó với một người.”
Cô gái vừa mới tốt nghiệp, trong sáng như một đóa hoa sen trắng chưa vấy bụi trần, vụng về giúp anh thắt cà vạt.
Hứa Tận Hoài ôm chặt cô vào lòng, hôn hết lần này đến lần khác.
Anh nhìn tôi, mỉm cười nói.
“Chúng ta đều có thứ mình cần, không tốt sao?”
Sau đó, ánh mắt anh chợt dừng lại trên vết hôn đỏ thẫm nơi xương quai xanh của tôi.
Đôi mắt anh đỏ hoe: “Là ai?”
Tôi cười, đẩy một tờ đơn ly hôn về phía anh.
“Đều có thứ mình cần, Hứa tiên sinh đừng quản nhiều như vậy.”
Vui lòng đăng nhập để đánh giá!